THẾ GIAN LUÔN LÀ NGƯƠI TỐT NHẤT!

"Phò mã, ngươi nghĩ nhiều rồi, Linh Lung bên cạnh bổn cung võ công cũng không thua thị vệ đâu. Nếu không mang theo một đến hai thị nữ thì phò mã, ngươi muốn tự thân giặt quần áo sao?"

"Không được, vẫn nên mang theo thị nữ đi."

Cố Hoằng trưng vẻ mặt đồng tình với Lưu Dục: "Muội phu, ngươi vì sao không tiện để thị nữ hầu hạ? Muội muội quản ngươi nghiêm như vậy sao?"

"A? Không phải, chính là ta mắc chứng không thích người khác đụng mình."

"Hóa ra là như vậy, ta nói muội muội cũng không phải giống những người không biết thông tình đạt lý như vậy." Nói xong Cố Hoằng quay sang Cố Cẩm Lan: "Muội muội, việc này ngươi không xin phép phụ HSo?"

"Chỉ là đi ra du sơn ngoạn thủy thôi, phụ hoàng sẽ không quản việc này."

Cố Hoằng cúi đầu trầm tư một lát: "Như vậy cũng tốt, muội muội ngươi nhất định phải bảo trọng, thường xuyên gửi thư báo bình an. Theo ta thấy muội muội và muội phu cũng không cần cải trang ra ngoài, đơn giản báo cho các châu phủ dọc đường biết, hướng theo nghi thức ra kinh của phò mã và công chúa mà làm, như vậy trên đường đi sẽ an toàn hơn."

"Cũng tốt, nhiều người đồng thời rời khỏi kinh như vậy quả thật không thích hợp, trừ phi là người ra kinh buôn bán làm ăn sẵn tiện đến Nam Chiếu du ngoạn. Cứ như vậy, nhất định phải mang một ít lá trà và tơ lụa của chúng ta, mang nhiều thì hành trình sẽ trở nên chậm trễ, chi bằng một đường cưỡi ngựa tiến Nam cho rồi."

"Tuy là như thế nhưng ngươi vẫn nên viết phong thư báo cho phụ hoàng."

"Việc này không khó, ta chút nữa liền viết. Chiến sự Tây Bắc đang khẩn trương, phò mã đang lo lắng gia gia của hắn tại Nam Chiếu cũng là việc hiển nhiên. Huống chi ta cũng không phải hoàng tử, đi ra ngoài cũng không có việc gì."

Lưu Dục thấy Cố Cẩm Lan chỉ lo nói chuyện mà không có ăn đồ ăn, liền chủ động gắp đồ ăn cho nàng: "Phò mã, chuyện về đại đao đội cứ giao cho Cố Hoằng đi. Ngươi không thích hợp ra mặt, nếu phụ hoàng muốn đưa ngươi vào triều làm quan thì sẽ không gặp ít phiền toái đâu."

"Đều nghe theo điện hạ."

"Muội muội, đại đao đội là gì?"

"Đó là chủ ý của phò mã, muốn phá kỵ binh người Hung Nô thì cần phải dùng đao cán dài chém chân ngựa, ngựa ngã thì quân lính kỵ binh sẽ tan rã."

"Được, ý kiến hay! Ta vì sao lại không nghĩ ra chứ? Muội phu quả nhiên là thiên tài, khắp thiên hạ cũng không ai có thể xứng đôi với muội muội của ta."

"Lời này của Ninh vương điện hạ, ta sẽ giữ chặt trong lòng, về sau ngươi không nên đổi ý nha."

"Ta đổi ý gì chứ? Ngươi vì sao vẫn xưng ta điện hạ, xưng hoàng huynh hoặc Ngũ ca đều được."

"Ta vẫn xưng Cẩm Lan là điện hạ nha."

"Ngươi cứ xa lạ như vậy, buổi tối muội muội ta sẽ để ngươi ngủ ở thư phòng."

"Điện hạ, ta có xa lạ không?"

"Phò mã thích thì tốt rồi, ta cảm thấy không quan trọng lắm."

Lưu Dục nhún nhún vai: "Hoàng huynh, ngươi có nghe thấy không?"

Cố Hoằng đột nhiên đem đầu kề sát Cố Cẩm Lan, che miệng lại, nhỏ giọng: "Muội muội, ngươi sủng Lưu Dục như vậy, vì sao còn muốn bao dưỡng thị nữ?"

Cố Cẩm Lan thiếu chút nữa đem ngụm canh vừa ăn vào phun ra, lúc trước nàng nói như vậy là muốn thử Cố Hoằng, không nghĩ đến hắn còn nhớ rõ việc này, bây giờ lại lôi ra hỏi nàng. Lưu Dục thấy Cố Hoằng và Cố Cẩm Lan thì thẩm to nhỏ liền tò mò: "Điện hạ, các ngươi thì thầm nói cái gì vậy?"

"Không có gì, Cố Hoằng nói hắn muốn nạp thiếp."

"Hoàng huynh, ngươi phải bảo trọng thân thể nha, nạp thiếp nhiều như vậy sẽ không có thời gian xử lý công việc quan trọng."

"Dù sao, muội phu, ngươi không có phúc phận này rồi."

"Ta không cần phúc phận này, ta có điện hạ là đủ rồi."

"Trời ạ, hai ngươi các ngươi phu thê ân ái cũng không nên để cho ta nhìn thấy mới đúng. Ta ăn xong rồi, hồi phủ làm việc đây."

"Đi vui vẻ, không tiễn."

Cố Cẩm Lan cũng không thèm ngẩng đầu nhìn, Cố Hoằng cẩn thận đi từng bước về phủ của hắn.

Cảnh đế buông bút lông trong tay, nhìn chằm chằm tờ giấy nửa ngày. Lần trước Huệ Văn Hoàng hậu lông tóc không hao tổn gì mà ra khỏi Hoàng cung, hắn đã cho người điều tra việc này. Ám vệ nay truyền tin đến nói phò mã của Vĩnh An công chúa lúc trước đề nghị tu sửa tẩm cung của công chúa, tẩm cung Hoàng hậu và Đông cung của Thái tử rồi tạo thêm một cái mật đạo. Chỉ là chuyện xây dựng ở Đông cung vẫn kéo dài đến giờ, chỉ có tẩm cung của công chúa và tẩm cung của Hoàng hậu đã lặng lẽ tu kiến một cái mật đạo.

Cảnh đế chậm rãi ngồi xuống, tựa vào ghế chuyển động chuỗi hạt trong tay, hắn tất nhiên đã biết việc Lưu Dục và Cố Cẩm Lan muốn xuôi Nam. Trẫm quả nhiên coi thường tôn tử của Lưu Thận rồi, hắn có thể ở ngoài thành chặn giết tìm được đường sống trong chỗ chết, trước đó lại tu kiến được một cái mật đạo. Như vậy, chuyện của Tưởng Lâm với Phùng Đào có liên quan đến hắn hay không?

Xem ra, không thể không sử dụng Thánh vệ rồi. Trước khi khai quốc Đại Tề, bên cạnh Hoàng đế có tứ đại hộ vệ, xuất thân giang hồ những đều đã rửa tay gác kiếm, cùng Hoàng đế chinh chiến Bắc Nam. Sau khi Đại Tề được thành lập liền phong bọn họ là tứ đại Thánh vệ, trước khi Thánh vệ mất đều phải bồi dưỡng ra một đồ đệ của riêng họ, sau đó kế vị họ nhận chức vụ Thánh vệ. Việc này chỉ có Hoàng đế mới biết được, trước khi lâm chung mới nói cho Thái tử biết. Cho nên ngay cả Cố Cẩm Lan, Cố hướng, Cố Hoằng, kể cả Cố Tuyên cũng không biết sự tồn tại của bốn người này.

Cảnh đế lại nhìn tấu chương mà Cố Hoằng đưa đến.

"Đại đao đội sao?" Hắn nói thầm rồi nhớ kỹ.

"Trẫm không ở kinh thành nên không biết bỏ lỡ bao nhiêu trò hay rồi."

Dứt lời, Cảnh đế nâng bút viết một phong thư, dán kỹ, nhìn người ẩn thân bí mật ở một nơi gần hắn: "Trở về, tự mình giao cho người trông cửa Hoàng gia tàng thư các."

"Vâng" Người đứng ở chỗ tối nói xong liền tiếp nhận thư tín, ngày đêm ra roi thúc ngựa chạy đến kinh thành.

Cảnh đế đi ra khỏi trướng, nhìn khung cảnh Mạc Bắc đã bắt đầu vào mùa đông, thiên hạ này, vẫn đều là thiên hạ của trẫm, còn không phải của các ngươi đâu. Trẫm cũng không phải chỉ có mỗi Cố Hoằng ngươi là con trai, Cảnh đế nghĩ đến đây, hắn cười đắc ý, chỉ cho phép Tưởng Lâm có con riêng sao, không lẽ trẫm lại không có?

Đôi khi con người vì quyền lực thì tình thân, con cái ruột thịt có là cái gì đâu? Cái gì cần hi sinh thì cứ hi sinh thôi. Vốn có câu "Bất vong sơ tâm, phương đắc thủy chung (Chỉ có giữ vững và tin tưởng vững chắc vào thệ nguyện ban đầu của mình thì ước mơ của mình sau này mới có thành tựu, công đức mới tròn đầy)". Mỗi người lúc đầu mới tiếp xúc với quyền lực đều nói rằng mình sẽ vì nước vì dân, nhưng sau khi đã leo lên từng bước rồi thì chỉ còn tham vọng, tựa như Cảnh đế lúc này vậy. Cố Hoằng có cái gì không tốt? Hắn là hoàng tử được bồi dưỡng từ nhỏ, so với mấy đứa con riêng càng thích hợp làm Hoàng đế Đại Tề. Nhưng Cảnh đế đã ngồi trên ngai vàng nhiều năm như vậy, luôn nghi thần nghi quỷ, hắn đã quên rằng ngoại trừ Hoàng đế hắn vẫn là một người phụ thân.

Ở kinh thành, Lưu Dục và Cố Cẩm Lan thu thập mọi thứ xong, mang theo thị vệ của hai phủ xuất phát. Họ không hề biết Cảnh đế mà bọn họ tận lực bảo hộ giờ phút này lại phái người điều tra giám sát bọn họ.

Tuy rằng xuất hành kiểu quang minh chính đại nhưng Cố Cẩm Lan cũng có dựa dẫm vào nó quá. Toàn bộ thị vệ đều cưỡi ngựa, các thị nữ được mang theo cùng một vài ám vệ được chọn lựa kĩ giao cho Linh Lung quản lý. Lưu Dục sẽ không cưỡi ngựa, Cố Cẩm Lan cũng không có biện pháp gì khác, chỉ có thể cùng ngồi xe ngựa với nàng.

Cố Cẩm Lan xem Lưu Dục ngồi trong xe ăn đến không biết phân biệt trời đất: "Phò mã, ngươi ăn như vậy, không lo mình sẽ mập sao?"

"Ta có điện hạ rồi, không cần lo lắng việc không ai muốn mình."

"Nhưng buổi tối bổn cung cũng không muốn lúc tỉnh lại nhìn thấy người đầy thịt mỡ nằm bên cạnh."

Lưu Dục bĩu môi: "Điện hạ, ta còn chưa có béo, cũng chưa có già mà ngươi đã ghét bỏ ta."

Cố Cẩm Lan vén mành lên, quay đầu cười nói: "Bổn cung lại thấy vài ám vệ cưỡi ngựa bên ngoài trông cũng được đấy."

Lưu Dục buông hạt dưa trong tay, ló đầu ra nhìn nhìn vài thị nữ cưỡi ngựa bên ngoài: "Điện hạ! Ngươi! Ta không ăn nữa!"

Cố Cẩm Lan bật cười: "Ta chọc ngươi thì sao, hóa ra lại khiến ngươi cảm thấy ủy khuất."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi