[THÍCH CỐ] ĐỢI CHỜ

“Có phải những ngày vui vẻ chẳng thể kéo dài?” Vẫn là Cố Tích Triều phá vỡ trầm mặc.

“Quái vật mà chúng ta đã gặp phải… Ta đã điều tra một chút, quái vật đó —-” y nhướng mày nhìn Thích Thiếu Thương, “là cương thi hút máu người.”

Cố Tích Triều ngữ khí nhàn nhạt, nhưng năm chữ kia lại như tiếng sấm, nổ ầm bên tai Thích Thiếu Thương.

“Ngươi đã giết ta trước khi nó cắn ta, thế nhưng, ngươi lại không kịp tự sát.”

“Nếu ta đoán không sai, ngươi đã thành cương thi uống máu thay cơm, ngàn năm bất tử, phải không?”

Thích Thiếu Thương nhắm mắt lại.

“Thích đại hiệp, trả lời ta! Không phải ngươi luôn tự xưng là quang minh lỗi lạc sao?”

Cố Tích Triều đứng phắt dậy.

Đúng, là ngươi đã cứu ta, nhưng ta một chút cũng không cảm kích! Mạng ta do ta làm chủ, bất luận là người, là quỷ, là cương thi, cũng là chuyện của ta, ngươi có quyền gì quyết định?

“Một mình chịu đựng hơn ngàn năm nay, có phải ngươi cảm thấy bản thân thật vĩ đại?”

“Còn rượu này nữa,” Cố Tích Triều giơ chén rượu đỏ như máu, “Nếu ta không lầm, đây là Vong Ưu phải không?”

“Thích Thiếu Thương, cả ngàn năm qua, đây không phải là lần đầu tiên ngươi gặp ta. Mỗi khi ta sắp khôi phục trí nhớ, ngươi đều lừa ta uống rượu này, xóa đi hồi ức về kiếp trước của ta, phải không?!”

Thích Thiếu Thương không đáp, nhưng khớp hàm cắn chặt.

Cố Tích Triều cười lạnh, “Ngươi từng nói, sẽ vĩnh viễn bảo hộ ta. Xin hỏi Thích đại hiệp, vĩnh viễn của ngươi là bao lâu? Có phải ngươi thấy kẻ tiểu nhân gian trá như ta không xứng cùng ngươi sống trên đời này, không xứng được có ký ức liên quan đến ngươi?”

Thích Thiếu Thương ngẩng đầu, nhìn bóng đêm khôn cùng, vẫn như cũ trầm mặc không đáp.

Cố Tích Triều giận đến đỉnh điểm, ném ly rượu xuống đất, rượu bắn tung tóe tựa máu tươi.

Y cầm một mảnh thủy tinh nhỏ đặt nơi cổ, hét lớn: “Hôm nay ta sẽ không uống thứ rượu này nữa! Thích Thiếu Thương, mấy ngày nay ta luôn tự hỏi mình, nếu ta chết trước mặt ngươi, ngươi có cắn ta không? Bây giờ, chi bằng chúng ta thử một lần!”

Nhất thời, không khí đặc quánh, lạnh đến mức khiến người ta khiếp sợ.

Thích Thiếu Thương chậm rãi đứng lên.

Trong ánh chớp, Cố Tích Triều phát hiện gương mặt hắn bắt đầu thay đổi, bên môi lộ ra hai răng nanh trắng như tuyết nhọn hoắt, ánh mắt cũng biến thành màu xám quỷ dị, dường như chẳng còn đồng tử, đáng sợ vô cùng.

Thấy vậy, cho dù to gan lớn mật như Cố Tích Triều cũng bất giác lui về phía sau hai bước.

Thích Thiếu Thương nở nụ cười, vì răng nanh mà nghe càng thêm ma quái.

“Cố công tử không phải chỉ mạnh miệng chứ, thấy bộ dáng này thì sợ rồi sao? Trước đó chẳng phải luôn mồm nói muốn làm cương thi?”

“Không, không, đây chỉ là chuyện nhỏ. Ngươi xem,” hắn móc ra một túi đỏ sẫm, “Đây chính là thức ăn của ta, là máu vứt đi từ bệnh viện, đã quá một tháng, thậm chí còn bốc mùi tởm lợm.”

Cố Tích Triều nhất thời thấy cổ họng nghẹn cứng.

“Hơn một ngàn năm, là bao nhiêu ngày, ta cũng không rõ. Ta chỉ biết, mỗi ngày, mỗi bữa, ta đều phải uống thứ này để sống. Cố công tử, ngươi thấy sao?”

“Làm cương thi còn rất nhiều điểm hay, không thể ở một nơi quá mười năm, không thể kết bạn, không thể phơi mình dưới ánh mặt trời gay gắt. Đó còn chưa là gì, khủng khiếp nhất là, những đau đớn đó phải chịu đựng mãi mãi. Cuộc sống chẳng có giới hạn, cái chết vượt khỏi tầm mắt! Những điều này, ngươi có tra được không?”

Nhìn Cố Tích Triều mặt xám như tro tàn, Thích Thiếu Thương nhẫn tâm tóm lấy vai y, buộc y phải nhìn thẳng vào gương mặt dữ tợn của mình.

“Cố Tích Triều, nếu ngươi còn muốn trở thành cương thi, không cần tự động thủ, ta thành toàn cho ngươi! Nếu ngươi không muốn, đi ngay lập tức, ta vĩnh viễn không muốn phải nhìn thấy ngươi nữa!”

Cố Tích Triều giãy dụa trong tay hắn, Thích Thiếu Thương khẽ buông tay, mặc cho y thoát ra.

Cố Tích Triều thất tha thất thểu chạy về phía cửa, Thích Thiếu Thương vẫn đứng yên nơi đó không nhúc nhích, cho đến khi cửa bị đóng sập lại.

Nước mắt chảy dài trên gò má, Thích Thiếu Thương ngã gục, đầu chôn sâu trong vai…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi