THIÊN ĐƯỜNG CÓ EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

138950.png

“Vâng.” “Tư Duệ, tôi muốn biết tất cả những chuyện đã xảy ra ở khu phòng khách hàng sau khi bị mất điện vào tối qua. Điều tra…” “Chuyện là… Lục lão đại, ừ… Chỉ là.”


Tư Duệ đột nhiên ấp a ấp úng khiến cho mấy người chú ý.


Ôn Tiểu Nhị không khỏi trêu ghẹo: “Tư Duệ, anh bị sao đó?”


“Cút, đừng nói nhảm!” Tư Duệ nhíu chặt mày, không cười nữa: “Lục lão đại, tối qua từ khi bắt đầu mất điện, mãi cho đến chín giờ sáng nay, tất cả camera đều bị xóa sạch…”


Nói ra lời này, Tư Duệ cảm thấy mặt mình sắp sưng lên rồi.


Đây là do lúc trước ngạo mạn bốc phét, bây giờ lại bị hiện thực đánh cho sưng mặt!


Lục Lăng Nghiệp không nói một lời, nhưng mà đám người cách màn hình cũng có thể cảm giác được hơi lạnh tản ra trên người anh.


Chuyện lần này hoàn toàn không đơn giản!


***


Buổi chiều, một giờ. Nghiên Ca bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.


Cô mơ mơ màng màng nhận điện thoại, chỉ nghe thấy Lục Thiếu Nhiên ân cần hỏi thăm: “Vợ à, em không sao chứ?”


“Hả? Em có chuyện gì?”


Nghiên Ca vô cùng buồn ngủ, sau khi về biệt thự Cẩm Lý thì cô vẫn ngủ đến tận bây giờ.


“Em… em đang ở đâu?”


“Cẩm… à, em ở nhà bạn.”


Suýt nữa thì Nghiên Ca lỡ lời, thoáng chốc cổ vội sửa lời.


Cô cũng không hiểu sao hai ngày nay mình lại ngủ nhiều như vậy, cả người luôn không có sức lực.


“Vậy anh đến đón em nhé.”


Giọng nói của Lục Thiếu Nhiên rất bất đắc dĩ, Nghiên Ca không nhịn được truy hỏi: “Thiếu Nhiên, có phải là có chuyện gì rồi không?”


“Ừm, em không xem tin tức à?”


Nghiên Ca kinh hãi, vội vàng cầm điều khiển trên đầu giường.


Cô bật TV lên, đúng lúc đang phát thời sự buổi trưa.


Trong bản tin, Hải Thiên Nhất Hào quen thuộc lại bị vô số phóng viên điên cuồng vây ở cửa chính.


Mỗi một câu nói của phóng viên đều như sấm vang bên tai Nghiên Ca.


Mà tiêu đề lớn của tin tức lại càng làm cô tỉnh táo.


“Tin nóng: Hiện trường vụ án mạng ở Hải Thiên Nhất Hào”


Mà dưới tiêu đề lớn, tin tức đang chạy chính là “Theo nguồn đáng tin cậy, mợ chủ của nhà họ Lục ngoại tình!”


Nghiên Ca như đột nhiên rơi xuống địa ngục, nhìn từng hàng chữ kia, cô như rơi vào vực sâu vạn kiếp không thể quay đầu.


Chẳng trách người ta vẫn nói miệng lưỡi người đời đáng sợ!


Một câu chuyện không phân biệt thật giá, sau khi một truyền mười mười truyền trăm thì chính là sự thật.


Nghiên Ca còn cầm điện thoại trong tay, Lục Thiếu Nhiên ở đầu kia cũng nghe được tiếng TV, một lát sau anh mới nhẹ hỏi: “Vợ à, em vẫn ổn chứ? Em đừng quan tâm đến mấy chuyện linh tinh kia, đừng lo, tất cả đã có anh ở đây rồi.”


“Thiếu Nhiên, tin tức là giả.”


Lục Thiếu Nhiên thản nhiên cười ha ha: “Thật giả thì sao chứ? Dù sao em nói gì, anh cũng tin!”


Cảm giác áy náy trong lòng Nghiên Ca tăng lên. Cô hít một hơi thật sâu, quyết định nói: “Thiếu Nhiên, em ở Cẩm Lý, anh đến đón em đi.”


Chuyện này phát triển thành như thế này, cho dù là thế nào thì cô cũng phải đối mặt.


Cô nghĩ, bây giờ e rằng cả nhà họ Lục đã lật trời rồi.


Bố mẹ chồng vốn cũng không thích cô, bây giờ lại để xảy ra ra vụ bê bối lớn như vậy, cho dù cô có vô tội thì cũng không được tha thứ.


Cô hiểu với thân phận địa vị của nhà họ Lục ở thành phố G, họ không thể chấp nhận chuyện bị bôi đen!


Nghiên Ca xuống dưới nhà, tìm một vòng cũng không thấy Lục Lăng Nghiệp đâu.


Xảy ra một loạt chuyện này, dẫn đến phản ứng dây chuyền cũng có thể so với hiệu ứng cánh bướm. Cho dù rốt cuộc chuyện này nhằm vào ai, bây giờ cô đã hết đường chối cãi.


Nghiên Ca thu dọn đơn giản một chút, mặc lại chiếc váy lanh lúc mình mặc ra ngoài, lưu luyến nhìn thoáng qua căn phòng, đẩy cửa rời đi.


Ngồi trên xe Lục Thiếu Nhiên, hai người đều không lên tiếng,


Đến khi rời khỏi khu biệt thự Cẩm Lý, Lục Thiếu Nhiên mới dừng xe ở ven đường, chống khuỷu tay vào tay lái, liếc mắt nhìn Nghiên Ca: “Vợ à, thành thật khai báo đi, sao em lại ở trong nhà chú Út?”


Lục Thiếu Nhiên chỉ tò mò hỏi thăm bình thường, trong mắt không có chút khinh miệt hay ý gì khác.


Đôi mắt anh sáng lấp lánh như ánh nắng tươi sáng, giống như có thể xua tan hết những u tối trong lòng người ta.


Nghiên Ca cười khổ: “Nếu như em nói em chỉ tới đó tá túc, anh có tin không?”


Lục Thiếu Nhiên nhếch miệng cười, đôi mắt giảo hoạt như đã sớm hiểu rõ: “Nếu em có thể lừa nổi mình, vậy anh sẽ tin!”


“Trong nhà… thế nào rồi?”


Nghiên Ca gian nan mở miệng, nhắc đến nhà họ Lục, cô bỗng muốn chạy trối chết. Nhiều khuôn mặt như vậy, cô phải đối mặt thế nào đây, giải thích tin tức ngoại tình như thế nào đây.


“Trong nhà không có chuyện gì, trên tin tức đều là viết linh tinh, vừa nhìn là biết. Bố mẹ anh đương nhiên có tức giận, nhưng ông nội vẫn rất lý trí, chờ em về giải thích. Cho nên lát nữa về nhà, em cứ ôm chặt đùi ông nội là được. Đừng lo, anh cũng ở đó!”


Lục Thiếu Nhiên vỗ vai Nghiên Ca như an ủi, sau đó lái xe về thắng biệt thự nhà họ Lục.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi