THẾ THÂN PHẢI CÓ DÁNG VẺ CỦA THẾ THÂN

Người phụ nữ sống trong tưởng tượng và trong giả thiết của Minh Dao từ trước đến nay, cuối cùng cũng đã lộ diện.

Có lẽ là muốn làm rõ quan hệ giữa cô ta và Kỳ Tự, cũng có lẽ là muốn biết cô ấy giống mình đến mức nào.

Trước khi về nhà, Minh Dao đã đồng ý cuộc hẹn với Kim Đường.

Trong một quán cafe, Kim Đường đã đặt sẵn một phòng riêng, không gian yên tĩnh và riêng tư. Không ai biết nơi này sắp là chiến trường trực diện của hai cô gái.

Mười phút sau, Minh Dao tới.

Người phục vụ dẫn cô đến phòng riêng, thời khắc đẩy cửa, Kim Đường ngước mắt nhìn qua.

Bốn mắt nhìn nhau, Minh Dao thấy trong mắt Kim Đường có chút kinh ngạc và ngẩn ngơ.

Cô bình tĩnh đi qua: “Chào cô, cô Kim”.

Kim Đường quan sát Minh Dao một lát, cuối cùng mỉm cười một cách khó hiểu.

Cô ta che miệng: “Thật xin lỗi, chỉ là tôi có chút bất ngờ, vậy mà chúng ta lại có vài phần giống nhau”.

Mãi cho đến khi chính thức ngồi đối diện với Kim Đường, Minh Dao mới phát hiện, bản thân mình và Kim Đường cũng không giống nhau đến mức độ như vậy.

Có lẽ chỉ ở một góc độ nào đó, làm một biểu cảm nào đó mới có một chút giống nhau.

Hơn nữa cách ăn mặc của cô ấy thiên về phong cách quý phái, hoàn toàn bất đồng với Minh Dao.

Minh Dao có chút tự tin không thể giải thích được trong lòng, thậm chí còn cảm thấy giống như nhóm bạn thân nói, mình đẹp hơn cô ấy nhiều.

Cô ngồi thẳng người đầy khí thế, bình tĩnh nói: “Cô tìm tôi có việc sao?”

Kim Đường làm một tư thế “mời” với Minh Dao: “Tôi không biết cô thích uống gì, Cappucino được chứ?”

Minh Dao: “Không cần đâu, cô nói xong tôi sẽ đi ngay”.

Kim Đường gật đầu: “Được, vậy tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề”.

Ngừng một chút: “Tôi là vợ sắp cưới của Kỳ Tự”.

……..Gần như trong nháy mắt, hai tay của Minh Dao đang đặt dưới bàn xiết chặt quai túi xách.

Cô không lên tiếng, Kim Đường nói tiếp —

“Thật lòng mà nói (1), tôi đã từng là vợ sắp cưới của Kỳ Tự, nhưng tôi tin, vợ sắp cưới trong tương lai của anh ấy cũng chỉ có thể là tôi”.

**(1): từ gốc “Thật sự cầu thị”, là thành ngữ của TQ, có nghĩ là “giải quyết vấn đề dựa trên tình hình thực tế”.

“Tôi và Kỳ Tự gặp nhau vào năm ngoái vì việc làm ăn của cha mẹ 2 bên, sau đó quyết định làm thông gia. Nhưng vì sự mê hoặc của một số ít người khác, cha mẹ tôi tự mình giúp tôi lui hôn, cũng lựa chọn liên hôn với em trai anh ấy. Đối với tất cả những chuyện này tôi không hề cảm thấy biết ơn”.

Minh Dao: “……..”

“Chuyện giữa chúng tôi hoàn toàn là quyết định sai lầm của cha mẹ, tôi ra nước ngoài một năm nay cũng vì muốn chống đối họ. Bây giờ họ đã mặc kệ tôi, tôi trở về, cũng là hi vọng có thể làm lành với Kỳ Tự”.

Minh Dao yên lặng lắng nghe, chưa từng nghĩ đến thì ra chuyện xưa của bọn họ là như thế này.

Khó trách Kỳ Tự không thích người khác nhắc đến Kim Đường trước mặt anh.

Từ xưa đến nay chỉ nghe nói phụ nữ bị đàn ông từ hôn, đây vẫn là lần đầu tiên nghe được đàn ông bị phụ nữ từ hôn.

Ai gặp phải loại chuyện này mà không cảm thấy ghê tởm, không muốn trốn đi thật xa.

Minh Dao cảm thấy không đáng cho Kỳ Tự, hít sâu một hơi hỏi: “Nhưng cô chắc chắn, Kỳ Tự đồng ý giải hoà với cô sao?”

“Lúc đầu, tôi thật sự không chắc”, Kim Đường nói, “Nhất là sau khi nghe thấy anh ấy nhận điện thoại của cô vào sáng nay, thậm chí tôi cảm thấy mình đã không còn hi vọng, nhưng bây giờ, tôi nghĩ không nhất thiết là vậy”.

Minh Dao từ từ ngẩng đầu lên: “Vì sao?”

“Tôi rất thích Kỳ Tự, và vẫn luôn tin rằng, lúc đó anh ấy đồng ý cùng tôi kết hôn, tất nhiên cũng vì có ấn tượng tốt với tôi. Ba mẹ tôi làm chuyện như vậy, tôi cho là chắc chắn anh ấy sẽ không còn thấy hứng thú với tôi nữa, nhưng khi tôi nhìn thấy cô……”

Kim Đường hơi nghiêng người về phía trước: “Nhìn thấy tướng mạo giống nhau của chúng ta thế này, tôi cảm thấy có lẽ Kỳ Tự vẫn còn tình cảm với tôi”.

“Anh ấy chỉ dùng cô để chọc giận tôi, hoặc là, xem cô như là tôi thôi”.

Minh Dao: “………”

“Tôi rất xin lỗi vì nói như vậy, nhưng tôi không nghĩ được nguyên nhân khác, vì sao sau khi tôi rời đi anh ấy lại hẹn hò với một cô gái giống tôi như vậy chứ?”

Minh Dao cố gắng hết sức để ổn định bản thân, nhẹ nhàng nói: “Giống sao? Tôi cảm thấy tôi và cô Kim đây, bất luận là từ khí chất, cách nói chuyện hay cách ăn mặc đều không giống”.

Kim Đường sửng sốt một lát, nhẹ nhàng cười nói: “Có lẽ cô nói đúng, thậm chí tôi thừa nhận có thể hiện tại Kỳ Tự càng thêm thích cô, nhưng cô Minh, cô dám đánh cược với tôi không?”

“Cược cái gì?”

“Cược một ván, ở trong lòng anh ấy, ai quan trọng hơn?”

Minh Dao cụp mắt, không biết Kim Đường muốn đánh cược như thế nào.

Nhưng không hiểu sao cô lại không có lòng tin.

Kim Đường nói: “Có lẽ cô không biết tình trạng phức tạp của gia đình Kỳ Tự, mẹ Kỳ Tự mất sớm, tất cả những gì anh ấy có bây giờ đều là do đấu đá với mẹ kế cường thế trong suốt nhiều năm qua. Hiện tại họ đang tranh đoạt một hạng mục trị giá hàng chục tỷ, mà đội ngũ của Kim gia lại là người trực tiếp quyết định xem hạng mục sẽ rơi vào tay ai”.

Minh Dao nhíu mày: “Mẹ kế?”

“Cô không biết?”, Kim Đường tò mò hỏi, “Hai người ở bên nhau cũng được một khoảng thời gian rồi mà, vậy mà không biết người Kỳ Tự ghét nhất chính là mẹ kế của anh ấy?”

“………”

Minh Dao nhớ tới thái độ nhiệt tình quá phận của Trịnh Dung đối với mình ngày đó, bỗng nhiên toát cả mồ hôi lạnh.

“Hào môn chính là như vậy, em trai của Kỳ Tự cũng vì đấu đá mà 3 năm không muốn về nhà, chắc cô không thể nào hiểu được đúng không?”

Minh Dao im lặng lắng nghe.

Đúng là cô không giải thích được vì sao người một nhà lại có thể đấu đá với nhau đến vậy.

Thì ra là do mình quá ngây thơ rồi, Điền An Ni nói hào môn nước sâu là đúng.

“Cô Minh, tôi thẳng thắn nói với cô, tôi hi vọng cô biết tôi sẽ không bỏ rơi Kỳ Tự, ngay từ đầu người tôi muốn chính là anh ấy. Tôi nghĩ người anh ấy muốn cũng chỉ có thể là tôi.

“Vậy, cô có muốn cùng tôi đánh cược một lần không?”

Minh Dao: “……”

Muốn cược không?

Minh Dao tự hỏi bản thân.

Nếu đánh cược, sẽ biết Kỳ Tự có thật sự động lòng với cô không, hoặc theo như lời của Kim Đường nói bây giờ, chỉ dùng cô như công cụ chọc tức Kim Đường vì bị từ hôn.

Nói ra cũng thật buồn cười, nếu thua cuộc, thì cái gọi là công cụ người chính là bản thân mình.

Quả nhiên thiên đạo luân hồi, trời xanh chẳng tha cho ai.

Minh Dao tự hỏi, liệu mình có đủ can đảm để chấp nhận kết quả này không?

Nhưng cô lại không cam tâm.

Cô muốn một kết quả.

Coi như thua, cũng muốn thua một cách rõ ràng.

Thật lâu sau, Minh Dao tỉnh táo nói: “Được, tôi cược. Nếu như tôi thua, tôi sẽ dứt khoát nhanh chóng rời đi. Nếu như cô thua, cô cũng phải như vậy”.

Khoé môi Kim Đường nhẹ nhàng cong lên: “Được”.

Kịch bản đã đi được 90%, chỉ còn cảnh cuối cùng đang bị bỏ dở.

Đó chính là sinh nhật của Cố Viễn.

Vào ngày sinh nhật của Cố Viễn, Lâm Vân Vân đã dọn một bàn lớn các món ăn, nhưng anh ta lại không xuất hiện, mà đi nghênh đón bạch nguyệt quang của mình trở về.

Trong hiện thực lại chưa đến sinh nhật của Kỳ Tự, vì trận đánh cược này, Minh Dao chủ động tổ chức sinh nhật cho mình thì có làm sao.

Đến lúc đó nếu như thua, ít nhất mình còn có thể đạt được thành tựu trải nghiệm kịch bản trăm phần trăm.

__

Trở lại căn hộ, Minh Dao gọi điện thoại cho Kỳ Tự.

“Thật xin lỗi, hôm nay em ở ngoài, điện thoại lại hết pin, vừa về đến nhà mới sạc được”.

Kỳ Tự cũng không quan tâm chuyện tắt máy, tập trung giải thích hành vi rời đi tối hôm qua: “Thật sự tối hôm qua có chuyện rất quan trọng phải làm, nên anh mới tạm thời rời đi, có phải em không vui không?”

Minh Dao ngập ngừng một chút, ra vẻ thoải mái mà cười nói: “Vậy anh làm xong việc quan trọng chưa? Ngày mai có thể ở bên em được không, mai là sinh nhật em”.

“Sinh nhật?”, Kỳ Tự bất ngờ, “Sao anh nhớ tháng sau mới là sinh nhật em?”

Minh Dao tuỳ tiện bịa ra một lý do: “Đó là Dương lịch, chúng ta còn có âm lịch mà”.

Thì ra là thế.

Kỳ Tự lập tức đồng ý: “Được, ngày mai anh cùng em ăn sinh nhật, muốn đi đâu chơi?”

“Không cần đâu”, Minh Dao nhẹ nhàng nói: “Anh bận như vậy, em muốn ở nhà làm một bàn đồ ăn, không đi đâu hết”.

Kỳ Tự chầm chậm: “Có thể ăn sao?”

Minh Dao thành công bị chọc cười: “Vậy em cũng không dám bảo đảm, chẳng phải anh đến rồi sẽ biết à?”

Nghe được tiếng cười của Minh Dao, Kỳ Tự mới thở phào nhẹ nhõm, còn tự cười một mình.

“Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai tan ca anh sẽ đến, ăn sinh nhật cùng em”.

Minh Dao vâng một tiếng: “Em chờ anh”.

Đừng làm cho em thất vọng.

Đừng để cho em thua.

Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.

Minh Dao không biết chờ đợi mình sẽ là kết quả như thế nào, nhưng dù có ra sao thì cô cũng sẽ đối mặt.

Từ lúc ban đầu, trò chơi là tự mình lựa chọn, cũng muốn tự tay mình sẽ vẽ lên một chấm tròn kết thúc.

Cho dù là HE, hay là BE.

__

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Minh Dao đã đi siêu thị mua rất nhiều thức ăn từ sớm, làm cho mình giống như Lâm Vân Vân đãi sinh nhật của Cố Viễn vậy, nghiêm túc chuẩn bị bữa tối cuối cùng này.

Cô chưa bao giờ xuống bếp, cũng không biết nấu ăn.

Nhưng hôm nay là một ngoại lệ.

Minh Dao dựa theo thực đơn, bận rộn cả ngày trong phòng bếp, đến năm giờ chiều, Kỳ Tự đến như đã hẹn.

Anh mang đến cho Minh Dao một chiếc bánh gato xinh đẹp, còn có quà được đóng gói rất tinh xảo.

“Sinh nhật vui vẻ”, Kỳ Tự nói, “Thời gian gấp quá, không biết em có thích món quà anh chọn không, nếu không thích, tối nay chúng ta có thể đi chọn lại lần nữa?”

Minh Dao cười híp mắt, dẫn anh đến trước bàn ngồi xuống: “Em không cần quà gì đâu, anh ăn bữa cơm này với em là tốt rồi”.

Kỳ Tự nhìn về phía bàn ăn.

Khoai tây xắt sợi chiên đến cháy, một bát canh hỗn độn cà chua và trứng luộc, còn có một số món nhìn không ra nguyên liệu nấu ăn là gì.

Giống như món bánh ngọt lần trước, hoàn toàn là các món đen sẫm.

“Minh tiểu thư, ngày đó rời đi là anh không đúng, em cũng đâu cần trả thù anh như vậy”. Kỳ Tự đùa bỡn cầm lên một miếng khoai tây màu đen, “Đây thật sự là chuẩn bị cho anh sao?”

Minh Dao vụng trộm giấu điện thoại ở dưới bàn, cố ý “hừ” một tiếng, nói: “Phải đó, chính là để trừng phạt anh, anh có ăn không, không ăn là không nể mặt rồi”.

Một phút trước, cô đã thông báo cho Kim Đường.

Kỳ Tự đã đến nhà cô.

Ván cược của hai người cũng sắp bắt đầu.

Quả nhiên, ngay lúc Kỳ Tự gắp một miếng thức ăn, điện thoại của anh vang lên.

Biết rõ là Kim Đường gọi, cô yên lặng cúi đầu không nhìn tới.

Lần này Kỳ Tự không hề rời đi, trực tiếp bắt máy trước mặt Minh Dao.

“Alo”

Không biết Kim Đường nói gì đó, Kỳ Tự nhíu mày: “Bây giờ?”

Trong lúc chờ đợi kết quả, Minh Dao nắm chặt đôi đũa, không dám buông tay.

Nhưng sau vài giây, cô lại nghe thấy Kỳ Tự nói:

“Hiểu rồi, bây giờ tôi tới ngay”.

Tay đang cầm đũa của Minh Dao đột nhiên bất động tại chỗ.

Cô ngẩng đầu, vẻ mặt cứng đờ nhìn Kỳ Tự: “Anh muốn đi?”

Kỳ Tự nhìn đồng hồ trên tay: “Là chuyện công việc, nhiều lắm chỉ 2 tiếng thôi, anh nhất định sẽ về trước tám giờ”.

Minh Dao: “………..”

Cô biết mình đã thua.

Kỳ Tự vừa định rời đi thì Minh Dao không nhịn được nữa, gọi anh:

“Anh thật sự phải đi sao?”

Kỳ Tự dừng chân, quay trở lại xoa đầu cô: “Anh hứa với em, một lát trở về anh sẽ không đi đâu nữa, em tự chơi một mình được không?”

Một lát sau, Minh Dao cười.

“Được”.

“Anh đi đi”.

“Ngoan, chờ anh trở lại”.

Cửa phòng mở ra, Kỳ Tự rời đi.

Minh Dao nấu ăn cả ngày, nhưng một đũa anh cũng không nếm thử.

Ngồi trong căn phòng trống rỗng, thậm chí Minh Dao còn chưa kịp nói cho anh biết.

Cuối cùng thì cô cũng học được cách làm bánh rồi.

Bánh đang ở trong lò nướng.

Vốn dĩ muốn ăn cùng anh ngày hôm nay.

Nhưng mà, anh vẫn bỏ đi.

Minh Dao thua cuộc.

Phải thừa nhận rằng cô rất đau lòng, nhưng có chơi có chịu.

Bất kể nguyên nhân là gì, Kim Đường đã hoàn toàn thành công gọi anh rời đi từ chính nơi này.

Thì ra sinh nhật mình cũng không xứng để anh ấy ở lại ăn cho xong bữa cơm này.

Minh Dao đứng ở ban công, nhìn xe Kỳ Tự biến mất trong đêm tối, hít vào một hơi thật dài.

Cô ngẩng đầu, mơ màng nhìn bầu trời.

Vẫn luôn cho rằng mình sớm đã biết sự phát triển của cốt truyện, và sẽ không quan tâm.

Nhưng khi thật sự đi đến bước này, cô mới phát hiện, tình cảm con người sẽ thay đổi.

Từ hững hờ đến xem thường, đến bắt đầu sinh lòng yêu thương và chìm đắm trong đó.

Bây giờ cô đã cảm nhận được mỗi một loại cảm xúc mà đạo diễn Tống đã từng nói, loại đau đớn đó, loại tuyệt vọng đó, loại cảm giác yêu ghét phức tạp đó.

Tất cả đều chứng minh rằng, mình sớm đã đi từng bước vào cốt truyện, trở thành nhân vật trong vở kịch.

Cuối cùng cô vẫn trở thành Lâm Vân Vân.

Ting —

Tiếng chuông tin nhắn vang lên.

Kim Đường nhắn: [Tôi nghĩ cô hẳn phải biết đáp án rồi, chúc cô sớm ngày tìm được hạnh phúc của mình].

Kim Đường không ngốc.

Kỳ Tự có năng lực, có can đảm, càng có trách nhiệm, là người trời sinh mạnh mẽ, tất nhiên cũng là người có quyền lực cao nhất ở SG sau này.

Về điểm này, cô ta chưa bao giờ nghi ngờ.

Cha mẹ đã ngu ngốc đứng sai đội một lần, tuyệt đối cô ta sẽ không cho phép Kim gia lại sai thêm một lần nữa.

Cho nên cô ta phải thắng ván cược này cho bằng được, khiến Minh Dao bị loại.

Và lợi thế duy nhất hiện giờ mà cô ta có, chỉ có thể là hạng mục khu du lịch kia.

Lấy lý do ba mình đồng ý hợp tác cùng Kỳ Tự, muốn trao đổi chi tiết ngay lập tức, sẽ thành công gọi được Kỳ Tự đi.

Kỳ Tự có tham vọng, và quá hiếu thắng.

Cô ta hiểu rõ anh.

7h30, sau cuộc gặp với ba của Kim Đường, dự án resort đã thành công tiến một bước lớn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Trịnh Dung không thể cứu vãn được tình hình.

Nếu như phiếu bầu của các cổ đông đều nằm trong tay Kỳ Tự, thì Kỳ Hành Viễn cũng không thể tự mình đưa ra quyết định.

Điều này cũng có nghĩa là Kỳ Tự không cần phải chọn một trong hai.

Anh có thể thắng Trịnh Dung, đồng thời cũng có thể giữ lại Minh Dao.

Sau tất cả những chuyện lớn quan trọng nửa tháng qua, trên đường trở về, thậm chí Kỳ Tự còn nghĩ đến việc ôm chặt lấy Minh Dao ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Không muốn nói bất cứ việc gì cả, chỉ muốn ôm lấy cô mà thôi.

Nhanh chóng quay lại căn hộ, sau khi đỗ xe xong, Kỳ Tự dùng tốc độ nhanh nhất trở về nhà của Minh Dao.

Nhưng khi cánh cửa mở ra, căn nhà lại vắng vẻ đến đáng sợ.

Cái gì cũng không có.

Kỳ Tự nhíu mày, cho là mình đi nhầm nhà, nhưng chìa khoá treo ở trên cửa đã nhắc nhở anh.

Anh không đi nhầm.

Kỳ Tự nghi hoặc, chậm rãi đi vào trong.

Trong phòng khách, chiếc gối ôm thú bông đáng yêu trên sofa đã không còn.

Khăn trải bàn hoạ tiết hoạt hoạ trên bàn ăn cũng không thấy đâu.

Ngay cả những chậu xương rồng đá trên tủ Tv cũng biến mất.

Ngôi nhà sôi động đầy sức sống 2 giờ trước bỗng nhiên trở nên âm u vô hồn.

Kỳ Tự không biết chuyện gì xảy ra, bước vào trong, lúc này mới phát hiện —

Không chỉ là phòng khách.

Toàn bộ căn nhà đều trống rỗng.

Không hề giống với lúc mình vừa trùng tu xong chuẩn bị để Minh Dao vào ở.

Kỳ Tự nhảy cảm, cảm thấy có gì đó không đúng, lấy điện thoại ra muốn gọi cho cô, nhưng lại vấp phải cái gì đó dưới chân.

Nhìn xuống, là một chiếc hộp nhỏ đặt ở cạnh ghế sofa.

Trực giác mách bảo chiếc hộp này có liên quan đến việc Minh Dao biến mất, Kỳ Tự lập tức ngồi xuống, mở ra.

………..

Anh nhíu mày nhìn đồ vật bên trong chiếc hộp.

Hoa tai, túi xách, các món quà đã từng tặng cô, bao gồm cả quà sinh nhật hôm nay, tất cả đều còn nguyên ở bên trong.

Cách biến mất mang theo hàm ý đầy rõ ràng và quyết liệt này khiến trái tim của Kỳ Tự chùn xuống trong nháy mắt, ngay lập tức gọi điện thoại cho Minh Dao.

Nhưng mà 3 giây sau —

“Cuộc gọi của bạn tạm thời không thể kết nối”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi