THẾ GIAN LUÔN LÀ NGƯƠI TỐT NHẤT!

"Điện hạ thật thông minh." Nàng lại thổi một thìa cháo đưa đến miệng Cố Cẩm Lan: "Các con ngựa chiến được buộc lại với sau bằng dây khóa sắt là việc lần đầu tiên ta thấy, quả thật cũng không dễ dàng đánh bại trận hình của bọn họ, thế nhưng nếu một con ngựa ngã, mấy con còn lại sẽ di chuyển khó khăn. Nói không chừng chính bọn họ sẽ tự đạp chết người mình."

"Ý kiến của phò mã quả nhiên lợi hại."

"Như vậy đi, quân lính của chúng ta chỉ cần đổi vũ khí từ cây thương dài trở thành cây đao cán dài chuyên chặt chân ngựa là được rồi."

"Vì thế mà phò mã nói cần nửa tháng sao?"

"Đúng vậy, trong thời gian đó phụ hoàng chỉ cần thủ ở trong thành không chịu ra, chờ bọn quân lính được huấn luyện quen thuộc xong là tốt."

Cố Cẩm Lan gắp cho Lưu Dục một miếng thịt, cười vui vẻ: "Quả nhiên là phò mã của bổn cung."

Sau đó nàng nâng thìa cháo ăn, cũng không nghĩ có một hạt gạo dính lại ở khóe miệng, Lưu Dục nhìn thấy liền cảm thấy mừng rỡ: "Điện hạ, đừng nhúc nhích."

Lưu Dục vươn mình đến hôn khóe miệng Cố Cẩm Lan, Cố Cẩm Lan không nghĩ rằng Lưu Dục lại lớn mật đến như vậy, bây giờ là thời gian dùng đồ ăn sáng, bọn cung nữ vẫn còn đứng cạnh hầu hạ.

"Điện hạ, khóe miệng ngươi dính đồ ăn."

Cố Cẩm Lan trừng mắt liếc nàng một cái: "Nhiều người còn ở đây, ngươi kìm chế một chút đi." Nàng giương mắt nhìn thoáng qua toàn bộ người hầu hạ xung quanh, tất cả đều cúi đầu, chỉ có duy nhất một tiểu thái giám ngẩng đầu nhìn, nàng nhíu nhíu mày: "Linh Lung, kẻ đang ngẩng đầu là ai?"

"Hồi bẩm điện hạ, từ khi Cố Hướng bị bắt giữ thì đây là người mà Quyên quý phi đưa tới."

Cố Cẩm Lan tiếp nhận khăn mặt, lau bàn tay nàng: "Kéo hắn ra ngoài, đánh chết."

"Điện hạ, điện..." Lưu Dục nhìn tiểu thái giám kia bị kéo ra ngoài.

"Phò mã, không cần nói gì thêm, trong phủ của bổn cung sẽ không nuôi dưỡng người không biết quy củ, cũng không dưỡng những kẻ không xem bổn cung là chủ tử."

Nàng lại nhận lấy một cái khăn mặt mới lau tay cho Lưu Dục: "Phò mã, ở Đại Tề có một số việc ngươi cần phải nghe bổn cung. Tâm tính phò mã đơn thuần, luôn lương thiện, nhưng không phải ai cũng sẽ biết ơn ngươi, nhớ đến việc tốt ngươi làm. Có một số việc nếu không xử lý gọn gàng sạch sẽ, đến thời điểm cần sẽ đem lại nhiều phiền toái cho bổn cung và phò mã."

Lưu Dục nghe vậy không nói gì nữa, dù sao thời điểm nàng xuyên không đến đây vẫn chưa thấy qua việc muốn người nào chết thì người kia phải chết. Thế nhưng thời điểm chặn giết ở ngoài thành, nhiều người đã chết trước mặt nàng, nàng giống như đã quen thuộc với chuyện này, xã hội bây giờ việc sống chết đều chỉ quyết định bởi một lời nói của một người. Nàng cũng biết, nếu không cẩn thận sẽ dẫn đến việc vạn kiếp bất phục.

"Điện hạ tự quyết định là được rồi, ngươi xem lúc nào nên huấn luyện đại đao đội?"

"Đại đao đội? Ý phò mã là đội hình giao đấu với đội hình kỵ binh của Hung Nô?"

"Đúng vậy, nếu sử dụng đao cán dài thì cứ đơn giản gọi là đại đao đội đi."

"Đao cán dài thì bộ binh cấp dưới có, nhưng cần phải vận chuyển đến Tây Bắc, sau khi chuyển đến còn phải huấn luyện binh lính. Kể từ lúc đó phải thủ vững thành trì nữa, nay kinh thành có Cố Hoằng giám sát, vấn đề lương thảo sẽ không xảy ra sự cố gì, chỉ sợ Hung Nô sẽ công thành mạnh mẽ thôi."

"Điện hạ suy xét như vậy là đúng, nhưng trước mắt cũng không có biện pháp khác. Muốn phá kỵ binh Hung Nô chỉ có thể dùng đại đao đội, huống gì bọn họ cũng không sử dụng kỵ binh để công thành, chỉ có thể sử dụng bộ binh. Chỉ cần phụ hoàng kiên trì ở trong, vô luận bọn họ có quát to như thế nào, đóng cửa không ra là tốt rồi."

"Như vậy, cũng chỉ có thể làm như vậy, chờ xem động tĩnh đi." Cố Cẩm Lan nhíu mày rồi nói tiếp: "Giằng co như vậy, nhân lực vật lực tài lực của Đại Tề sẽ tiêu hao rất nhiều. Nếu lúc này Nam Chiếu làm khó dễ chúng ta thì sẽ dẫn đến phiền toái lớn."

Lưu Dục buông bát: "Điện hạ, kinh thành bây giờ không cần chúng ta giúp, không bằng đi Nam Chiếu một chuyến, như thế nào?"

"Bổn cung sao cũng được, ngược lại thân thể của phò mã đã tốt lên chưa? Nam Chiếu đường xá xa xôi, ngươi lại chưa bao giờ tập võ, chỉ sợ đi đường cực khổ nuốt không trôi, còn Mạc Bắc thì sao?"

"Mạc Bắc có phụ hoàng, chỉ cần phá kỵ binh người Hung Nô thì sẽ làm hao tổn nhuệ khí của bọn họ. Trận này sẽ không xảy ra việc ngoài ý muốn."

"Một khi đã như vậy, chúng ta thu thập hành lý đi ra dạo chơi cũng tốt. Phò mã cả ngày ở trong kinh thành, nói vậy ngươi muốn đi lắm chứ gì? Theo bổn cung thấy, phò mã muốn ra ngoài du ngoạn thì đúng hơn."

"Điện hạ sao lại nói như vậy chứ, ta cũng vì sự yên ổn của Đại Tề mà. Tuy rằng quả thật ta cũng muốn ra ngoài du ngoạn."

Cố Cẩm Lan liếc Lưu Dục một cái: "Tâm tư nhỏ nhặt của phò mã ngươi, bổn cung có thể không biết sao?"

"Lần này ra kinh vẫn chỉ mang theo thị vệ hai phủ, hai trăm thị vệ mà Ninh vương điện hạ mang đi ở lần chặn giết ngoài thành trước kia lông tóc không tổn hao. Ra khỏi phủ vẫn nên mang nhiều người thì tốt hơn."

"Người mà phò mã bồi dưỡng ra, năng lực chiến đấu tập thể quả thật còn lợi hại hơn bọn ám vệ."

"Không thể so sánh được, ám vệ của điện hạ chuyên ám sát, thị vệ mà ta huấn luyện là dùng cho chiến tranh, lấy ít thắng nhiều."

"Nếu quyết định rồi thì thu thập một chút, bổn cung sai người báo cho Cố Hoằng một tiếng."

Cố Hoằng gần đây bận tối mày tối mặt, Thành vương đã đền tội nên Cảnh đế hạ ý chỉ để Cố Hoằng giám quốc. Cố Hoằng tuy rằng chưa được phong làm thái tử nhưng đây là sự tình ván đã đóng thuyền rồi. Thế nhưng Cố Hoằng cũng không dọn vào cung ở, hắn vẫn ở lại phủ Ninh vương, trong triều đại thần có việc cẩn bẩm báo thì đến phủ Ninh vương gặp hắn.

"Cái gì? Muội muội với muội phu muốn đi Nam Chiếu?" Cố Hoằng nhìn tờ giấy đưa tin bồ câu mang đến, từ trên ghế bật dậy.

"Chuẩn bị ngựa, bổn vương muốn đến phủ công chúa."

Không đến một khắc sau, Cố Hoằng đã từ ngoài cửa vọt vào: "Muội muội, muội phu, các ngươi vì sao muốn đi Nam Chiếu?"

Lưu Dục liếc Cố Hoằng một cái: "Ninh vương điện hạ, ngươi là chuyên gia trong việc chọn thời điểm dùng cơm mà đến sao?"

"Muội phu, sao ngươi có thể nói ta như vậy? Ta xử lý xong việc lập tức chạy đến đây, trùng hợp là thời điểm dùng cơm thôi, ta là bất đắc dĩ nha." Cố Hoằng đặt mông ngồi trên ghế, không chút khách khí chuẩn bị ăn cơm trưa.

"Muội muội, vì sao đột ngột quyết định đi Nam Chiếu?" Cố Hoằng ăn mấy miếng, ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, nhìn Cố Cẩm Lan: "Phò mã sợ Nam Chiếu sẽ sinh kỳ biến, muốn tự mình đi Nam Chiếu xem thử sao? Nếu hắn đi, ta tất nhiên cũng sẽ đi."

"Biên cảnh không ổn, nay Hung Nô lại công thành, Nam Chiếu nếu không nhân lúc này cháy nhà đi hôi của thì quả thật không phải bọn họ. Thế nhưng biên cảnh nguy hiểm như vậy, muội muội với muội phu không cần tự mình đi."

"Kinh thành có ngươi ở lại, còn có năm vạn binh mã phòng thành doanh, sẽ không có việc gì đâu. Lần này đi Nam Chiếu cũng chỉ vì Đại Tề, chúng ta sẽ mang theo thị vệ hai phủ, trên đường cũng sẽ không xảy ra việc gì. Đến biên cảnh có lão vương gia ở đó, vấn đề an toàn cũng không cần nhắc đến."

"Xem ra là quyết định của muội muội."

"Việc phò mã muốn làm, bổn cung cũng muốn nghe theo, việc này cũng không phải nhất thời mà quyết định ra, ngươi cứ yên tâm."

"Một khi đã như vậy, trừ bỏ thị vệ hai phủ, lại mang theo một trăm binh lính phòng thành doanh đi."

"Mang nhiều người như vậy chỉ sợ hành động không tiện." Cố Cẩm Lan nhíu nhíu mày, nàng giống như không nguyện ý làm như vậy.

"Nếu ngươi muốn dẫn thị vệ hai phủ theo thì thêm một trăm người cũng không nhiều lên mấy, mang nhiều người thì ta sẽ yên tâm. Huống chi muội phu một chút võ công cũng không biết."

"Cũng tốt, phò mã không để người khác bớt lo lắng được. Mang theo thì mang theo đi."

"Điện hạ, ngươi nói cứ như ta làm người khác chán ghét vậy."

"Bổn cung chỉ vì an toàn của ngươi, đừng dong dài, ăn cơm đi."

"Điện hạ, cần mang theo thị nữ sao?"

"Không mang theo thì làm sao hầu hạ ngươi?"

Lưu Dục suy nghĩ một lát mới nói: "Nhưng mà, điện hạ, ta không có tiện để người khác hầu hạ nha."

GMٲK=

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi