Chương 4: Cái gọi là “ăn vạ”
“Ta sẽ ngã xuống bồn hoa chỗ ngoài hiên, lúc ngươi thấy kiệu của Hộ Bộ thị lang cỗ đi qua, phải kêu lên một tiếng.”
Ninh Sơ Nhị một bên sửa sang lại quan bào, một bên nói với Đông Quan.
Nàng Linh đài lang bát phẩm, trong Khâm Thiên Giám, trừ tứ ngũ phẩm giám chính, phó giám chính ở bên ngoài, mọi người còn lại đều không thể tham gia lâm triều.
Muốn gặp Liên Thập Cửu, chỉ có thể dùng biện pháp này.
“Đại nhân, ngài đây là tính ăn vạ sao? Hạ quan thật không nghĩ tới?”
Hắn đã từng thấy người ta đâm thẳng vào xe ngựa ở trong chợ, gặp phải người dễ nói chuyện, kiếm không ít hơn so với người bình thường.
Ngoa (lừa bịp) Liên Thập Cửu?
Ninh Sơ Nhị “tán thưởng” đón nhận ánh mắt khâm phục không thôi của Đông Quan.
Sinh thời nàng không tính làm loại chuyện ngu xuẩn này.
“Việc này không thể quá công khai, chiếu lời ta nói mà làm là được.”
Nàng chỉ muốn thương lượng cùng hắn, trước thuê lại quan ấn dùng một chút. Dù sao hơn 7000 lượng bạc, nàng cho dù có tâm đập nồi bán sắt, cũng không góp được số lẻ.
“Là, hạ quan nhất định không phụ sự tín nhiệm của ngài.”
Ninh Sơ Nhị vẫn luôn tin tưởng không nghi ngờ, cảm thấy người thành thật có ưu điểm lớn nhất chính là nghe lời.
Cho nên khi Đông Quan nói, lúc bảo nàng yên tâm, nàng thật sự an tâm nhã xuống.
Khi chiếc kiệu nhỏ tinh xảo của Liên Thập Cửu xuất hiện,đúng lúc là thời điểm nàng ngã.
Dưới gốc cây chết khô, bên đống gạch ngói.
Đây vốn là một góc khuất, chỉ một tiếng hô nhỏ, có lẽ sẽ không thu hút được sự chú ý quá lớn.
Nơi nào biết được, bên này chân trước nàng vừa mới rơi xuống đất, Đông Quan đã bước lên ngăn lại cỗ kiệu của Liên Thập Cửu, lớn tiếng hét lên.
“Kêu lên!”
!!!!!!!!!
Đã gặp qua người thiếu tâm nhãn, nhưng chưa thấy qua kẻ nào thiếu sống như vậy...
“Ngươi quê quán ở đâu?”
Vẫn nói khí hậu vùng nào dưỡng ra người vùng đó, Ninh Sơ Nhị thật sự rất tò mò, là loại khí hậu nào có thể dưỡng ra một đóa kỳ ba phong tư trác tuyệt như vậy.
Cảnh tượng hôm qua vẫn rõ ràng trước mắt, bên tai tràn ngập: “Kêu lên”, “dư âm vẫn luôn văng vẳng bên tai”.
“Hạ quan là người Lăng Thành, tính ra, là đồng hương với đại nhân.”
Đông Quan hút nước mũi, trên gương mặt văn nhược rất có mấy phần quật cường.
“Chuyện hôm qua, thật sự không biết khiến đại nhân không hài lòng chỗ nào. Đại nhân nói, bảo khi nào hạ quan thấy kiệu của Hộ Bộ thị lang thì hét lên, hạ quan kêu, hơn nữa còn kêu mấy tiếng. Đại nhân lại vẫn không hài lòng, sau khi trở về lại bày sắc mặt cho hạ quan nhìn.”
“Nhưng việc này rõ ràng là do ngài phân phó, tại sao sau khi trở về lại không thích hạ quan.”
Ninh Sơ Nhị nghe xong chỉ cảm thấy hai mắt biến thành màu đen.
“Ta bảo ngươi kêu lên để thu hút sự chú ý của hắn, nhẹ giọng mời người mời đi theo. Không phải nháo đến mọi người đều biết...”
Giải thích xong, Ninh đại nhân tự mình từ bỏ.
Bởi vì Đông Quan lại nhỏ giọng nói.
“Thời điểm ngài ngã xuống, Liên đại nhân không phải còn ném lại mấy đồng tiền sao, ngài cũng không mất một xu nào. Hơn nữa sau đó, người động thủ đánh người rõ ràng là ngài...”
“Xuân Quan, hôm nay ngươi đến chấp bút!”
Trán Ninh Sơ Nhị nổi đầy gân xanh, đội mũ cánh chuồn lên Quan tinh đài.
Nàng thật rất muốn tìm lỗi để cách chức Đông Quan.
Sau vụ việc “kêu lên” ngày hôm qua kia, khiến cho bao nhiêu đồng liêu trong triều ghé mắt.
Liên Thập Cửu một tay vén mành, vẻ mặt chưa tỉnh ngủ, theo thói quen định ném mấy đồng xuống đất.
Muốn êm đẹp mượn cớ ôn chuyện, cứ như vậy trở thành chặn đường xin cơm.
Nàng lúc ấy lòng vô tạp niệm, chỉ muốn chết thật nhanh, vừa vặn thấy được trong tay hắn vén mành kiệu cầm quan ấn bằng đồng vàng.
Khoảng cách gần trong gang tấc, không đoạt được thì thật xin lỗi cái mặt đã quăng ra ngoài của mình.
Vì thế dứt khoát duỗi tay, lôi kéo, dùng sức một túm.
Kết quả.
“Ninh đại nhân, ngài vừa rồi muốn đánh ta?”
Ngay cả Liên Thập Cửu cũng kinh ngạc đến mức tất cả triều thần đều nhìn sang.
“Ta, ta không có.”
Nàng thề, nàng thật sự chỉ muốn kéo.
“Ý Ninh đại nhân, là bản quan oan uổng ngài sao?”
“Hạ quan, cũng không có ý này...”
Ninh Sơ Nhị gấp đến độ ứa ra mồ hôi lạnh, muốn giải thích, lại thấy Đông Quan vô cùng lo lắng xông lên.
“Đại nhân không phải nói muốn ngoa tiền sao? Sao có thể động thủ đánh người?!”
“Ta không...”
“Sắc mặt Liên đại nhân nhìn qua rất kém.”
“Đúng vậy.”
“Sao có thể làm chuyện như vậy?”
Từ đầu đến cuối, Liên Thập Cửu chỉ nói hai câu, nhưng Ninh Sơ Nhị lại phải nuốt hết mấy chục ánh mắt trách cứ của triều thần.
Chuyện sau đó, bởi vì không thể chậm trễ canh giờ ứng mão, ngược lại không có chuyện gì xảy ra.
Ninh Sơ Nhị ngoại trừ thu hoạch được ánh mắt khinh thường của một đám triều thần, còn bị giám chính đại nhân xách lỗ tai mắng một trận.
“Ngươi chán sống rồi có phải không? Con trai của Thượng Thư đại nhân ngươi cũng dám đánh? Cho dù muội muội ngươi hòa ly với hắn, cũng là chuyện đôi bên tình nguyện, mấu chốt ở đây là chuyện này cũng đã qua một năm, ngươi lại muốn nổi điên cái gì?”
Các triều thần thích dùng xuất thân cùng gia thế để cân nhắc giá trị của một cuộc hôn nhân, Liên Thập Cửu cưới Ninh Sơ Nhị, không thể nghi ngờ là không có bất kỳ chỗ tốt nào để vớt.
Cho nên khi nàng rời khỏi Liên phủ, rất nhiều người chắc chắn cho rằng, là Liên Tiểu Gia chán ghét “bần thê” gia đình bình dân’.
“Đại nhân, hạ quan thật sự không có...”
“Ngươi câm miệng cho ta! Nên ngẫm lại xem phải bồi tội với Liên đại nhân như thế nào đi.”
Nói xong những lời này, giám chính đại nhân liền phất tay áo bỏ đi.
Chỉ còn lại một mình Ninh Sơ Nhị, hết đường chối cãi.
Gió trên Quan tinh đài thổi có chút lớn.
Ninh Sơ Nhị nắm thật chặt quan bào trên người, thuận tay uống một ngụm trà.
“Còn sững sờ ở đây làm gì, còn không nhanh đi đưa thuốc?”
Bên tai, dường như lại vang lên tiếng Lưu giam chính khàn khàn rít gào.
Nàng trợn trắng mắt rất không vui, lẩm bẩm tự nói.
“Đưa cái gì mà đưa? Hắn làm bằng giấy chắc, chạm nhẹ một chút đã nói ta đánh hắn, không thể oan khuất người như vậy.”
“Ngươi nói lại lần nữa? Ngươi bây giờ là muốn tạo phản hay sao?!!!”
Ngơ ngác nhìn lão nhân thổi râu trừng mắt trước mặt, Ninh Sơ Nhị suýt nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình đầu.
“Ngài, ngài lên đây từ khi nào?”
...Quan tinh đài, không thấp đâu.
Ninh Sơ Nhị cõng Lưu giám chính từ quan tinh đài đi xuống, 99 bậc thềm đá, hai người mệt mỏi thở không ra hơi.
Nhưng Lưu giám chính còn có thể mặt dày vô sỉ chống gậy vào trong phòng nghỉ ngơi, Ninh Sơ Nhị lại không may mắn như vậy.
“Bình màu trắng này bôi ngoài da, bình màu đỏ này là uống thuốc. Nhanh chóng đưa đến cho người ta đi, còn có phải cười lớn một chút, không được khóc, là cười. Cười hiểu không?”
“... Hiểu.”