"Đường chủ, Vĩnh An công chúa cùng phò mã của nàng đã khởi hành đến biên cảnh Nam Chiếu." Vô Phá yên lặng đứng phía sau, nàng báo cáo tình huống hôm nay cho Mai Bạch Vũ.
"Nga? Xem ra hơn phân nửa là do phò mã lo lắng chiến sự Mạc Bắc vẫn chưa ổn định, thậm chí có dấu hiệu tan tác đây mà. Cho nên nàng đi Nam Cương để thuận tiện xem gia gia của nàng sao?"
"Việc này thuộc hạ không biết."
"Một khi đã như vậy, chúng ta cũng mang theo một ít người cùng khởi hành đi Nam Chiếu chơi một chút. Hiện nay đã vào đầu mùa động, phương Bắc rét lạnh, đi Nam Cương tránh lạnh cũng tốt."
"Nhưng mà đường chủ, Nam Cương không thể so sánh với Mạc Bắc, ở đó khắp nơi toàn độc trùng và chướng khí."
"Thế nào, ý của ngươi là bản đường chủ còn không bằng Vĩnh An công chúa từ bé được nuông chiều?"
"Thuộc hạ không dám, thuộc hạ chỉ lo lắng cho an nguy của đường chủ."
"Được rồi, đừng nhiều lời nữa, thu thập này nọ rồi lựa chọn ra một ít người, khởi hành ngay hôm nay."
"Vâng" Vô Phá cất giấu sự ghen tuông của mình, nàng đi xuống chuẩn bị hành lý.
Mai Bạch Vũ luôn thích đứng ở trước cửa sổ như một thói quen, nàng bưng chén rượu lên xem cảnh sắc đường phố. Nàng luôn là người ngủ dậy muộn, so với Cố Cẩm Lan và Lưu Dục thì sinh hoạt hằng ngày của nàng khác biệt rất lớn. Lưu Dục và Cố Cẩm Lan đã khởi hành vào sáng sớm, còn nàng thì đến tận trưa mới dậy, nếu không nàng đã thấy được thị vệ phủ công chúa và phò mã vội vàng qua đây rồi.
Lưu Dục, ngươi lại ép buộc bản thân như vậy sao? Vì Cố Cẩm Lan mà nơi nào ngươi cũng dám đi, Nam Cương không thể so với Mạc Bắc, nơi đó ẩm ướt lạnh lẽo vô cùng, lại còn có độc trùng, độc xà khắp nơi, chướng khí quanh quẩn. Nếu không có người tinh thông y thuật cùng độc dược thì việc đến đó là việc làm nguy hiểm vạn phần.
Mai Bạch Vũ yên lặng thở dài, buông cái chén ra, đi vào trong đổi một thân nam trang, ra ngoài mặc nam trang vẫn tiện hơn. Mai đường chủ lớn lên vốn phong tình vạn chủng, làm sát thủ lại tinh thông thuật dịch dung, nàng chỉ cần vẽ lông mày đậm hơn một chút liền trở thành hình tượng một vị công tử tuấn tú.
Tuy Lưu Dục và Cố Cẩm Lan ra roi thúc ngựa chạy đến Nam Chiếu nhưng hai người không cảm thấy mệt chút nào. Ít nhiều là do Lưu Dục đã đem xe ngựa hai bánh đổi thành xe ngựa bốn bánh giúp tạo sự thoải mái, hơn nửa ngày đã đến được huyện Phong.
Đến huyện Phong, Lưu Dục không ít lần bị điện hạ ghen tuông châm chọc khiêu khích: "Phò mã, muốn đi quý phủ của ngươi xem một chút không? Dù sao ngươi cũng ở chung trong đó cùng Mai tỷ tỷ ngươi vài ngày nha."
Lưu Dục mặt mũi xám xịt đi bên cạnh Cố Cẩm Lan, nàng cũng không dám tức giận, hiện tại nương tử là lớn nhất, nếu nói sai cái gì thì buổi tối nàng chỉ có thể ngủ dưới đất.
Bọn thị vệ đều thống nhất mặc trang phục thị vệ đứng hai bên, huyện lệnh cùng những người cấp dưới của huyện Phong toàn bộ quỳ xuống nghênh đón. Cố Cẩm Lan nhìn người quỳ đầy dưới đất, xuất hành quang minh chính đại thì sẽ gặp những việc phiền toái như lúc này, đến nơi nào cũng như vậy thì sẽ làm chậm trễ hành trình.
"Bổn cung và phò mã chỉ ra ngoài giải sầu, không cần kinh động đến dân chúng, các ngươi cứ đi xử lý công việc như bình thường, chúng ta ở tại nhà trọ."
Người quỳ phía dưới, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, họ cũng không dám đứng lên.
"Điện hạ đã có ý chỉ, các ngươi cứ làm theo nàng, chiến sự Mạc Bắc hiện nay không được ổn định, không nên hao tài tốn của thêm."
Người phía dưới nghe được đều đứng dậy, lại khom lưng cúi đầu một cái với Lưu Dục cùng Cố Cẩm Lan xong mới chịu chậm rãi lui ra.
"Điện hạ, nhiều thị vệ như vậy, ta cảm thấy không bằng tiến đến phủ mà ta mua, như vậy sẽ không tốn bạc ở nhà trọ rồi."
Cố Cẩm Lan cũng không vì ghen tuông mà phản đối đề nghị này, nhà trọ sẽ không sạch sẽ như phủ của Lưu Dục rồi: "Cũng tốt, đi thôi."
Sau khi Lưu Dục và Cố Cẩm Lan đến thì thấy Mai Bạch Vũ cũng không lãng phí Lưu phủ, nàng để lại bốn người Thiết Huyết đoàn, hai người làm gia đinh, hai người làm nha hoàn trông nom tòa nhà, thuận tiện cũng đem tòa nhà này trở thành điểm dừng chân của Thiết Huyết đoàn ở huyện Phong.
Thị vệ hai phủ tiến vào trong, bốn người Thiết Huyết đoàn cũng thành thật, không có hành động gì vượt quá giới hạn của họ. Mà nếu có hành động gì thì cũng vô cùng khó khăn, dù sao điện hạ và phò mã gia cũng ở viện chính, được bảo vệ nghiêm nhặt, nhưng cũng không có nghĩa ám vệ mà Cảnh đế phái đến không thể đến gần sân viện của bọn họ.
Cố Cẩm Lan và Lưu Dục lúc này chỉ mặc trung y, giờ này đi ngủ vẫn còn quá sớm. Cố Cẩm Lan như cũ tựa lưng vào gối, nàng đang nghiên cứu bản đồ vùng Nam Chiếu, Lưu Dục vẫn theo thói quen ngồi cạnh bàn ăn đậu nấu mặn.
"Phò mã, buổi tối không nên ăn nhiều đậu như vậy, dạ dày của ngươi sẽ khó chịu."
"Vậy nên ăn gì?"
"Ngươi có cái gì không ăn được không?"
"Người ta nói leo lên địa vị cao cũng chỉ vì ăn mặc, ta là phò mã gia, lại là tiểu vương gia, không ăn ngon còn ý nghĩa gì?"
Thánh vệ ở trên nóc nhà nghe rõ như vậy, cười lạnh trong lòng, mầm móng duy nhất của phủ Trấn Nam vương lại là phế vật sao? Ngẫm lại, nếu hắn đơn giản như vậy, khi bị quân Cố Hướng chặn giết ngoài thành cũng sẽ không dễ dàng đào thoát. Thánh vệ lại nín thở im lặng tiếp tục nghe ngóng.
"Phò mã, lại đây, cùng nhau xem bản đồ Nam Cương đi."
"Có cái gì tốt để xem, chỉ là núi xen núi, rừng cây rậm rạp cộng thêm chướng khí quanh quẩn, trùng xà đầy ra đất mà thôi."
Cố Cẩm Lan cùng thánh vệ trên nóc nhà có chút kinh ngạc, Lưu Dục chưa bao giờ đến Nam Chiếu, vì sao lại biết tình huống ở đó.
"Phò mã vì sao biết được những thứ này?"
Ta làm sao mà không biết được, ai lại chưa học qua địa lý chứ. Vân Nam ở hiện đại đã bị khai phá thành như vậy thì dĩ nhiên không còn chướng khí. Thế nhưng địa phương này ở cổ đại thì khác, dân vùng Vân Nam đa số là người dân tộc thiểu số, còn không phải có mỗi một dân tộc thiểu số không, rừng cây dày đặc tất nhiên có nhiều trùng xà và chướng khí rồi. Ở đây, thế lực lớn nhất là Miêu tộc, đại khái một trăm năm trước, sau khi thành lập Nam Chiếu quốc xong vẫn chưa có đổi chủ. Quốc chủ Nam Chiếu hiện nay có ba người con trai, một người con gái. Sau khi Đại Tề được khai quốc vài chục năm, nơi này sản vật giàu có, dân cư đông đúc nhưng vẫn chưa thống nhất.
"Điện hạ, ông nội ta là Trấn Nam vương nha, hắn thường xuyên trấn thủ biên cảnh, việc này từ nhỏ tai nghe đến thấm vào trong đầu, ta vẫn biết một chút ít về nơi đó."
"Bổn cung lại nhất thời quên mất phò mã xuất thân từ phủ Trấn Nam vương."
"Điện hạ, vậy ngươi nhớ cái gì?"
"Bổn cung chỉ cần nhớ rõ ngươi là phò mã của ta là được."
Lưu Dục từ cạnh bàn đi qua đến bên giường, ngồi vào bên cạnh Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, không nên xem nưa, buổi tối đối với mắt không tốt đâu." Nói xong tay liền không thành thật khoát lên lưng Cố Cẩm Lan. Cố Cẩm Lan liếc Lưu Dục một cái, đem bản đồ ném chuẩn xác lên bàn.
Sau đó nàng nghiêng ngường, lấy tay chống đỡ một bên, quay đầu nhìn Lưu Dục, nàng lại nhìn thấy vạt áo Lưu Dục thoáng mở, bỗng nhiên nở nụ cười: "Phò mã, đêm lạnh lắm, vạt áo ngươi mở kìa, cẩn thận cảm lạnh nha."
Nếu Cố Cẩm Lan biết giờ phút này trên nóc nhà còn có một tên thánh vệ do Cảnh đế phái đến nghe ngóng, đánh chết nàng cũng không nói ra những lời này. Chỉ đáng tiếc là thánh vệ kia có công phu tuyệt đỉnh, cho dù Cố Cẩm Lan đã tập võ nhiều năm thì cũng chỉ gần hai mươi năm mà thôi, làm sao so được công lực thâm hậu của lão nhân bốn mươi tuổi.
Lưu Dục cúi đầu nhìn vạt áo của nàng: "Mở liền mở, ta có thì điện hạ cũng có, ta không sợ để cho điện hạ nhìn."
"Ngày mai vẫn nên buộc chặt một chút, đừng để người khác phát hiện thân phận, ra ngoài không thể an toàn như trong phủ được, nên cẩn thận một chút là tốt nhất."