THẾ THÂN PHẢI CÓ DÁNG VẺ CỦA THẾ THÂN

Chín giờ tối, cả ngày Minh Dao vẫn chưa ăn gì, bây giờ mới được ngồi vào bàn ăn một tô mì nóng hổi.

Điền An Ni ngồi bên cạnh cô, an ủi: “Ăn từ từ thôi, ăn xong nói rõ cho chị biết chuyện là như thế nào”.

Minh Dao tỏ vẻ thản nhiên, nói: “Không có gì đâu chị, chỉ là em thay đổi suy nghĩ của mình, muốn đóng phim thật tốt”.

Điền An Ni muốn nói lại thôi, lắc lắc đầu, đang muốn mở miệng thì điện thoại vang lên.

Chị ấy liếc nhìn, không chút hoang mang nói: “Tìm tới rồi kìa”.

Minh Dao sững sờ, vội vàng ngẩng đầu làm động tác cầu xin: “Đừng nói em ở đây”.

Điền An Ni thở dài, đi đến bên cạnh nhận điện thoại —

“Kỳ tổng?” “Không thấy? Tôi không biết”.

“Tôi chỉ phụ trách công việc của nghệ sĩ, cuộc sống cá nhân và chuyện tình cảm của họ tôi cũng không kiểm soát được”.

“Minh Dao là người trưởng thành rồi, có chân có tay, muốn đi đâu mà không được”.

“Được, tôi biết rồi, có tin tức tôi sẽ nói với anh ngay”.

Cúp điện thoại, Điền An Ni ném điện thoại lên ghế sofa.

“Nghe giọng điệu của Kỳ Tự, không giống như là anh ta vứt bỏ em”.

Minh Dao húp xong một ngụm nước mì nóng hổi, cảm giác được sống lại không ít.

Ít ra thì còn tốt hơn nhiều lúc vừa kéo hai vali hành lý đứng ở bên đường phát rầu vì không biết phải đi đâu.

Vốn dĩ cô không muốn làm phiền ai, tự mình đi khách sạn lấy phòng, nhưng Kỳ gia là ông chủ đứng đầu ngành khách sạn trong nước, ai biết Kỳ Tự có giở mánh khoé để bắt mình không.

Minh Dao đã quyết định chạy trốn, thì sẽ không muốn cùng anh dây dưa nữa.

Xét thấy 2 cô bạn thân đều có bạn trai, Minh Dao cũng không muốn thời khắc mình đang chạy trốn lại nhìn họ diễn phim tình cảm (1).

**(1): từ gốc “cẩu lương”, từ này chắc ai cũng biết rồi ha, chỉ là dạo này thấy rộ lên mấy chuyện thuần Việt này kia nên mình đổi thử sang thuần như thế này xem sao.

Vậy là cuối cùng vẫn đến chỗ của Điền An Ni.

Minh Dao đặt tô mì xuống, lấy giấy lau miệng.

“Không ai bỏ ai cả, chỉ là không muốn dây dưa với anh ấy nữa. Chị, chị nói đúng, giới thượng lưu nước sâu, dâu nhà giàu cũng không dễ làm như vậy, em sống một mình tự do đã quen, không muốn bước vào vũng nước đục này”.

Khôn khéo như Điền An Ni, sao lại không biết để có thể nói ra những lời bừng tỉnh đại ngộ xúc động này, tất nhiên là đã trải qua một phen đau lòng thấu xương.

Chị ấy nhẹ nhàng hỏi: “Bị tổn thương?”

Minh Dao cúi đầu, im lặng thật lâu, mới nói một câu đơn giản: “— Anh ấy có quan hệ không rõ ràng với vợ sắp cưới vừa trở về hôm trước”.

Điền An Ni giật mình: “Vợ sắp cưới?”

Đột nhiên chị ấy phẫn nộ: “Đã có người rồi còn muốn trêu chọc em?”

Minh Dao xua xua tay: “Chậc, em cũng có lỗi, tóm lại mọi người kịp thời ngăn chặn tổn hại là được”.

Điền An Ni yên lặng trong giây lát.

Cũng như mình vừa nói, cuộc sống cá nhân, chuyện tình cảm của Minh Dao, chị ấy không có quyền can thiệp. Cũng không muốn điều tra đến cùng rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì, lại một lần nữa xé mở vết thương của người khác.

Nhưng là nửa người chị, Điền An Ni vẫn vỗ vỗ vai Minh Dao: “Chị sẽ làm cho em đứng vững ở giới giải trí, em phải tin tưởng bản thân, đàn ông có gì tốt mà phải mê luyến, tự mình gầy dựng sự nghiệp không thích sao, nhìn chị của em nè”.

“Chị có tiền, có công ty của mình, mặc dù không có bạn trai, nhưng chưa từng thiếu đàn ông”.

Minh Dao nhìn về phía Điền An Ni.

Ngày thường chỉ thấy chị ấy mặc đồ công sở, bây giờ Minh Dao mới phát hiện, nét quyết rũ nữ tính của Điền An Ni hoàn toàn không ít chút nào.

Chị ấy đang mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm, vóc dáng quyến rũ mê người, trong tay đang cầm một ly rượu đỏ, mái tóc xoăn dài buông xoã trước ngực.

Chính là kiểu phụ nữ gợi cảm mà đàn ông nhìn sẽ mê muội ngay.

Xưa nay trong vòng danh lợi, Điền An Ni luôn thuận lợi mọi bề, chu đáo, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch và tầm kiểm soát, hết lần này tới lần khác đối với chuyện tình cảm đều không coi ra gì.

Minh Dao không khỏi lặng lẽ hỏi: “Chị, chị đã từng yêu chưa?”

Điền An Ni im lặng một lúc lâu, sau đó nhấp một ngụm rượu đỏ, cười nói: “Ai lúc còn trẻ mà không từng oanh oanh liệt liệt trải qua”.

Lúc nói những lời này, giọng điệu của chị ấy đầy bất lực và xúc động.

Minh Dao hỏi: “Vậy tại sao lại tách ra? Bây giờ không thể hoà giải được sao?”

Điền An Ni lắc đầu: “Bây giờ anh ấy đã công thành danh toại, chị cũng không kém, tự mỗi người sống một cuộc đời hoàn mỹ không can thiệp lẫn nhau cũng rất tốt”.

Nhất thời Minh Dao không nói gì, cụp mắt nhìn cái bát thẫn thờ.

Điền An Ni xoa đầu cô: “Phụ nữ chúng ta phải dựa vào chính mình, hiểu không?”

Có thể trước đây Minh Dao không thể hiểu triết lý sống của Điền An Ni, nhưng bây giờ cô lại đồng cảm như bản thân mình cũng bị như vậy.

Rời xa Kỳ Tự, ngoài những lý do có thể nhìn thấy từ bên ngoài, còn có điểm quan trọng nhất chính là —

Khi đối mặt với khí chất của Kim Đường, Minh Dao không hề tự tin.

Một người là nữ sinh viên bình thường, người mới trong giới giải trí; Một người là thiên kim tiểu thư con nhà giàu có.

Mình chỉ có thể cùng Kỳ Tự chơi những trò chơi ngây thơ như bắn bong bóng, còn Kim Đường có thể ở sau lưng giúp anh chống chọi nguy cơ gió mưa.

Minh Dao không có gì cả, lấy cái gì tranh với người khác.

Thay vì nói là thương cảm cho sự lựa chọn của Kỳ Tự, chi bằng nói là giữ lại một điểm tôn nghiêm cho mình.

Minh Dao xúc động gật đầu: “Chị, chị nói đúng, em muốn theo chị học hỏi, gầy dựng sự nghiệp thật tốt, chờ đến khi vào đoàn phim em sẽ không để ý đến chuyện bên ngoài nữa, một lòng chỉ muốn làm ảnh hậu”.

Điền An Ni cười: “Được rồi, vai diễn đầu tiên của em, mà lấy được nữ phụ xuất sắc là chị đã có thể đi thắp hương tạ lễ rồi”.

Năng lực chữa trị của Minh Dao rất mạnh, hoặc là có động lực, sự đả kích nhận được từ Kỳ Tự lập tức chuyển hoá thành mục tiêu chắc chắn.

— Cô muốn thành công.

__

Ngày hôm sau, Minh Dao đến đoàn phim để thử vai.

3 tháng không gặp, còn chưa bắt đầu diễn, đạo diễn Tống đã nhận ra Minh Dao có gì đó khác biệt.

“Lần này tôi cảm thấy cả người cô không tệ, có phải là chăm chỉ luyện kịch bản không?”

Minh Dao cười ngượng ngùng: “Hy vọng sẽ không khiến cho đạo diễn Tống thất vọng”.

Buổi quay thử bắt đầu —

Cảnh trong ngày sinh nhật của Cố Viễn, là khoảnh khắc nổi bật nhất của Lâm Vân Vân trong toàn bộ vở diễn, cũng là điểm quan trọng để kiểm tra kỹ năng diễn xuất của cô.

Mới ngồi vào bàn, Minh Dao liền nghĩ tới tâm trạng bị bỏ rơi ngày hôm qua, thậm chí còn chưa bắt đầu nói lời thoại, trong mắt cô đã có ánh nước.

Minh Dao diễn theo kịch bản, khi không thể đợi Cố Viễn được nữa, không cam lòng gọi điện thoại cho anh ta hết lần này đến lần khác, cảm xúc chờ đợi cùng tuyệt vọng đã dần dần trở nên mất khống chế.

Cho đến cuối cùng, khi tỉnh táo nhận ra rằng Cố Viễn sẽ không trở về, cô suy sụp gục xuống bàn khóc thút thít —

“Tại sao lại gạt tôi……”

Cảnh diễn một mình kéo dài đến 7 phút đã được hoàn thành chỉ trong một lần.

Ngay cả đạo diễn Tống cũng nhìn đến ngây người.

Vốn dĩ Kỷ Mộc Dương đứng phía dưới chờ đợi lên diễn cùng Minh Dao cũng ngơ ngẩn.

Đạo diễn Tống khẽ gọi Điền An Ni lại: “Có phải là cho con bé học khoá diễn cấp tốc gì không? Kỹ thuật diễn này so với 3 tháng trước hoàn toàn không phải cùng một trình độ đâu”.

Điền An Ni ôm ngực cười cười, không trả lời.

Mẹ ruột vốn là ảnh hậu xuất sắc, đương nhiên con gái cũng không thể kém cỏi rồi.

Điền An Ni có lòng tin, không bao lâu, Minh Dao sẽ có thể đuổi kịp thành tích của Giang Mẫn Nguyệt, thậm chí còn có thể thành công hơn so với mẹ của cô.

Sau đó, cuộc đối đầu giữa Minh Dao và Kỷ Mộc Dương càng khiến mọi người kinh ngạc.

Cho dù là lời kịch hay là cảm xúc, ở một mức độ nào đó, Kỳ Mộc Dương phát hiện chính mình là người bị dẫn dắt vào vở diễn.

Nhất là cái tát phẫn nộ cuối cùng kia, Minh Dao thể hiện hết tất cả sự tức giận và ấm ức của Lâm Vân Vân vô cùng tinh tế.

Buổi quay thử kết thúc, tất cả nhân viên công tác đều vỗ tay nhiệt liệt.

“Thật hoàn hảo, bây giờ cô chính là Lâm Vân Vân, tôi nổi da gà hết rồi nè,”, đạo diễn Tống kích động nói.

— Bây giờ cô chính là Lâm Vân Vân.

Minh Dao cười trong lòng.

Thật là một sự thấu hiểu đau đớn ~

Cô lịch sự khiêm tốn cảm ơn đạo diễn Tống và nhân viên công tác, vẫn không quên xin lỗi Kỷ Mộc Dương: “Thật xin lỗi đàn anh, vừa rồi em đánh anh có đau không?”

Kỷ Mộc Dương lắc đầu: “Không có, là anh yêu cầu đánh thật mà, không liên quan đến em”.

Minh Dao “vâng” một tiếng, cười tủm tỉm đưa tay ra: “Vậy thì Cố Viễn tiên sinh, mấy tháng sau chiếu cố nhiều hơn nhé!”

Kỷ Mộc Dương nhìn cô với một biểu cảm phức tạp.

“Em vẫn ổn chứ?”

Minh Dao chớp chớp mắt: “Sao lại không ổn? Nói thật bây giờ cảm giác của em rất tuyệt, lần đầu tiên em phát hiện nhập vai là chuyện thoải mái như thế nào, em sẽ cố gắng thật tốt, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ!”

Không phân biệt được Minh Dao vui thật hay giả vờ vui vẻ, Kỷ Mộc Dương đành phải cười cười, đưa tay ra: “Hợp tác vui vẻ”.



Một bên khác, sáng sớm nay, Kim Đường bất ngờ nhận được điện thoại của Kỳ Tự, kêu cô ta đi một chuyến đến văn phòng của mình.

Người đàn ông này chưa bao giờ chủ động liên hệ với mình, dường như từ lúc bắt đầu cho đến nay đều là Kim Đường chủ động, sau khi bị ba mẹ từ hôn, ngay cả làm cho có lệ anh cũng lười.

Cuối cùng bây giờ anh cũng chủ động, dù Kim Đường biết 100% là vì chuyện của khu resort, cô ta cũng sẵn lòng.

Theo một ý nghĩa nào đó, Kim Đường và Kỳ Tự có thể được tính là cùng một loại người, có mục tiêu rõ ràng, lập trường kiên định, để đạt được mục đích có thể hi sinh tất cả.

Cô ta biết chắc chắn sau này Kỳ gia sẽ thuộc về Kỳ Tự, cho nên xem như dùng một ít thủ đoạn tạm thời giữ lấy người đàn ông này ở bên cạnh mình, còn tốt hơn bây giờ chắp tay nhường anh cho người khác.

Huống chi, cô ta tin rằng mình có khả năng đưa mọi thứ trở lại thời điểm định hôn ước cùng Kỳ Tự.

Đây là lần đầu cô ta đến văn phòng của Kỳ Tự sau lần từ hôn đó, Kim Đường tỉ mỉ ăn mặc thật đẹp.

Trợ lý lịch sự dẫn cô ta vào phòng làm việc: “Kỳ tổng, cô Kim đến”.

Kỳ Tự ngẩng đầu.

Chỉ là đối diện với ánh mắt này, nụ cười nơi khoé miệng của Kim Đường đột nhiên khựng lại.

“Sao vậy?”, mặc dù bị ánh mắt này làm cho sợ hãi, nhưng Kim Đường vẫn tự nhiên ngồi xuống đối diện với Kỳ Tự, “Dự án tiến triển không thuận lợi sao?”

Kỳ Tự đặt văn kiện trong tay xuống, nhàn nhạt đánh giá cô ta.

Giống như là đang đánh giá để tìm manh mối, một thiên kim tiểu thư từ nhỏ đã được tiếp thu nền giáo dục vượt trội, thật sự sẽ làm ra chuyện mất tư cách như vậy sao?

Kim Đường bị anh nhìn đến mất tự nhiên, “Anh nhìn gì vậy?”

“Có phải cô đã gặp Minh Dao không?”

Rõ ràng là Kim Đường có biểu hiện kinh ngạc và né tránh, nhưng rất nhanh đã bị cô ta che giấu, cô ả đang muốn mở miệng, Kỳ Tự lại thản nhiên nói —

“Kim Đường, đừng nói dối tôi, cô biết tính cách của tôi rồi đó”.

Kim Đường không ngờ rằng Kỳ Tự kêu mình tới là vì Minh Dao.

Cô ta ổn định lại tâm tình của mình, bình tĩnh cười: “Phải, đã gặp”.

Sau câu nói thừa nhận này của Kim Đường, trong nháy mắt, nhiệt độ trong văn phòng đột nhiên giảm xuống đến mức có thể đóng băng.

Sắc mặt Kỳ Tự trầm xuống, lạnh lùng, nhìn ra được là đang kềm chế.

“Cô nói gì với cô ấy?”

Không trách được Kỳ Tự tức giận.

Minh Dao biến mất 2 ngày.

Ban đầu Kỳ Tự có tìm cô, Bắc Kinh lớn như vậy, cho dù bới tung cả thành phố 3 lần cũng phải tìm ra cô.

Nhưng sau đó, Điền An Ni gọi đến nói với anh —

“Trước mắt đã phải vào đoàn chuẩn bị quay phim rồi, hy vọng Kỳ tổng cũng có thể tập trung công việc, tương lai hợp tác vui vẻ”.

Từ đầu đến cuối Kỳ Tự không hiểu vì sao Minh Dao rời đi. Sau khi liên tục ép hỏi, Điền An Ni mới uyển chuyển nhắc nhở anh: “Nếu Kỳ tổng đã có hôn ước, cần gì phải đi trêu chọc một cô bé mới vừa tốt nghiệp chứ, hai người không phù hợp, hãy để tự mỗi người toả sáng thôi”.

Thế là Kỳ Tự mới biết, có lẽ Minh Dao đã biết sự tồn tại của Kim Đường.

Nhưng mà, là ai nói cho cô ấy biết?

Hầu như hai người không có bạn chung, nếu nhất định phải tính đến, chỉ có Tưởng Vũ Hách và Đại Chí Dương đã gặp mặt vài lần.

Nhưng Kỳ Tự tuyệt đối tin tưởng, bạn của anh không có khả năng sẽ chạy ra ngoài khua môi múa mép.

Sau khi lần ra manh mối, Kỳ Tự phát hiện, ngày thứ hai Kim Đường trở về, Minh Dao liền rời đi.

Anh cũng từng nhận điện thoại của Minh Dao trước mặt Kim Đường.

Nếu đại tiểu thư Kim gia muốn tìm một người, rất dễ dàng.

Kỳ Tự gần như đã có thể chắc chắn, chuyện này có liên quan đến Kim Đường.

Hiện giờ, chính miệng cô ta đã thừa nhận.

Kim Đường không chút hoang mang, vẻ mặt ung dung nói với Kỳ Tự: “Em gặp cô ấy cũng chỉ nói rõ sự thật thôi, nói cho cô ấy biết chúng ta từng có hôn ước, nói rằng em vẫn thích anh, và nói em có thể giúp đỡ sự nghiệp của anh, em mới là người thích hợp với anh nhất, em có nói gì sai sao?”

Một lúc lâu sau, tiếng cười khẽ của người đàn ông vang lên.

“Cô thích hợp với tôi?”, Kỳ Tự nhìn Kim Đường, “Cô dựa vào cái gì lại cảm thấy mình quan trọng như vậy?”

Kim Đường rất bình tĩnh: “Chỉ bằng việc em có thể giúp anh lấy được hạng mục resort, cô ấy thì không thể”.

“Vậy sao?”

Giọng điệu Kỳ Tự đột nhiên trở nên không rõ ràng.

Một lúc sau, bỗng nhiên anh lấy phần văn kiện ném lên bàn, “Lấy đi”.

Kim Đường nhận ra, đây là thoả thuận hợp tác mà ba cô ta vừa soạn thảo và gửi đến cho Kỳ Tự ký.

Sự bình tĩnh mà Kim Đường cố gắng duy trì, cuối cùng cũng có biến hoá.

Cô ta mở to mắt: “Kỳ Tự? Anh làm gì vậy?”

“Cô cảm thấy là tôi cần Kim gia nhà cô nhiều hơn, hay là các người cần tôi nhiều hơn?”, Kỳ Tự lạnh lùng nói, “Đều là chuyện đôi bên cùng có lợi, tôi cũng có quyền đá các người ra, nếu như cô cảm thấy mình rất quan trọng, vậy thì đem đi đi, tôi không cần”.

Không sai, trận chiến với Trịnh Dung trước mắt này, nhìn thì có vẻ như đội Kim gia mới là mấu chốt.

Nhưng Kim Đường và cha mẹ cô ta cũng rất rõ ràng, Kỳ Yến không có ý định kinh doanh, xu hướng suy tàn của Trịnh Dung đã hiện rõ, nếu lúc này còn không bắt lấy Kỳ Tự, tương lai có bị đá đi cũng là điều tất nhiên.

Thay vì nói là giúp đỡ Kỳ Tự lần này, chi bằng nói là thừa cơ hoà giải chuyện hôn sự, một lần nữa bước lên con thuyền của người chiến thắng.

Nhưng bây giờ cán cân duy nhất của Kim Đường, giống như đã mất đi giá trị sau khi Minh Dao biến mất.

Cô ta không tin.

Cũng không cam lòng.

“Có thể nói cho em biết lý do anh thích cô ấy không?”. Kim Đường cố gắng giữ cho giọng điệu của mình thật bình tĩnh, “Em thừa nhận việc ba mẹ em từ hôn làm ảnh hưởng đến anh, anh hận em, chán ghét em, em đều chấp nhận, em có thể chờ đợi anh tha thứ cho em, rõ ràng ban đầu khi chúng ta mới quen biết nhau, anh không hề cự tuyệt em”.

Ngừng một chút, “Cô ấy giống em như vậy, anh thật sự đã nhìn rõ lòng mình sao?”

Kỳ Tự im lặng nghe Kim Đường nói, bỗng dưng bật cười.

Anh đứng lên, vòng qua bàn làm việc, nắm lấy tay áo của Kim Đường, kéo cô ta đến trước chiếc gương to.

“Nhìn cho kỹ, cô có điểm nào giống cô ấy?”

“Tự tin là chuyện tốt, nhưng đừng dùng sai chỗ”.

“Nếu cô một hai cho rằng lần đầu gặp mặt tôi không cự tuyệt cô, có lẽ là vì ở một góc độ nào đó của cô, có bóng dáng của cô ấy, cho nên mới không thể chán ghét, giải thích như vậy có hài lòng không?”

Kim Đường không dám tin, trừng lớn mắt, quay người nhìn anh: “Ý anh là, các người — Anh —“.

“Lúc tôi biết cô ấy, còn không biết cô đang ở đâu”.

“………”

Kỳ Tự quay lại chỗ ngồi, lạnh lùng nói: “Hy vọng sau này cô Kim tỉnh táo hơn một chút, hoặc là an phận cùng ba mẹ cô làm tốt thân phận đối tác, hoặc cũng có thể chờ làm mợ hai của Kỳ gia, tự mình chọn”.

Kim Đường đứng trước tấm gương soi thật lâu, không thể tin vào sự thật mình vừa nghe được.

Thì ra, Minh Dao đã sớm quen biết Kỳ Tự sao?

Vậy những suy đoán của mình hoàn toàn không đúng, người đàn ông này thật sự không thích mình?

Kim Đường rất cao ngạo, cho dù nội tâm sắp sụp đổ, giờ khắc này vẫn giữ dáng vẻ tỉnh táo. Cô ta hít sâu một hơi, đem thoả thuận vừa bị Kỳ Tự ném ra, đặt lại trên bàn một lần nữa.

Đây là sự lựa chọn của cô ta, cũng là của Kim gia.

“Em hiểu rồi. Nếu không còn việc gì, em đi trước”.

Kỳ Tự cúi đầu không nhìn cô ta: “Không tiễn”.

Sau khi Kim Đường rời đi, Kỳ Tự dựa lưng vào ghế và nhắm mắt lại.

Tự hỏi phải làm sao để gặp được Minh Dao, giải thích rõ ràng những việc này.

Điền An Ni không chịu nói cho anh biết Minh Dao đang quay phim ở đâu, Tưởng Vũ Hách ở bên kia vẫn đang điều tra, tạm thời chưa có tin tức gì.

Đang phiền lòng thì Tưởng Vũ Hách gọi điện thoại đến.

Kỳ Tự lập tức bắt máy, người bạn tốt nói cho anh biết:

“Không cần điều tra nữa, người trong lòng của cậu đang quay bộ phim truyền hình <<When I love you>>, đã chính thức công bố rồi, đang nằm trên Hot Search của Weibo, tự mình xem đi”.

Kỳ Tự lập tức cúp máy, mở Weibo ra.

Quả nhiên, tiêu đề # Ra mắt When I Love You # đang chễm chệ ở hàng đầu tiên trên Hot Search.

Anh nhấp vào, liếc nhìn 9 tấm ảnh được đăng bởi Weibo chính thức.

Ảnh của Minh Đao ở bức thứ 5, cô đã đổi tạo hình, mái tóc nâu dài hơi xoăn đã được nhuộm lại về màu đen, tóc đen dài thẳng tắp phối hợp với nụ cười vô hại, trong sáng và dịu dàng.

Cảm giác hoàn toàn khác so với trước đây.

Kỳ Tự nhìn thấy danh sách cụ thể phía dưới —

[Minh Dao / vai Lâm Vân Vân]

Chờ nhìn qua ảnh chụp, Kỳ Tự mới phát hiện trong 9 tấm ảnh, còn có 2 gương mặt quen thuộc khác.

Tấm ảnh thứ 6 kế Minh Dao, là đàn anh Lương Hằng cùng công ty.

Phía dưới viết — [Lương Hằng / vai Kỷ Thiếu Thành]

Mà tấm ảnh thứ nhất, càng làm cho Kỳ Tự nhíu mày không vui.

Vậy mà lại là Kỷ Mộc Dương, một người đàn ông mà anh khá ghét.

Kỳ Tự tuỳ ý liếc nhìn vai diễn của anh ta.

[diễn viên chính]

[Kỷ Mộc Dương / vai Cố Viễn]

Mới đầu Kỳ Tự không để ý, chờ thoát khỏi bức ảnh, trong sâu thẳm ký ức của mình mới nhớ ra có gì đó không đúng.

Từ từ.

…….. Cố Viễn?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi