Chương 3: Chúng ta hòa ly đi
Lúc Ninh Trung Thu cõng theo hai cây gậy gỗ nhỏ quỳ tiến vào, Ninh Sơ Nhị đang ngồi đếm bạc ở trên bàn số.
Trên bàn bát giác, một đống tiền đồng, ít ỏi bạc vụn ít ỏi có thể đếm được, nếu không có Ninh Trung Thu nháo ra việc này, tạm thời còn có thể xem như ăn mặc không lo.
Nhưng so với hơn 7000 lượng bạc kia, giống như hạt cát giữa biển.
Ninh Trung Thu mắt thấy vẻ mặt Ninh Sơ Nhị đau như cắt thịt, không khỏi cọ cọ lên phía trước hai bước.
“Nhị tỷ tỷ, Thu nhi biết sai rồi, không nên tức giận.”
Nàng hòa ái, dễ gần vuốt cây gậy gỗ nhỏ bóng loáng trên lưng hắn.
“Đây chính là ý muốn chịu đòn nhận tội? Tốt xấu cũng nên đổi thành cây có gai?”
“Thu nhi không phải sợ Nhị tỷ tỷ đau lòng đệ sao.”
Nàng hiện tại trừ bỏ tim, còn lại toàn đều đau.
Đối mặt với vị tân nhiệm quân chủ miệng ăn núi lở, không khí hoàng triều Đại Yển từ trước đến nay là, “nhóm thượng quan” dồn hết sức kiếm tiền nhét vào túi riêng, “hạ quan” dốc hết toàn lực kéo dài hơi tàn.
Tiểu quan như nàng, nếu không có miệng đầy phi ngựa (giỏi ăn nói, mồm mép), tinh thông nghề xem bói nhất, thì chút tiền lẻ trên bàn này cũng không kiếm được.
Ninh Trung Thu thấy Ninh Sơ Nhị không nói lời nào, thật cẩn thận dịch lại gần hai bước.
“Nhị tỷ tỷ, Thu nhi nghe nói... Thượng Thiện Cư, là tỷ phu mở?”
Nếu là như vậy, chuyện này không phải đơn giản hơn rất nhiều sao?
Tay Ninh Sơ Nhị đang đùa nghịch bạc hơi cứng lại.
“Là hắn mở không sai, nhưng Ninh Trung Thu, đệ chẳng lẽ muốn ta dán thư hòa li vào mặt, đệ mới có thể nhớ rõ, đệ đã không còn tỷ phu sao?”
“Nhưng mỗi lần tỷ phu gặp đệ đều sẽ gọi cậu em vợ.”
Đó là bởi vì hắn không nhớ được tên của ngươi.
Ninh Sơ Nhị ngửa mặt lên trời thở dài, trong đầu lơ đãng xẹt qua tình cảnh hôm nay, vẻ mặt hắn vô cảm xa cách.
Ninh Trung Thu nhăn khuôn mặt nhỏ ôm đùi Sơ Nhị.
“Nhị tỷ tỷ, tại sao phải hòa ly?”
Nàng nhàn nhạt rũ mắt xuống, thật lâu mới nhẹ giọng nói.
“Đệ đã không còn tiết tháo, nhưng cũng đừng bát quái như vậy, con người luôn muốn giữ lại chút ưu điểm cho người khác tán dương.”
Sau khi Ninh Trung Thu rời đi, trong phòng yên tĩnh trở lại.
Ninh Sơ Nhị duỗi tay cắt đoạn bấc nến đã cháy, nhưng lại không có tâm tư đếm bạc.
Vì sao phải hòa ly?
Nếu có thể, nàng cũng không muốn làm như vậy.
“Liên Thập Cửu, chúng ta hòa ly đi.”
Liên phủ, dưới cây hoa đào, nữ tử thân mặc bạch y nắm chặt dây thừng, ánh mắt lộ ra ý định đã quyết.
Nam tử dưới tàng cây lại không phản ứng nhiều, thần sắc nhàn nhạt nói.
“Ta sẽ không hòa ly, để nương ta từ trên cây xuống đi.”
Không phải hai ngày trước có tiết mục thắt cổ, cũng không dùng chân dẫm ghế đẩu.
Cái cây bên kia, đang vững chắc cột một người phụ nhân trung niên, chính là mẹ ruột của trượng phu nàng.
Dáng người hơi mập, lúc giãy giụa vẫn không quên dùng tay đỡ búi tóc tán loạn.
“Nhi tử, cứu ta.”
Không thuận phụ mẫu, đó là nghịch đức.
Hành vi như vậy, có là hưu thê cũng đủ.
“Không được, chàng phải đáp ứng ta trước!”
Bà bà nàng thật vất vả mới nguyện ý phối hợp với nàng một lần.
Hắn dường như có chút mỏi mệt, đưa tay nới lỏng cổ áo triều phục.
“Vậy cứ treo như vậy đi. Ta còn có việc, hai người chơi một lúc rồi tan đi.”
Một đoạn thời gian rất dài về sau, Liên Thập Cửu cũng không chịu gặp nàng. Giống như chịu đựng một hài tử vô cớ gây rối, lại giống như đang bức bách nàng phải nói rõ ràng gì đó với hắn.
Tóm lại, bất luận Ninh Sơ Nhị ở nhà “làm” chuyện gì, hắn đều coi như không thấy.
“Liên Thập Cửu, chúng ta nói chuyện đi.”
Giờ ngọ cách mấy ngày, nàng xách ghế gian nan bò lên cái cửa sổ mà hắn cố ý sai người dựng thêm song cửa sổ cao hơn.
Hắn quét mắt nhìn thư hòa ly nàng nắm chặt trong tay, nhìn cũng không thèm nhìn.
“Ta đang bận.”
“Ta đang nghiêm túc.”
Hắn đương nhiên biết nàng nghiêm túc.
Từ sau khi phụ thân qua đời, nàng liền rất nghiêm túc dối gạt hắn chuyện gì đó.
“Thập Cửu, chúng ta hòa ly đi.”
“Trừ bỏ câu này, nàng không thể nói câu nào khác sao.”
“Chàng biết, ta thật sự muốn rời khỏi chàng. Hoặc, chàng trực tiếp hưu ta.”
Liên Thập Cửu thần sắc ôn nhuận nhìn về phía nàng.
“Sơ Nhị, ta cảm thấy chờ khi nào nàng biết nói tiếng người rồi lại đến tìm ta sẽ tốt hơn.”
Nàng biết hắn tức giận, nhưng là.
“Liên Thập Cửu, mỗi người đều có quyền lựa chọn. Hiện giờ ta muốn rời đi, càng muốn sống một cuộc sống thích hợp hơn, chẳng lẽ như vậy cũng không được sao?”
“Nàng có lựa chọn, nhưng lúc trước nàng đã lựa chọn ta, hiện tại đã không thể quay đầu.”
“Vì sao không được?! Cho dù ta không yêu chàng, chàng còn muốn cưỡng ép ta ở bên cạnh chàng sao?”
Liên Thập Cửu lẳng lặng nhìn nữ tử trước mặt.
“Ta biết Sơ Nhất rời kinh, Ninh phủ rốt cuộc...”
“Phong Sầm đã trở lại.”
Nàng mạnh mẽ đánh gãy hắn.
“Ở bên cạnh hắn, ta sẽ cảm thấy tự tại. Hòa ly với chàng, không có bất cứ quan hệ gì với Ninh phủ. Ta chỉ là chán ghét nơi này, chán ghét... Chàng.”
Lúc nói ra những lời này, giọng nói Ninh Sơ Nhị run rẩy, cố gắng bắt chính mình thản nhiên đối mặt với hắn.
Hắn lặng im thật lâu, đột nhiên cười một tiếng, mang theo vẻ mệt mỏi tự giễu.
“.... Đây là lý do nàng cho ta?”
Sáng sớm ngày thứ hai, nàng ở ngoài cửa phòng nhận được bức thư hòa ly.
“Đã từng có duyên phu thê, phu thê tình thâm. Luận đàm chung bị chi nhân, u hoài lễ hợp cẩn chi hoan. Song tái kết duyên, ba năm có oán, đã lấy nhị tâm bất đồng, tìm kiếm thư chi, ai về ngã nấy, lui về bổn tông, Liên thị gia phả xoá tên. Sau khi giải oán thích kết, càng mạc tương ghét.”*
*: đây là thư hòa ly của Liên Thập Cửu viết cho Ninh Sơ Nhị. Nội dung tương đối là nhắc lại duyên vợ chồng ban đầu, sau đó miêu tả tình trạng hôn nhân hiện tại. Đoạn cuối cùng là lời chúc phúc sau khi hòa ly. (mình không biết dịch kiểu gì cho hay nên mạn phép để nguyên bản convert nha mọi người).
Chỗ ký tên, một dấu chu sa đỏ tươi, là dấu ấn của hắn tiểu.
Dường như là dùng sức lực rất lớn, đỏ chói mắt.
Ánh nến trong phòng đột nhiên tuôn ra một cái hoa nến (hiện tượng sau khi nhìn vào ánh sáng mạnh quá lâu).
Ninh Sơ Nhị lúc này mới phát hiện, mình đã ngồi ở trước bàn lâu như vậy.
“Giải oán thích kết, càng mạc tương ghét.”*
*: từ biệt đôi đường, mỗi bên vui vẻ.
Hắn kết cùng nàng, còn có thể giải đến mở sao?
Bổng lộc Khâm Thiên Giám rất thấp.
Muốn góp bạc chuộc lại quan ấn, thật sự khó như lên trời.
Ninh Sơ Nhị không bởi vì chồng trước mà ngột ngạt tinh thần, nên rất nỗ lực đi mượn bạc.
Khiến người bất ngờ lại là, có việc quan trọng cần dùng đến quan ấn.
“Mắt thấy cửa ải cuối năm sắp đến, cũng là thời điểm tính toán lịch pháp sang năm mới. Ngươi làm xong chuyện trong tay, cầm công văn đến Tàng Thư Các một chuyến, lấy mấy quyển sách hiện tượng thiên văn trở về. Nhớ rõ mang quan ấn, người bên kia chỉ nhận ấn không nhận người.”
Đây là lời ngày hôm qua giám chính đại nhân nói với Ninh Sơ Nhị.
Nếu là ngày thường, đây là chuyện cực kỳ bình thường. Nhưng hiện tại, người nào đó “ném” quan ấn, thiếu bạc chồng trước, chuyện này trở nên gian nan rất nhiều.
“Đại nhân, Khâm Thiên Giám chúng ta không phải cũng có tàng thư sao?”
Lưu giám chính vuốt vuốt chòm râu dê.
“Sách trong Tàng Thư Các là hiện tượng thiên văn, chính là bản ghi chép xem tinh hơn 300 năm Đại Yển ta, không có căn cứ cũng cần tạo chút thanh thế, thời điểm cha ngươi còn ở đây, mỗi năm đều phải ôm một đống trở về.”
“Nhưng ta không có quan ấn, ngài tìm người khác đi.”
Ninh Sơ Nhị muốn nói như vậy.
Nhưng tiền đề là, nàng không có lá gan này.
Cho nên... Ở một sáng sớm thích hợp đưa tang, vội vàng về chịu tang, nàng lôi kéo Đông Quan, ủ rũ cụp đuôi chờ ở cửa đông.