THÊ CÓ THUẬT CỦA THÊ: ĐÓNG CỬA, THẢ VƯƠNG GIA!

Minh Yên nghe giọng điệu cấp bách của Chu Hạo Khiên hoàn toàn xem nhẹ xưng hô của hắn gọi nàng, lập tức xuống giường. Thấy Chu Hạo Khiên đang mặc quần áo cho mình thì đi sang giúp hắn mặc quần áo, từ đầu đến cuối không hỏi Chu Hạo Khiên muốn nàng đi đâu.

Chu Hạo Khiên cúi đầu nhìn Minh Yên thấp hơn hắn gần một cái đầu, vẻ mặt hờ hững, trong đôi mắt đen không hề có chút hoảng loạn nào, hắn không biết rốt cuộc nàng đã trải qua chuyện gì mới có thể khiến một thiếu nữ như hoa vững vàng, kín đáo như thế, Chu Hạo Khiên càng ngày càng hiếu kỳ với Minh Yên, hắn muốn đi vào trong lòng nàng, nhưng mỗi lần đều đụng phải tường mà quay đầu, tơi tả trở về.

Minh Yên giúp Chu Hạo Khiên mặc quần áo, lúc đến phiên mình thì đâu thể cởi áo nới dây lưng ở trước mặt Chu Hạo Khiên, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Chàng đi ra ngoài trước đi.”

Chu Hạo Khiên cảm thấy mình thật là một tân lang xui xẻo nhất, trong đêm động phòng hoa chúc xảy ra chuyện không nói, nàng dâu của mình thay y phục còn muốn đuổi mình ra ngoài, vốn không muốn đi, nhưng lại sợ Minh Yên thật sự nổi bão bèn sờ sờ cái mũi vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài, có trượng phu nào hèn nhát như hắn không? Nếu truyền ra ngoài… sẽ bị người ta cười chết mất!

Minh Yên nhìn thấy Chu Hạo Khiên ngoan ngoãn đi ra ngoài thì giật mình trong lòng, người này có da mặt dày như thế nói đi là đi cũng không dễ gì. Dùng tốc độ cực nhanh thay áo màu đỏ mỏng ra, đi đến trước gương tự búi một búi tóc đơn giản, dùng cây trâm Phỉ Thúy khảm ngọc bích cố định lại, trên mặt thoa một lớp phấn mỏng, dù sao nàng không biết Chu Hạo Khiên muốn dẫn nàng đi đâu.

Chu Hạo Khiên đang ngồi ở trên khán bên ngoài phòng chờ nàng, vừa nhìn thấy nàng đi ra thì đứng thẳng dậy. Minh Yên đi tới, không nói câu nào, Chu Hạo Khiên vươn tay kéo tay nàng, nói: “Đi thôi!”

Minh Yên bị hành động bất ngờ của Chu Hạo Khiên dọa sợ, nhớ tới lúc này chắc hẳn Bạch Hinh đang ở bên ngoài nên muốn rút tay ra, ai biết sức lực Chu Hạo Khiên lại mạnh như vậy, có làm thế nào cũng không tránh được. Minh Yên cực kì bất đắc dĩ, đành nói: “Mau buông tay, nếu để người ta nhìn thấy còn ra thể thống gì nữa?”

Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên khẽ nhếch khóe môi lộ ra nụ cười xấu xa, cười hì hì trả lời: “Đây là nhà ta, ta nắm tay nương tử của mình ai dám nói gì hửm? Nếu ai dám nói huyên thuyên, tiểu gia rút đầu lưỡi của người đó!”

Minh Yên nghe vậy chỉ có thể thở dài, nào có ai dám nói gì hắn chứ, nhưng chưa hẳn người ta sẽ không nói gì về nàng, nam nhân này thật sự không thể nói lý. Xét thấy chênh lệch cực lớn giữa người và người, Minh Yên dứt khoát không lãng phí nước miếng nữa, dù sao tối khuya muốn thấy rõ cũng không dễ lắm.

Ra cửa, quả nhiên Bạch Hinh đang đứng đợi ở ngoài cửa, trong tay xách đèn cung đình bằng ngọc lưu ly, nhìn thấy hai người nắm tay nhau đi ra thì lập tức sững sốt, nhưng rất nhanh hoàn hồn lại vội vàng hành lễ, nói: “Tiểu Vương gia, đi qua đó trước hay đến chỗ lão Vương phi trước ạ?”

“Chút chuyện nhỏ này không nên làm phiền tổ mẫu, đi trước dẫn đường đi!” Lúc này Chu Hạo Khiên đột nhiên nghiêm mặt, trong ngữ điệu nói chuyện cũng lạnh lùng mang theo âm hiểm, Minh Yên không khỏi hơi run lên, nàng chưa từng nhìn thấy Chu Hạo Khiên có dáng vẻ thế này bao giờ, có phần lạ lẫm, có phần khiến người ta sợ sệt.

Dường như nhận ra Minh Yên run rẩy, trên mặt lại lộ ra nụ cười lưu manh quen thuộc ngày thường, hắn nói: “Dọa nàng sợ sao?”

Minh Yên không biết mình nên im lặng hay trả lời, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gật đầu, nàng thật sự có hơi sợ Chu Hạo Khiên như vậy, cả người mang theo sát khí, khiến người ta muốn cách xa hắn ngàn dặm.

Chu Hạo Khiên dùng sức nắm chặt tay Minh Yên, dịu dàng cười một tiếng: “Đừng sợ, cả đời này ta sẽ không hung dữ với nàng.”

Lời ngon tiếng ngọt lúc nào cũng dễ dàng nói ra khỏi miệng, mặc dù Minh Yên nghi ngờ độ tin cậy của lời nói này, nhưng không thể phủ nhận nàng thật sự không còn sợ nữa. Vì không muốn trì hoãn thời gian, Minh Yên bèn khẽ gật đầu, nhưng vẫn không nói chuyện, đêm tân hôn của nàng… thật đúng  là… khiến nàng nóng lòng muốn xem thử hoàng lịch, hôm nay thật sự là ngày đại cát đại lợi sao?

Bạch Hinh ở đằng trước cầm đèn cung đình rẽ trái rẽ phải, Chu Hạo Khiên và Minh Yên đi theo phía sau, Minh Yên đi đến mức hoa mắt, đi được một lúc lâu rồi sao vẫn chưa đến? Rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Đi đâu vậy?”

Chu Hạo Khiên thờ ơ trả lời: “Có người có lá gan rất lớn, làm chuyện chọc giận đến ta, hôm nay là ngày vui của ta thế mà lại chơi trò xúi quẩy như vậy, ta phải hỏi nàng ta cho rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Minh Yên càng mơ hồ, Chu Hạo Khiên nói lời này có khác gì không nói, hơn nữa mặc dù giọng điệu nói chuyện của hắn thờ ơ, nhưng Minh Yên lại biết hắn tức giận, hắn cực kỳ tức giận, nhưng là chuyện gì mà gọi nàng đi cùng? Minh Yên buồn buồn nói: “Ta không muốn đi!”

Chu Hạo Khiên dừng bước, nương theo ánh trăng sáng cẩn thận quan sát vẻ mặt Minh Yên, trong đôi mắt Minh Yên đầy sự cố chấp, vẻ mặt không hề thay đổi, luôn là vẻ mặt lạnh nhạt này, thoáng cái Chu Hạo Khiên khẩn trương lên, bắt lấy Minh Yên hỏi: “Có phải nàng đã nghe được gì rồi không?”

Phản ứng bén nhạy của Chu Hạo Khiên quả thực khiến Minh Yên có chút bất ngờ, nhưng có một số việc có muốn trốn tránh cũng không được, vì vậy bèn gật đầu, thản nhiên nói: “Di nương của chàng có thai là chuyện vui, chuyện vui này không cần ta đi chứng kiến, ngày mai ta sẽ tặng lễ là được.”

Chu Hạo Khiên chợt ngừng lại, hai mắt híp lại, trong khóe mắt hẹp dài lộ ra hơi thở không tốt, nhìn Minh Yên nói: “Xem ra nương tử của ta cực kỳ không hiểu ta rồi, thật khiến người ta đau lòng mà. Nếu đã như vậy thì nàng càng không thể trở về, đi theo ta đi. Tai nghe là giả mắt thấy mới là thật, có đúng không?”

Minh Yên cảm thấy Chu Hạo Khiên nói lời này là có hàm ý khác, dường như hắn giận mình rồi, nhưng mình lại không trêu chọc hắn, mình nói đúng thì hắn giận cái gì? Nghĩ tới đây Minh Yên dứt khoát không để ý đến hắn nữa, tiếp tục đi theo hắn về phía trước, quái gì vậy, di nương của hắn mang thai thì mang thai, còn nhất định kéo mình đi đến trước mặt chúc mừng, còn có kiểu bắt nạt người như vậy sao?

Minh Yên càng nghĩ trong lòng càng nổi giận, sau khi đi được mười mấy bước thì đột nhiên dừng lại, hất tay Chu Hạo Khiên ra. Chu Hạo Khiên không cảnh giác bất ngờ lại bị Minh Yên vung tay ra, trợn tròn hai mắt nhìn Minh Yên, không biết nàng lại làm sao, khoanh tay trước ngực nhìn Minh Yên, khẽ nhíu mày nói: “Nàng làm gì vậy?”

“Chu Hạo Khiên, chàng đừng quá đáng, tốt xấu gì hôm nay cũng là ngày vui của ta, sao chàng lại như vậy? Chàng nhất định muốn ta đi cùng chàng chúc mừng thiếp thất sao? Không thể chờ qua ngày hôm nay, ngày mai rồi đi sao? Chàng đừng khinh người quá đáng!” Minh Yên thật sự không có cách nào đi chúc mừng tiểu thiếp có thai với trượng phu của mình trong ngày vui của mình được, nếu là ngày thường thì thôi, nhưng ngày hôm nay nàng không rộng lượng như vậy!

Minh Yên cảm thấy mình bây giờ không phải là mình, là một người bị kích động ám vào người, nàng thật sự cảm thấy rất khó chịu, không muốn ngụy trang chính mình ở trước mặt Chu Hạo Khiên, cho nên đầu óc của nàng xúc động chiến thắng lý trí, lập tức bạo phát ra.

Bạch Hinh kinh ngạc nhìn một màn này, tay cầm đèn cung đình run nhẹ mấy cái, nàng chưa từng thấy nữ nhân nào dám nói chuyện như vậy với chủ tử của mình. Theo bản năng nhìn về phía Chu Hạo Khiên, lại thấy ánh mắt của hắn không có gì là không vui, ngược lại nhếch môi lộ ra một nụ cười tươi, đôi con ngươi sâu như biển kia sáng chói như ánh sao trên màn đêm chiếu lấp lánh, giờ khắc này rốt cục nàng có thể xác định, tiểu Vương gia đối với Úc Thất tiểu thư tuyệt đối có điểm khác lạ, trước kia nàng vẫn cho rằng có lẽ tiểu Vương gia nhất thời hào hứng, hiện tại xem ra chưa hẳn đã vậy. Nhưng vị Trắc phi mới nhậm chức này dám la lối khóc lóc với tiểu Vương gia, còn chỉ mặt gọi tên quở trách, Bạch Hinh lập tức quyết định sau này định chắc Minh Yên rồi, sau này rốt cuộc không còn bị chủ tử không hề có tính người hô đến hô đi, không còn lúc nào cũng giải nguy cứu nạn giúp hắn.

Những năm này nàng ở chỗ này hiểu được một đạo lý lớn, đi theo một chủ tử thừa kế vương phủ thật sự là một chuyện cực khổ, nhất là chủ tử này không hề an phận, bên trên mình còn phải đối phó với lão Vương phi, đối phó với Vương gia lúc nào cũng vặn hỏi, đối phó với mấy lời nói bóng nói gió của các vị Trắc phi di nương trong vương phủ, mua chuộc ám sát; dưới phải đối phó với các quản sự gian xảo, bắt nạt chủ nô mới, quan trọng nhất là còn phải giúp hắn để ý đến một đống di nương thiếp thất, chưa từng thấy nô tài nào xui xẻo như nàng, cho nên nhìn thấy Minh Yên khí phách chất vấn chủ tử không có lương tâm này, Bạch Hinh lập tức đào ngũ, kiên quyết kháng nghị sau đó tiếp tục trở thành người vô địch đọ sức bốn phía, tục ngữ nói lưng tựa cây to hóng gió mát, tiểu Vương gia yêu thương Úc Trắc phi như vậy, tốt xấu gì mình cũng có thể đi theo thơm lây đúng không.

Bạch Hinh lẩm bẩm lại tiến về phía trước một bước, chừa lại không gian riêng cho hai người, vì để tránh làm vật hi sinh, trốn xa chừng nào tốt chừng đó, miễn cho chủ tử không có lương tâm có lửa không có chỗ phát, mình bị vạ lây sẽ không tốt!

Chu Hạo Khiên nhìn lướt qua Bạch Hinh núp ở xa xa yên lặng nghiến răng, quay đầu nhìn vẻ mặt giận dữ của Minh Yên có chút nhức đầu, suy nghĩ một chút nói: “Úc Minh Yên ở trong lòng ta thật ra rất thông minh, rất lý trí, bất kể lúc nào cũng biết mình nên làm gì, đụng chuyện cũng sẽ không hoảng loạn, luôn có thể tìm ra một mặt có lợi nhất cho mình trong chuyện phức tạp.”

“…” Minh Yên im lặng, không thể không nói Chu Hạo Khiên vô cùng thấu hiểu nàng, nàng đúng là như thế, người sống lại một đời luôn cực kỳ cẩn thận, đây là bản tính theo bản năng.

Nhìn thấy Minh Yên chấp nhận, Chu Hạo Khiên nhẹ nhàng thở ra, lại từ từ nói: “Chuyện hôm nay nàng không phát hiện ra điểm bất thường sao? Nàng nói nàng vừa mới vào cửa sao lại trùng hợp biết di nương trong hậu viện của ta mang thai? Với thói quen của nàng, nàng nhất định sẽ cẩn thận nghĩ đi nghĩ lại chuyện này nhiều lần, sau đó mới có thể chắc chắn được. Để ta đoán xem, nàng biết tin tức này nhưng lại không đi tìm thiếp thất kia, cũng không tìm ta hạch sách hỏi tội, chỉ sợ là nàng sớm đã nghĩ đến nhất định có người động tay động chân trong chuyện này, muốn xem phu thê chúng ta đổ máu trong đêm tân hôn. Nếu thật sự nàng làm như vậy, thứ nhất, nàng sẽ sớm mất đi lòng của tổ mẫu. Thứ hai, nàng sẽ trở thành trò cười trong vương phủ. Thứ ba, phu thê chúng ta bất hòa. Nhất định là nàng càng nghĩ càng cảm thấy rất không có lời, cho nên án binh bất động, bất kể lúc nào nàng cũng sẽ đặt mình vào nơi có lợi nhất, nếu nàng án binh bất động, đêm tân hôn xảy ra chuyện như vậy, nàng lại có thể nhẫn nhịn chịu đựng uất ức, đầu tiên tổ mẫu nhất định sẽ khen ngợi nàng, có được sự chấp thuận của tổ mẫu sau này nàng ở trong vương phủ ít nhất có thể đứng thẳng lưng đi thẳng đường không ai dám chỉ trỏ nàng. Thứ hai, ta cũng sẽ áy náy với nàng, còn nữa, nàng còn gián tiếp đả kích người tung tin sau lưng nàng, một lần đếm không hết đấy!”

“…” Minh Yên cảm thấy gân xanh trên trán nhảy có hơi đau, tên khốn này là con giun trong bụng nàng sao? Sao lại nhìn thấy rõ tâm tư của nàng như thế, đột nhiên Minh Yên cảm thấy sống lưng của mình lạnh run, nếu sau này mình thật sự bị Chu Hạo Khiên nhìn thấu rõ ràng như thế, nào còn tiền vốn đọ sức với hắn, vẫn chưa ra tay đã thua thảm hại, nhận thức này khiến nàng có chút bất đắc dĩ, đột nhiên không nói ra được câu nào, chỉ có thể yên lặng đứng ở nơi đó.

Gió đêm mát mẻ chầm chậm thổi qua, mấy sợi tóc tán lạc trước trán Minh Yên lay động theo gió, Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên cúi thấp đầu không nói lời nào, nhưng trên người đã từ từ tản mát ra hơi thở gần như tuyệt vọng, đột nhiên cảm thấy mình nặng lời rồi, trong tình thế cấp bách, hắn kéo Minh Yên ôm vào lòng, nhẹ giọng nói ở bên tai nàng: “Nàng đang sợ cái gì? Nàng đừng sợ gì cả, ta có thể hiểu nàng như vậy, nàng không suy nghĩ tại sao ư?”

“…” Minh Yên không nói gì, nàng không biết tại sao, nhưng lại có thể thừa nhận Chu Hạo Khiên thông minh như vậy tuyệt đối không phải là loại công tử quần áo lụa là ăn chơi trác táng, chỉ là nàng lại không muốn biết bí mật ở đằng sau chuyện này, nàng đang mâu thuẫn, cảm thấy một khi đi vào bí mật này sẽ dây dưa không rõ với nam nhân này.

“Ta có thể đoán được tâm tư của nàng, không cần ta nói nàng cũng có thể đoán được tại sao đúng không? Tiểu Yên Nhi, ta không biết trước kia nàng đã trải qua chuyện gì lại khiến nàng trở nên phòng bị người khác như vậy, nhưng ta chỉ muốn để nàng biết một chuyện, bất kể lúc nào, bất kể bao nhiêu năm, nàng đừng phòng bị ta, ta thật sự rất yêu thích nàng, thật sự rất muốn bảo vệ nàng, muốn có được nàng, muốn nhìn thấy nụ cười không còn phòng bị không còn xa cách, muốn nhìn thấy nụ cười của nàng mỗi khi tỉnh dậy, muốn để nàng biết cho dù nàng bị toàn bộ người trong thế giới ruồng bỏ thì ít nhất nàng còn có ta, muốn để nàng biết nàng gả cho ta vĩnh viễn sẽ không hối hận, nàng phải có lòng tin với ta, đừng lúc nào cũng phòng bị ta như thế…” Chu Hạo Khiên dịu dàng nhỏ giọng chậm rãi nói trong màn đêm, dỗ dành Minh Yên, không muốn để Minh Yên càng chạy càng xa hắn, mà là khiến nàng càng chạy càng gần lại mình.

Hốc mắt Minh Yên ê ẩm, trái tim nghẹn lại, cả người đều tê dại, nàng không biết mình nên làm gì, Chu Hạo Khiên nhu tình như vậy nàng thật sự không có cách nào chống cự, nàng cô độc quá lâu, nàng thật sự muốn có một chỗ dựa, một chỗ dựa cả đời, chỉ là trước mắt chỗ dựa này lại khiến nàng không mấy tin tưởng, cả đời… là một khoảng thời gian rất xa, nàng không biết hắn có thể ở bên nàng cả đời không, dù sao hắn vẫn có rất nhiều nữ nhân, còn mình chỉ là một trong những số đó mà thôi, lời hứa hẹn đó ở trong điều kiện này thật buồn cười, thật đáng buồn…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi