[THÍCH CỐ] ĐỢI CHỜ

Đêm đen kịt. Tia chớp qua đi, khiến cho đêm càng thêm tăm tối đến mức khó có thể chịu được.

Đau đớn đổ ập lên người, tim dường như bị đao cắt xẻ, máu chảy thành sông, mỗi một lần hít thở là mỗi lần khổ sở khôn nguôi.

Hắn bất lực run rẩy, xung quanh một mảnh hắc ám mờ mịt đến bức bối, ép chặt như muốn nuốt chửng hắn. Hắn muốn thét lên thật to, lại không thể phát ra tiếng động. Chỉ có thân thể càng lúc càng co rút.

“Đại đương gia…” Phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc.

Là ảo giác. Nhung nhớ thật tàn nhẫn, lại gợi đến người nọ khóe miệng cong cong, ý cười trong trẻo gọi hắn.

Hắn không dám quay đầu lại.

Một đôi tay nhẹ nhàng khoát lên vai hắn. Tay thật ấm áp, từ đầu vai truyền đến tim, khẽ khàng sưởi tan lớp băng lạnh cứng.

Hắn chậm rãi xoay người, đột nhiên nhớ đến răng nanh vẫn còn lồ lộ bên môi, chật vật quay ngược trở về.

Đôi tay kia không để hắn trốn tránh, đặt trên má hắn mà xoay lại, dịu dàng nâng lên, thu tất cả vào tầm mắt trong trẻo của mình.

“Thật xin lỗi, Đại đương gia,” Cố Tích Triều thì thầm, “Tích Triều đã để ngươi chịu khổ.”

Nhìn dung nhan tuấn mỹ không tì vết của y, Thích Thiếu Thương càng thấy hổ thẹn, càng thấy mình nhơ bẩn, đẩy mạnh y ra, lao vào góc tường.

Cố Tích Triều theo sát, ôm chặt lấy hắn.

“Đại đương gia, Cố Tích Triều vừa rồi lỗ mãng tổn thương tấm lòng của ngươi. Tin ta, mặc kệ chuyện gì xảy ra, trong lòng Tích Triều, Đại đương gia vĩnh viễn là nhất phái anh hùng khí khái, hãy tin ta.”

Những lời trấn an dịu dàng ấm áp của y khiến Thích Thiếu Thương mơ hồ nhớ lại Kỳ Đình một ngàn năm trước. Người nọ bưng đĩa cá trước mặt, tịch dương phủ trên người khiến nụ cười rạng rỡ được viền vàng chói lọi.

Giá mà đời người vẫn mãi như thuở ban đầu.

Trở tay ôm chặt y, Thích Thiếu Thương dùng hết khí lực toàn thân, thủ thỉ bên tai y hai tiếng “Tích Triều, Tích Triều.” Hận, không thể đem nhung nhớ vấn vương cả ngàn năm nói ra cho bằng hết.

Cố Tích Triều cúi đầu không đáp, đôi tay càng ôm hắn chặt hơn.

Bên ngoài vẫn mưa gió bão bùng lạnh lẽo, nhưng trong căn nhà nhỏ, là quyến luyến bịn rịn ấm nồng.

Cố Tích Triều khẩn cầu thêm một điều.

“Đại đương gia,” y ngẩng đầu, kiên định, “Mang ta theo cùng.”

Thích Thiếu Thương cứng đờ.

Cố Tích Triều không để hắn cự tuyệt, gấp gáp nói: “Đại đương gia, ta đã nghĩ rất kĩ. Ta nguyện ý cùng ngươi uống máu thay cơm, cùng ngươi làm quái vật dở người dở quỷ, cùng ngươi đối diện với tịch mịch của bất tử trọn đời.”

Y tha thiết nhìn vào mắt hắn.

“Đại đương gia, cho dù phía trước là đao sơn địa ngục, Tích Triều nguyện ý ở bên cạnh ngươi.”

Né tránh ánh mắt cháy bỏng của y, Thích Thiếu Thương trầm mặc không nói.

Nhất thời, xung quanh an tĩnh.

Cố Tích Triều dần cảm thấy có chút bất an. Y hiểu Thích Thiếu Thương, vĩnh viễn có nhiều trách nhiệm, nhiều băn khoăn, nhất định sẽ không đem đau đớn khổ sở trút lên người y.

Quả nhiên, Thích Thiếu Thương chậm rãi mở miệng: “Không, Tích Triều. Lúc trước ta giết ngươi, chính là không muốn ngươi đau khổ. Ngươi nhìn ta, bề ngoài vẫn thế, nhưng bên trong là linh hồn già cỗi, trên lưng gánh bao nhiêu hồi ức cũ xưa, nặng nề đến ngột ngạt.”

“Ngươi biết không? Chuyển thế kì thực là một loại nghỉ ngơi, một loại giải thóat. Những chuyện đã qua cũng có thể xóa hết để làm lại từ đầu, thật tốt.”

Cố Tích Triều nghe vậy, từ từ đứng lên, cười lạnh.

“Làm lại từ đầu? Đại đương gia, ngươi quá xem thường chấp niệm của Tích Triều rồi.”

“Trong Ngư Trì Tử, Tích Triều từng hỏi Đại đương gia, trước khi chết muốn làm gì nhất? May mắn thay Đại đương gia vẫn còn sống, nên trước sau chưa từng biết cảm giác này. Tích Triều luân hồi đã ba lượt, có muốn nghe câu trả lời của ta không?”

Thích Thiếu Thương không đáp, lại vô tình bày ra tư thế lắng nghe.

Cố Tích Triều thấy thế tiếp tục: “Đại đương gia có thể tưởng tượng được không, người sắp chết sẽ có hồi quang phản chiếu, có thể nhớ đến những chuyện đã xảy ra. Tích Triều, ở khắc cuối cùng của mỗi thế, đều gắng hết sức khắc sâu vào tâm bóng hình của Đại đương gia, nhớ kỹ những hồi ức.”

Thích Thiếu Thương thở dài một hơi.

“Đó là ngọn nguồn của những cơn ác mộng kia. Bởi vì chấp niệm còn lưu, cho nên đời đời kiếp kiếp dây dưa không dứt. Ngươi xem, ý tốt của Đại đương gia, kỳ thực Tích Triều không có phúc được hưởng.”

“Tích Triều…” Nhớ đến những giấc mơ hàng đêm tra tấn y, Thích Thiếu Thương bất giác đau lòng.

Cố Tích Triều nhạy cảm sắc bén nhìn ra hắn đang dao động, một lần nữa tựa vào người hắn: “Đại đương gia, Vãn Tình từng nói: Dẫn thiếp đi cùng, đi qua một vạn năm. Đêm nay, ta cũng muốn nói với ngươi như vậy, ngươi bằng lòng không?”

Thích Thiếu Thương đang định trả lời, cảm giác mềm mại đã quấn lấy đôi môi hắn, mang theo tư vị thanh lãnh của Cố Tích Triều, vương vấn bên người. Tư vị đó, khiến người ta quả thực muốn buông xuôi tất cả, đắm chìm trong luyến lưu kia.

Nụ hôn dịu dàng mà cháy bỏng, nhen nhóm lửa hồng trong hai trái tim đau. Cố Tích Triều ngẩng đầu, nhẹ nhàng đưa cổ mình đến bên môi Thích Thiếu Thương, mê loạn ngâm nga, “Cắn ta, Đại đương gia, cắn ta đi…”

Cảm nhận được động mạch nảy lên từng hồi mạnh mẽ, tưởng tượng dòng máu tươi ngọt đang lưu chuyển trong cơ thể, Thích Thiếu Thương khó mà kiềm chế, răng nanh bất tri bất giác lộ ra.

Cố Tích Triều thấy lành lạnh nơi cổ, biết tất cả sắp bắt đầu, không lùi lại mà tiến tới, càng ôm hắn chặt hơn.

“Tích Triều, Tích Triều…” Thích Thiếu Thương ghé vào tai y dịu dàng gọi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi