THIÊN ĐƯỜNG CÓ EM

Nghiên Ca há hốc miệng nhìn cảnh tượng trước mắt, càng lúc cô càng cảm thấy trầm cảm.
Chú Út cũng là người có máu mặt ở thành phố G, th3ường là khi có anh ra mặt thì mọi chuyện đều được giải quyết
dễ dàng. Nhưng đối với một người bình thường như cô, bản thân không có quan hệ lạ1i cũng không có địa vị xã
hội, cho dù muốn làm gì rất khó khăn,
Đây là một hiện thực xã hội, hiện thực khiến cho lòng người lạnh lẽo. 9
Sau đó Nghiên Ca và đám người Yến Thất nối đuôi nhau vào phòng, Viện trưởng Tân nhấc điện thoại bấm số:
“Chủ nhiệm Lưu, bà lên đây đi.3”
Nghe giọng điệu của Viện trưởng, có vẻ như Chủ nhiệm Lưu này vẫn luôn sẵn sàng đợi lệnh. Người đàn ông bị
Yến Thất lôi theo đang sợ 8hãi nhìn những người trong phòng làm việc, khuôn mặt anh ta đầy hoảng hốt. Nghiên
Ca và Lục Lăng Nghiệp ngồi trên ghế sofa, Giản Nghiêm và người còn lại ngồi đối diện bên kia bàn làm việc, họ lấy
máy tính ra từ trong túi xách như đang xem gì đó.
Nghiên Ca mím môi, ngẫm nghĩ thấy có quá nhiều nghi ngờ hiển hiện trong đầu, nhưng cô lại không thể hỏi. Một
lát sau, một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng vội vàng đi tới, trên khuôn mặt bà ta đầy ý nịnh nọt, đứng bên cạnh gõ
cửa: “Viện trưởng Tân.” Nghiên Ca nhìn vị bác sĩ quen mắt này lại cảm thấy thật thần kỳ. Đây chẳng phải là nữ bác
sĩ mà lúc chiều đã làm phẫu thuật cho Mộ Tân Nhu sao.
Lúc ấy, biểu cảm và thái độ của bà ta không hề vui vẻ hòa nhã như bây giờ.
“Chủ nhiệm Lưu, bà vào đây rồi đóng cửa lại đi.”
Cánh cửa phòng làm việc đóng lại, Viện trưởng Tân nhìn khuôn mặt Lục Lăng Nghiệp, thấy anh gật đầu cho phép
rồi mới vào thẳng vấn đề: “Chủ nhiệm Lưu, buổi chiều bà vừa mới tiếp nhận một ca sẩy thai ngoài ý muốn, bà thấy
tình trạng bệnh nhân thế nào?”
Chủ nhiệm Lưu đứng trước bàn làm việc, nhìn thoáng qua những người trong phòng, khi bắt gặp ánh nhìn lạnh
lùng của Lục Lăng Nghiệp thì vội tránh ánh mắt anh, gật đầu kể: “Cô ấy… bị và phải dẫn đến ngôi
thai không đúng vị trí, chảy máu nhiều nên mới dẫn đến sẩy thai.”
Lúc Chủ nhiệm Lưu nói chuyện đáy mắt vẫn lóe lên ánh sáng kỳ lạ.
Lục Lăng Nghiệp ngồi vắt chéo hai chân, ngón tay cong cong gõ nhịp lên tay cầm ghế, hỏi: “Chỉ có vậy thôi?”
Chủ nhiệm Lưu nhíu mày: “Vâng, chỉ như vậy.”
Đầu mày Lục Lăng Nghiệp lại càng nhíu chặt hơn anh nhếch cằm ra hiệu với người đàn ông bên cạnh Giản


Nghiêm. Không khí trong phòng làm việc bỗng chốc rơi vào yên ắng, chỉ có tiếng gõ ngón tay của Lục Lăng Nghiệp
vẫn không ngừng vang lên. “Chủ nhiệm Lưu, cuối năm ngoái tài khoản của bà bỗng tăng thêm một trăm nghìn tệ,
số tiền này có lại lịch không rõ ràng.”
“Đầu năm nay cũng có người tố cáo trên mạng có một nữ bác sĩ ở bệnh viện nào đó thường xuyên nhận tiền hối lộ,
hơn nữa thái độ làm việc cũng rất hống hách. Qua kết quả điều tra đã xác định được, bác sĩ chủ trị được nhắc đến
trong bài tố cáo ấy chính là Chủ nhiệm Lưu của bệnh viện Khải Trạch.”
“Tháng ba năm nay, có một người nhà của bệnh nhân cấp cứu muốn lấy giấy xác nhận giả nên đã đưa cho bác sĩ
chủ trị số tiền đút lót hai mươi nghìn. Nhưng không may cảnh đó đã bị camera giám sát trong bệnh viện ghi lại.
Cho nên vị bác sĩ này đã âm thầm bỏ ra một nửa số tiền đút lót để chia cho nhân viên giám sát camera phòng bảo
vệ.”
“Tháng tư năm nay, Chủ nhiệm Lưu đã mua một căn hộ cao cấp ở địa điểm nhộn nhịp trong thành phố G. Bà chi
trả toàn bộ một lần, số tiền là ba triệu không trăm năm mươi nghìn tệ.”
Người đàn ông đọc hết những ghi chép trên máy tính, sau đó ngước mắt nhìn Lục Lăng Nghiệp và Viện trưởng
Tân: “Đây chỉ là những khoản thu chi từ cuối năm ngoái đến năm nay, còn chưa bao gồm những phong bì đút lót
mà người bệnh âm thầm đưa cho Chủ nhiệm Lưu. Tính toán kỹ lưỡng thì số tiền đút lót mà bà ta đã nhận được từ
khi làm việc đến giờ không ít hơn con số năm triệu tệ. Chủ nhiệm Lưu, bà làm việc hai mươi năm, con số này không
đổ oan cho bà đấy chứ?”
Nghe hết tất cả, sắc mặt của Chủ nhiệm Lưu lúc xanh lúc đó, cực kỳ đặc sắc.
Giản Nghiêm nhìn màn hình máy tính, lại hỏi thêm một câu: “Còn có một thông tin nữa. Chiều nay có thai phụ cấp
cứu sẩy thai đã đưa cho Chủ nhiệm Lưu một chiếc thẻ ngân hàng trong phòng bệnh, con số cụ thể đang đợi kiểm
tra.”
Sau khi nghe hết tất cả, không khí trong phòng làm việc rơi vào yên tĩnh đáng sợ.
Nghiên Ca ngạc nhiên nhìn Chủ nhiệm Lưu, cuối cùng cô cũng đã hiểu vì sao bà ta lại xuất hiện ở đây.
Trong chốc lát, Nghiên Ca đã đoán ra được sản phụ cấp cứu vì sẩy thai chiều này được nhắc đến chắc hẳn là Mộ
Tân Nhu.
Lúc này, sắc mặt Viện trưởng Tân đã xám xịt, ông ta đập bàn, nhìn chằm chằm Chủ nhiệm Lưu: “Chủ nhiệm Lưu,
bà giải thích những chuyện này thế nào? Mỗi lần họp tôi đều nhắc đi nhắc lại cảm nhận tiền đút lót của người bệnh.
Bà coi lời của tôi là gió thổi bên tai à? Đạo đức nghề nghiệp của bà ở đâu? Y đức của bà đâu rồi?”


Chủ nhiệm Lưu như phải chịu đà kích trước giờ chưa từng có, bà ta đứng không vững, cả người không ngừng run rẩy.
“Viện trưởng, tôi… chuyện này.”
Sắc mặt Lục Lăng Nghiệp vẫn lạnh tanh, anh nhìn Chủ nhiệm Lưu, lạnh lùng nói: “Lần cuối cùng, nói sự thật đi!”
Giản Nghiêm cũng phụ họa theo, nói: “Chủ nhiệm Lưu, bà phải biết nếu tôi đưa những tài liệu này cho cơ quan chức năng, bà sẽ phải
đối mặt với tôi nhận hối lộ số tiền lớn và sẽ bị khởi tố.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi