THÊ CÓ THUẬT CỦA THÊ: ĐÓNG CỬA, THẢ VƯƠNG GIA!

Chu Hạo Khiên bất đắc dĩ thở dài ở trong lòng, là mình quá sốt ruột rồi, biết rõ nàng không thể đón nhận mình nhanh như vậy còn hy vọng nàng có thể đặt mình vào lòng. Nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Minh Yên, nhỏ giọng cười nói: “Chúng ta đi thôi, tối nay có kịch vui phải xem rồi.”

Minh Yên đứng thẳng người nghi ngờ nhìn Chu Hạo Khiên, xem kịch vui? Có ý gì, thiếp thất mang thai con của hắn, lại náo loạn trong đêm tân hôn của hắn, loại chuyện này hẳn nên xem là chuyện cười của hắn chứ,  sao hắn lại nói xem kịch vui, xem ai diễn đây? Đến lúc này Minh Yên mới phát giác sự hiểu biết của mình về Chu Hạo Khiên thật sự quá ít, ít đến mức không thể giống như hắn hiểu về mình, lần đầu tiên nàng có xúc động muốn biết rốt cuộc Chu Hạo Khiên là một người như thế nào.

Chu Hạo Khiên không nói gì thêm, vẫn nắm chặt tay Minh Yên, Bạch Hinh thấy bọn họ bắt đầu đi lên thì lập tức xách đèn lồng soi đường cho bọn họ, ngón tay lạnh buốt của Minh Yên được Chu Hạo Khiên bưng bít cực kỳ ấm áp, ngay cả tim cũng cảm thấy ấm áp, nếu hắn nói đi xem trò vui, Minh Yên đột nhiên có một suy nghĩ to gan, có phải tên này động tay động chân vào trong chuyện này không, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không nói xem kịch vui!

Mặc dù không hiểu rõ Chu Hạo Khiên lắm nhưng cũng biết hắn hoàn toàn không phải là người ăn nói lung tung, trong phút chốc trong lòng Minh Yên trở nên sáng sủa. Có lẽ núi nặng nước lặp đọng ngăn đường, nhưng liễu rủ hoa cười lại gặp làng[1] cũng không chừng. Mặc dù có mâu thuẫn với Chu Hạo Khiên nhưng Minh Yên lại không biết trong tư duy của nàng vô thức vẫn có chút thiên vị Chu Hạo Khiên, cho nên lúc Chu Hạo Khiên nói đi xem kịch vui thì tâm trạng trở nên khá hơn một chút, có một số việc mình không để ý, không suy nghĩ thì không có nghĩa nó không tồn tại, chỉ là Minh Yên từng bị tổn thương lòng nên không muốn nhìn thẳng vào mà thôi.

[1] Liễu rủ hoa cười lại gặp làng: hi vọng, có hi vọng (trong hoàn cảnh khốn khó, tìm được lối thoát. Nguyên câu thơ là của Lục Du “Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” – Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng).

Minh Yên cảm thấy càng đi càng lệch, đến nơi này có thể nhìn ra được có chút hoang vu, những nơi đi qua hoa cỏ cây cối cũng không sum suê, nàng hơi nhíu mày, thiếp thất của Chu Hạo Khiên sống ở nơi này? Vừa nghĩ vừa ngẩng đầu nhìn Chu Hạo Khiên, trong mắt mang theo đầy vẻ nghi hoặc.

Chu Hạo Khiên chỉ cười nhưng không nói lời nào, rất nhanh đi đến dừng trước một cánh cửa gỗ sơn đen, bên trong đèn đuốc sáng trưng, còn có tiếng nói chuyện không ngừng truyền đến, có thể thấy trong đó rất náo nhiệt, Minh Yên lập tức nắm chặt nắm tay, Chu Hạo Khiên từ từ buông tay Minh Yên ra, nhìn nàng nói: “Nhớ lời ta nói, chúng ta là đến xem kịch vui.”

Nghe thấy câu này có thâm ý khác, Chu Hạo Khiên lại không chịu giải thích thêm, Minh Yên chậm rãi thả lỏng tay, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Ta biết rồi.”

Chu Hạo Khiên hài lòng gật đầu, lại nắm tay Minh Yên lần nữa cứ thế không coi ai ra gì mà đi vào trong. Minh Yên thì không mặt dày như hắn, ở chỗ không người thì thôi, ở trước mặt mọi người… hắn không biết xấu hổ nhưng nàng biết đấy, sau cùng vẫn dùng sức hất tay Chu Hạo Khiên ra, Chu Hạo Khiên cũng chỉ cười hì hì không miễn cưỡng nữa, chỉ sóng vai cùng Minh Yên đi vào trong, dựa theo phép tắc là không thể cùng sóng vai, chỉ có Chính thê mới có thể có tư cách sóng vai đi cùng trượng phu.

Hai người vừa đi vào trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, Minh Yên thở dài trong lòng, trận thế này thật đúng là hơi lớn, Đại thiếu phu nhân và Nhị thiếu phu nhân còn chưa tính, không ngờ Mục Trắc phi cũng ở đây, bên cạnh còn có hai nữ nhân trung niên lạ mặt, Minh Yên nghĩ nhất định là thiếp thất còn lại của Vương gia.

Hôm nay Mục Trắc phi mặc vô cùng long trọng, dưới ánh đèn bóng vàng trâm Phượng vàng ròng rũ tơ khảm ngọc đỏ cài ở trên đầu vô cùng bắt mắt, đuôi trâm rũ dây kết có ý vị khác. Trên tai là bông tai vàng đèn lồng khảm trân châu, trên cổ tay mang vòng ngọc Phỉ Thúy xanh biếc, ánh sáng lấp lánh chuyển động đủ thấy là một món đồ xa xỉ. Áo màu hồng đào thuê hoa văn con dơi màu vàng, điểm khác thường của áo này là gân mạch của con dơi phác hoạ bằng chỉ vàng và xuôi theo viền áo, giống như nở rộ ở trên áo, vô cùng rực rỡ. Áo khoác ngoài là gấm thêu hươu nai và cây hoa có ám văn mẫu đơn, váy mã diện song tất lan thêu chuỗi ngọc Bát Bảo có ánh sáng vàng lấp lánh, cả người toát ra tia sáng quý khí bức người.

Minh Yên đột nhiên có ảo giác, có lẽ Mục Trắc phi biết mình sẽ tới nên cố ý ăn mặc trịnh trọng như thế, so với màu sắc nhợt nhạt của mình thì ảm đạm không chút ánh sáng, nhưng nói về phương diện khác thì trang phục lộng lẫy của Mục Trắc phi so với trang phục hằng ngày của Minh Yên thì ngược lại ở chỗ này trang phục của Minh Yên tương đối tùy ý, khó trách Mục Trắc phi vừa nhìn thấy y sam của Minh Yên thì vẻ mặt hơi mất tự nhiên.

Còn Đại thiếu phu nhân và Nhị thiếu phu nhân hiển nhiên vẫn chưa thay trang phục, vẫn mặc y phục Minh Yên nhìn thấy ở trong phòng tân hôn, có lẽ hai người đều chưa trở về viện của mình mà tới thẳng nơi này. Hai người khác, mặc dù không trịnh trọng bằng Mục Trắc phi, nhưng lại có chú tâm trang điểm, chất liệu quần áo, đồ trang sức đủ thấy rõ sự lộng lẫy của nó.

Minh Yên đứng ở bên cạnh Chu Hạo Khiên, Chu Hạo Khiên không có bất kỳ hành động nào nàng cũng chỉ có thể đứng yên, dĩ nhiên là Minh Yên muốn để Chu Hạo Khiên làm chủ, không phải xuất giá tòng phu à? Huống chi Minh Yên hoàn toàn không có hảo cảm với Mục Trắc phi, lúc này cố ý ngẩng đầu lên nhìn về phía Chu Hạo Khiên, vẻ mặt nghi hoặc, hiển nhiên là không rõ với hiện trường trước mặt, biểu hiện nghi hoặc như vậy rất đúng lúc đúng chỗ. Cũng chỉ là một thiếp thất của Chu Hạo Khiên mang thai mà thôi, làm gì đến nỗi khiến Mục Trắc phi đại giá quang lâm chứ? Cho dù là Đại thiếu phu nhân và Nhị thiếu phu nhân đến chúc mừng trước đêm tân hôn cũng rất quá phận, đây rõ ràng là không đặt Minh Yên vào trong mắt, chứ đừng nói chi thân là trưởng bối.

Cho nên cái nhìn này của Minh Yên tuyệt đối khiến người ở đây đều cảm thấy xấu hổ, Đại thiếu phu nhân lại càng bất an lùi về sau một bước kéo ra một khoảng cách với mọi người, nàng ta không muốn đến nhưng lại bị Nhị thiếu phu nhân mạnh mẽ kéo tới đây, hiện tại bị người ta nhìn vậy thật sự cảm thấy có chút khó coi.

Chu Hạo Khiên nhếch môi nở một nụ cười lạnh lùng, mỉa mai nói: “Không nghĩ tới chỉ một thiếp thất mang thai còn có thể kinh động đến nhiều người như vậy, thật đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt.”

Mục Trắc phi nhìn Chu Hạo Khiên một cái, thản nhiên nói: “Vương gia vẫn luôn lo lắng về chuyện con nối dõi của tiểu Vương gia, hôm nay không dễ gì có tin tức tốt đương nhiên phải đích thân tới xem mới có thể yên tâm. Lúc về cũng có thể bẩm báo với Vương gia, để Vương gia cũng được vui vẻ.”

Minh Yên cúi đầu rũ mắt, lời nói của Mục Trắc phi này thật sự sắc bén, có phải nói xa nói gần cho nàng biết, hài tử này ai cũng không thể động, ai động vào chính là gây sự với Vương gia? Vương gia nhìn trúng hài tử trong bụng thiếp thất của tiểu Vương gia thật đúng là nực cười, từ khi nào bụng của thiếp thất quan trọng như vậy? Danh môn vọng tộc coi trọng nhất chính là huyết thống thuần tuý, một thiếp thất chỉ sợ không lọt nổi vào mắt xanh của Vương gia, chẳng qua Mục Trắc phi chỉ muốn mượn cơ hội này khiến mình mất mặt mà thôi!

Minh Yên im lặng không nói, lẳng lặng đứng bên cạnh Chu Hạo Khiên, âm thầm quan sát bày trí gian phòng này, gian phòng này không bày trí giống như phòng của thiếp thất ở Úc phủ. Bố trí của gian phòng này cực kỳ xa hoa, nền gạch trải dưới có thể soi rõ bóng người, đồ vật bày trên tủ kệ bên tường đều là vật có giá trị không rẻ, màn rèm, dụng cụ, ngay cả quần áo của nha hoàn bà tử ở nơi này đều dùng chất liệu thượng hạn, nhìn đến đây trong lòng Minh Yên càng nghi ngờ hơn.

Mặc dù Chu Hạo Khiên thật sự rất cưng chiều thiếp thất này thì đãi ngộ như vậy hoàn toàn trái với lệ thường, nhưng nghĩ lại khi nãy hắn nói đến xem kịch vui, trong lòng Minh Yên lại dần dần bình thản trở lại, tâm tư của Chu Hạo Khiên xưa nay khó đoán, đến nơi này càng không hiểu nổi.

Nhưng, càng quan trọng hơn là, cho đến bây giờ vẫn không nhìn thấy cái vị hẳn nên vui mừng hớn hở kia, thiếp thất có con đi ra sẽ khiến lòng người nhăn nhúm, lúc này hẳn là lúc nàng ta chói sáng nhất, thế sao lại không thấy bóng dáng đâu?

“Hừ, không phải đến hôm nay Chu Hạo Thần cũng không có con nối dõi đấy thôi, dù sao huynh ấy cũng cưới vợ được một năm rồi, Mục Trắc phi hẳn nên quan tâm đến một mẫu ba phân đất nhà mình đi, bớt quản chuyện của người khác lại, tránh cho tức giận hại thân!” Chu Hạo Khiên khắc nghiệt nói, từng câu từng chữ không hề lưu tình đả kích người khác.

Minh Yên nhìn khuôn mặt châm chọc của Chu Hạo Khiên, cả người tản mát ra sự thù địch, Chu Hạo Khiên như vậy Minh Yên lại càng chưa gặp qua, trong lúc nhất thời có hơi ngây người, mấy câu nói gần nói xa với Mục Trắc phi rất rõ ràng, bốn chữ nhà bà nhà hắn vô cùng đơn giản cũng không hề sắc bén đẩy Mục Trắc phi vào hoàn cảnh lúng túng, ít nhất ở trong miệng Chu Hạo Khiên hắn không thừa nhận sự tồn tại của Mục Trắc phi, nhận thức này khiến Minh Yên thật sự hoảng sợ, phải biết là dù thế nào Mục Trắc phi cũng là Trắc phi Vương gia cưới vào cửa, cho dù Chu Hạo Khiên có thừa nhận hay không thì bà ta vẫn là Trắc mẫu phi của Chu Hạo Khiên. Không tuân theo hiếu đạo, là tội lớn…

Lời vừa thốt ra, ngoại trừ Mục Trắc phi khó coi ra thì còn có Nhị thiếu phu nhân, Minh Yên nhìn sang thì thấy mặt Nhị thiếu phu nhân đỏ lên, mím chặc môi, ngực hơi phập phòng, hiển nhiên là giận dữ. Minh Yên thầm than một tiếng trong lòng, Chu Hạo Khiên này mở miệng thật chẳng lưu tình ai!

“Lời này của tiểu Vương gia có hơi không đúng rồi, Nhị thiếu gia bận rộn công việc, về mặt nữ sắc vô cùng lạnh nhạt, không giống như tiểu Vương gia.” Nhị thiếu phu nhân nhìn Chu Hạo Khiên lạnh lùng nói, lại nhìn lướt qua Minh Yên, đột nhiên mỉm cười, từ từ nói: “Thiếp thất của tiểu Vương gia đông, Nhị thiếu gia khó có thể đuổi kịp, hiện tại cũng chỉ là một di nương có thai, hơn nữa còn có thai gần hai tháng, không biết Úc Trắc phi có cảm tưởng gì?”

Gần hai tháng? Minh Yên hơi trầm tư rồi sực tỉnh ra, có thai gần hai tháng… Đây không phải là khoảng thời gian Chu Hạo Khiên đang cố gắng muốn cưới mình về nhà, Nhị thiếu phu nhân này quả nhiên sắc bén, câu nói đầu tiên đã tố cáo với Minh Yên, Chu Hạo Khiên đối với ngươi cũng chỉ như vậy mà thôi, vẫn chưa có ngươi trong tay đã khiến nữ nhân khác mang thai, đây không phải là chế nhạo nàng sao?

Minh Yên vẫn chưa tỏ thái độ gì, Chu Hạo Khiên lại như con mèo xù lông, trong đôi mắt tối đen phát ra ý lạnh khiến người ta hoảng sợ, đám người xung quanh đều không nhịn được mà run lên, Minh Yên ngơ ngác nhìn Chu Hạo Khiên, chỉ thấy Chu Hạo Khiên nhếch môi, đột nhiên cười lớn một tiếng, dư âm còn văng vẳng bên tai nhưng khiến người ta dựng đứng cả lông tơ, Chu Hạo Khiên của giờ khắc này khiến người ta không tự chủ được mà sợ hãi, bất giác muốn kiếm cớ thoái thác.

“Ta cũng đang tò mò tại sao Vũ di nương lại có thai, tiểu gia nhớ đã lâu rồi ta không có tìm nàng ta!” Hai mắt Chu Hạo Khiên quét qua đám người có mặt ở đây, chợt bồi thêm một câu: “Trong hậu viện này có thể quang minh chính đại qua lại cũng chỉ có một vài người, muốn đào ra gian phu rất dễ dàng!”



Trong phòng yên tĩnh, Minh Yên chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến mức muốn chết đi, nhẹ nhàng nhìn lướt qua những người bên trong phòng thì không có ai bình thường cả, đều bị lời của Chu Hạo Khiên làm cho chấn động đến ngẩn ra. Không phải nói giỡn chơi đấy chứ, có liên quan đến danh dự của vương phủ Vũ Ninh đấy, dám có người bới tro của tiểu Vương gia, khó trách di nương mang thai không xuất hiện, hóa ra là không dám đi ra, đây là chuyện nghiêm trọng, trong đầu Minh Yên không ngừng hồi tưởng lại câu nói kia của Chu Hạo Khiên, xem kịch vui… Thì ra Chu Hạo Khiên đã sớm biết, cho nên mới xem kịch vui, nhưng xem ai diễn đây? Là ai dám to gan như vậy chứ?

Mặc dù Minh Yên không để tâm đến nhưng cũng bị xoay đến chóng mặt, hôm nay quả nhiên ngày đại hung không thích hợp làm chuyện gì cả…

“Tiểu Vương gia nói đùa, đừng có nói đùa vậy chứ.” Mục Trắc phi cười khan nói, trong hậu viện này ngoại trừ Chu Hạo Khiên, cũng chỉ có đám người Vương gia, Chu Hạo Thần, Chu Hạo Nam tùy tiện ra vào, xảy ra chuyện lớn như vậy, đừng nói người đó là ai, bà ta quản gia thất trách, nếu truyền đến tai Vương gia thì sẽ rắc rối, lão Vương phi mà biết không biết sẽ cằn nhằn mình thế nào, sớm biết thế hôm nay không nên vì ra oai với Úc Minh Yên mà chui đầu vào. Hôm nay vẫn chưa nhìn thấy trò hề của Úc Minh Yên thì mình đã bị vây xem trước, trong lòng Mục Trắc phi oán giận, thật sự hận không thể biến mất khỏi nơi này, hận không thể tức khắc thu hồi lại lời nói vừa rồi với Chu Hạo Khiên.

“Nói đùa? Mục Trắc phi cho rằng tiểu Vương rảnh rỗi lắm sao? Không biết là ai có lòng tốt cố ý đưa tin tức thiếp thất có thai vào Vô Vi Cư, nếu không ta thật sự không biết Vũ di nương có thai đấy, còn không biết trên đầu mình bị người ta cắm cho một cái sừng thật lớn!” Chu Hạo Khiên tùy ý nhìn lướt qua mọi người ở đây, đôi mắt thầm đẫm ý lạnh khiến người ta không nhịn được mà run rẩy.

Minh Yên vui vẻ, Chu Hạo Khiên có thù tất báo, những lời này chỉ sợ sẽ khiến cái người cố ý đưa tin kia hận không thể vả vào miệng mình hai cái, hại người không thành còn liên lụy đến mình, hay!

Minh Yên tiếp tục đóng giả làm người gỗ, không thể trách nàng được, ai bảo nàng là tân nương chứ, trường hợp như vậy trượng phu của mình đi đầu làm trước, đối mặt với bà bà ác độc, trục lý gian xảo, còn có hai di nương không rõ là địch hay bạn, Minh Yên cảm thấy mình vẫn nên nghe nhiều nhìn lâu, yên lặng theo dõi biến hóa, đó mới là thượng sách. Trước khi không được lão Vương phi thừa nhận, chỉ cần một câu nói nhẹ nhàng của Mục Trắc phi, Minh Yên không hề có thực quyền, vẫn chưa là một Trắc phi đúng chuẩn, vẫn sẽ bị người ta bắt chẹt không thể trả đòn, không có quyền thế hoàn toàn không được việc gì cả.

Hôm nay có Chu Hạo Khiên xông pha chiến đấu, che gió che mưa, nếu ngày mai hắn không ở cạnh mình thì sao? Lần đầu tiên, Minh Yên có động lực để phấn đấu!

Mục Trắc phi khẽ cau mày, nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Lại có chuyện như vậy? Xem ra gần đây đám hạ nhân thật sự buông thả quá rồi, khó trách Úc Trắc phi cũng đích thân tới đây!”

Biết không đấu lại Chu Hạo Khiên, Mục Trắc phi cố gắng kéo Minh Yên xuống nước, không chiếm được lợi ở trên người Chu Hạo Khiên, vậy phải tìm được từ trên người Minh Yên.

Nghe thấy Mục Trắc phi điểm danh mình, giả làm người gỗ không thành, Minh Yên đành phải kinh ngạc nói: “Trắc mẫu phi hiểu lầm rồi, thật ra thiếp thân không biết gì cả, là tiểu Vương gia bị Bạch Hinh kêu ra ngoài, sau đó tiểu Vương gia bảo thiếp thân đi cùng ngài ấy, lúc vào phòng mới biết thiếp thất của tiểu Vương gia có thai, cũng mới biết hài tử này không phải là của tiểu Vương gia, nếu tiểu Vương gia không nói lời nào, thiếp thân nào dám tùy tiện ăn mặc như vậy đã đi ra ngoài, so với Trắc mẫu phi thật khiến người ta xấu hổ.”

Mục Trắc phi sốt ruột, Chu Hạo Khiên vui vẻ!

Minh Yên cũng không phải là quả hồng mềm, Mục Trắc phi muốn kéo nàng xuống nước, nàng cố ý nói mấy lời đầy gai góc khiến Mục Trắc phi nghẹn ở trong lòng nhưng trên mặt phải bày ra vẻ mặt an ủi, nhìn Minh Yên nói: “Cũng khó cho con, hôm nay là ngày lành của con lại gặp phải chuyện như vậy.”

“Không khó gì đâu, có gì mà khó với không khó chứ, tiểu Vương gia một lòng với thiếp thân, thiếp thân hiểu rõ mà. Trước khi xuất giá mẫu thân cũng đã nói, thuyền theo lái, gái theo chồng, gả khỉ chạy khắp núi, tiểu Vương gia tham luyến sắc đẹp thiếp thân đã sớm biết, thiếp thân cũng không dám đòi hỏi tiểu Vương gia giữ chữ tín một lòng với thiếp thân, chỉ hy vọng đời này không cô phụ tình cảm tiểu Vương gia bỏ ra vì thiếp thân là đủ rồi!” Nói đến đây khẽ thở dài, ngước mắt nhìn Chu Hạo Khiên một cái, sóng mắt chuyển động như đầm nước xuân, thần thái thẹn thùng như hoa đào tháng Ba, mặt mày mang theo tình ý dạt dào, Chu Hạo Khiên biết rõ Minh Yên giả vờ, tuy nhiên hắn thật sự lún sâu vào trong đó, trong lòng nhất thời nổi lên cây đao lớn, âm thầm thề, một ngày nào đó tiểu gia sẽ khiến nàng cam tâm tình nguyện nhìn thẳng vào ta!

Đám người Mục Trắc phi đều cảm thấy Minh Yên có hơi ngốc nghếch, chưa từng thấy nữ nhân nào hào phóng như vậy, biết rõ Chu Hạo Khiên trêu chọc đào hoa khắp nơi, lại còn một lòng vì hắn trong khi nàng chỉ là một nữ nhân trong đám nữ nhân của hắn! Nhưng lúc này Mục Trắc phi lại không thể nói như thế, đành phải: “Mẫu thân của con dạy con rất tốt, nữ nhân tam tòng tứ đức, giúp chồng dạy con, mới là chuyện nên làm.”

“Trắc mẫu phi nói rất đúng, tiểu Vương gia có thể vì thiếp thân liều mạng tham gia đại tá sa trường, phần tình ý này, cả đời này thiếp thân cũng không có cách nào báo đáp được.” Minh Yên cúi đầu nhỏ giọng trả lời, Mục Trắc phi nói nàng hẳn nên tam tòng tứ đức, Minh Yên sẽ đáp trở lại nàng là do Chu Hạo Khiên làm cho cảm động trước nên nàng mới có thể cam tâm hồi báo, thật sự không cùng một đẳng cấp với đám người Mục Trắc phi yên ả gả vào vương phủ.

Nàng và Chu Hạo Khiên cũng có chút ít tình yêu, mặc dù thứ này rất xa vời nhưng ít nhất lịch sử đầy máu và nước mắt của Chu Hạo Khiên theo đuổi Minh Yên cũng coi như nổi tiếng trong kinh thành, lúc này Minh Yên lấy ra khoe khoang không khiến người ta cảm thấy nàng khoe khoang mà ngược lại cảm thấy Minh Yên là một người có tình ý có ý.

Trên mặt Chu Hạo Khiên tràn đầy ý cười, tức thời nói: “Biết là được rồi, coi như không phụ một phen tâm huyết của tiểu gia, rốt cuộc cũng cưới nàng vào cửaư!”

Minh Yên cười nhẹ, phụ họa nói: “Vâng, thiếp thân phải đa tạ tiểu Vương gia đã coi trọng, sau này nhất định sẽ theo như lời của Trắc mẫu phi, tam tòng tứ đức, giúp chồng dạy con.” Minh Yên là người luôn biết chừa đường lui cho mình, sau này nếu bị Mục Trắc phi hoạnh hoẹ chuyện gì, nàng có thể nói phải bẩm báo với Chu Hạo Khiên mới có thể định đoạt, xuất giá tòng phu trong tam tòng là phải triệt để như vậy, có đúng không?

Chu Hạo Khiên nghẹn cười, hắn đã sớm biết Minh Yên không phải cái đèn cạn dầu, đúng như dự đoán! Kịch vui tối nay rất đặc sắc, Minh Yên rất phối hợp, phối hợp cực kỳ đúng chỗ, Chu Hạo Khiên rất hài lòng!

Mục Trắc phi liếc nhìn Minh Yên một cái, chẳng mấy chốc vẻ mặt đã khôi phục lại bình thường, đây là nơi thị phi, Mục Trắc phi không muốn nán lại, vì vậy nói: “Con có thể nghĩ như vậy là rất tốt, nữ nhân phải nên giữ bổn phận. Trời cũng không còn sớm, bọn ta không quấy rầy nữa.”

“Đợi đã!” Chu Hạo Khiên hô lên, vẻ mặt cười như không cười.

Mọi người dừng bước, hai vị kia Minh Yên không quen biết, nhưng từ trong lời của Thập Nhất di nương, Minh Yên biết chắc là Lữ di nương và Lan di nương, hai vị di nương này đều rất trầm lặng, ít nhất sau khi vào phòng không thấy hai người đó nói câu nào, tựa như để Mục Trắc phi làm chủ, nhưng Minh Yên biết đạo lý có thể còn sống sót cũng không đơn giản, cho nên đừng xem thường bất cứ ai, ai cũng sẽ gây tổn thất lớn đến ngươi.

Mục Trắc phi dừng chân, chậm rãi xoay người lại nhìn Chu Hạo Khiên, khóe môi lộ ra một nụ cười hòa nhã, chậm rãi hỏi: “Tiểu Vương gia còn có chuyện gì sao?”

Chu Hạo Khiên cười hì hì, sau đó vô cùng nghiêm chỉnh nói: “Nếu đến rồi thì cùng nhau làm chứng, nhìn xem tiểu tạp chủng ở trong bụng kia là của ai. Chuyện như vậy đương nhiên phải để người quản lý hậu viện là Mục Trắc phi thẩm tra xử lý là thích hợp nhất!”

Vẻ mặt Mục Trắc phi không thay đổi, nhưng trong lòng lại tức giận, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu Chu Hạo Khiên đều muốn bà lúng túng, nói bà thẩm tra xử lý là thích hợp nhất, vậy không phải mắng bà không lo trông nom để người khác chui vào kẻ hơ, đội nón xanh cho hắn. Nhưng chuyện thế này, ngươi muốn quản thì đến mà quản đi, thế gia đại tộc yêu đương vụng trộm nhìn quen mắt không thể trách, nhưng bị bắt được cũng không nhiều, ai mà ngờ thiếp thất của Chu Hạo Khiên lại to gan như thế, mấy tháng nay Chu Hạo Khiên không đến tìm nàng ta thế mà nàng ta còn dám lên giường với người khác, bụng lớn có muốn chối cãi cũng không được, đúng là đồ ngu xuẩn mà!

Nhưng Mục Trắc phi cũng muốn biết người đó là ai, xem náo nhiệt lại không tốn tiền, suy nghĩ một chút thì gật đầu. Nếu ngày mai Chu Hạo Khiên nói này nọ về bà ở trước mặt lão Vương phi, bà ấy lại sẽ tức giận, cho nên vẫn đồng ý, một công đôi việc, vừa có thể xem náo nhiệt, lại có thể lấy lòng trước mặt lão Vương phi.

Nhìn thấy Mục Trắc phi đồng ý, ánh mắt Chu Hạo Khiên lóe lên, nói: “Nếu đã vậy, tất cả mọi người đều ngồi đi, thẩm tra vụ này không biết đến khi nào sẽ xong, đứng mãi đau lưng, vẫn nên ngồi xuống thì hơn.” Nói đến đây lại nhìn Minh Yên, vươn tay kéo nàng sang tỏ ý nàng ngồi ở bên cạnh mình, rồi ngẩng đầu nhìn Bạch Hinh quát: “Đi mang tiểu tiện nhân kia ra cho ta, đã làm ra loại chuyện này còn muốn giữ mặt mũi sao?”

Không biết vì sao Mục Trắc phi cảm thấy ánh mắt Chu Hạo Khiên nhìn mình là lạ, lông tơ toàn thân dựng đứng hết lên, nhưng hiện tại nghĩ không ra gần đây mình đã đắc tội gì đến hắn…

—//—

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi