THIÊN ĐƯỜNG CÓ EM

Lời nói của Giản nghiệm giống như một ngọn núi lớn, đè nặng lên đầu Chủ nhiệm Lưu. Bà ta đến hít thở cũng khó
khăn, cơ thể lung l3ay hai cái, vất vả lắm mới thở lại được, nhưng vẫn ấp úng: “Viện trưởng, ông… ông hãy nghe tôi
giải thích.”
Viện Trưởn1g Tân cũng rất tức giận, lập tức vỗ bàn: “Bà giải thích rõ ràng cho tôi, nếu không bệnh viện Khải Trạch
cũng không thể giữ lại m9ột bác sĩ như bà.”
Chủ nhiệm Lý co rúm lại nói: “Khoản tiền cuối năm ngoái đó…”
“Đợi đã!” Lục Lăng Nghiệp ngắt3 lời bà ta: “ Chỉ nói tình hình cụ thể của sản phụ sinh non chiều nay đi, những
chuyện khác là việc của các người.”
Giọn8g nói của Lục Lăng Nghiệp bình tĩnh, âm trầm, đặc biệt là khí thế trên người anh vẫn cao ngạo, nghiêm túc.
Chủ nhiệm Lưu bỗng sực tỉnh, vội vàng kể: “Viện trưởng, là thế này. Buổi chiều, lúc sản phụ kia được đưa tới đã bị
choáng, sau đó đã được cấp cứu khẩn cấp. Sau khi cô ta tỉnh lại… khụ, nói với tôi .”
Bà ta hoang mang kể lại toàn bộ cuộc trò chuyện của bà ta và Mộ Tân Nhu.
Nghiên Ca ngồi bên cạnh, cô càng nghe nét châm chọc trên mặt lại càng đậm hơn.
Cô không hiểu tại sao Mộ Tân Nhu lại hận cô như vậy?
Cho dù phải uống thuốc phá thai cũng muốn đổ tội làm cô ta sẩy thai lên đầu cô.
Nghiên Ca vốn còn thấy kì lạ vì đứa bé của Mộ Tân Nhu mất đi một cách quả bất thường.
Nghe xong lời thích của Chủ nhiệm Lưu, Nghiên Ca cụp mắt, đôi môi nở nụ cười yếu ớt, bất lực.
Tức giận, căm phẫn, hoàn toàn không thể giải thích được tâm trạng bây giờ của cô.
Cô không ngờ Mộ Tân Nhu lại lợi dụng đứa con của mình để đối phó với cô một cách tàn nhẫn đến thế.
Hà cớ gì phải oán hận như vậy?
Năm đó là cô ta cướp đi Bùi Vân Cảnh, rốt cuộc còn có lí do gì có thể khiến cô ta đưa ra quyết định như vậy.
Lục Lăng Nghiệp cảm thấy tâm trạng của Nghiên Ca sa sút, đôi mắt lạnh lùng lóe lên tia sáng nhìn Viện trưởng
Tân: “Hôm nay đã làm phiền Viện trưởng Tân rồi, chúng tôi xin phép về trước.”
Viện trưởng Tân vội vàng đứng dậy: “Tổng Giám đốc Lục không ngồi thêm chút nữa sao? Uống chén trà đã.”


Lục Lăng Nghiệp đứng dậy: “I.U sẽ phụ trách tài trợ cho bệnh viện Khải Trạch trong quý tiếp theo.”
“Ha ha ha, vậy thì rất cảm ơn Tổng Giám đốc Lục.”
Khuôn mặt Viện trưởng Tân cười tươi như hoa, có 1.U tài trợ trong thời gian tới chính là việc vui rất lớn.
Lục lăng Nghiệp dẫn Nghiên Ca rời khỏi phòng làm việc. Dọc đường đi, sắc mặt tên đàn ông bị Yến Thất dẫn tới
càng ngày càng sợ hãi, trên trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh. ở hành lang tối tăm không người, Lục Lăng Nghiệp
tùy ý nắm tay Nghiên Ca.
Lòng bàn tay anh dịu dàng, mang theo sự ấm áp nhàn nhạt, bao lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Nghiên Ca, nhẹ
nhàng vuốt ve. Nghiên Ca ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn, mạnh mẽ, anh tuấn bên cạnh, hốc mắt ửng đỏ:
“Chú Út…” Giọng nói của cô nhỏ nhẹ, mềm mại như bông, Lục Lăng Nghiệp thở dài, hơi nhéo lòng bàn tay cô, ánh
mắt chợt lạnh thấu xương: “Buổi tối về nhà sẽ xử lý em.”
Nghiên Ca hoảng hốt, muốn đuổi theo để hỏi nhưng lại thấy đám người Yến Thất phía sau sắp đuổi kịp, cô lặng lẽ
rút tay về, trong lòng thấp thỏm không yên.
Rốt cuộc cô đã làm gì khiến chú Út tức giận như vậy? Có thể gợi ý một chút không?
Từ thang máy tầng cao nhất đi xuống, đi qua một hành lang dài, chẳng mấy chốc sẽ đến khu phòng bệnh.
Lục Lăng Nghiệp dừng lại ở cuối hành lang dài, quay đầu nhìn Yến Thất: “Đánh nhanh thắng nhanh.”
Yến Thất mỉm cười, cúi người: “Vâng, xin anh cứ yên tâm.”


Dứt lời, cô ấy đầy người đàn ông kia đi thẳng đến khu phòng bệnh.
Giản Nghiêm lại bất ngờ lên tiếng khiến mọi người phải nhìn xung quanh: “Ôi chao, Mạc Tranh Phong cảnh bên kia đẹp đấy, chúng ta
qua đó ngắm một lát đi.” Mạc Tranh cũng là trợ lí việc đổi ngoại của Lục Lăng Nghiệp, cậu ta chớp chớp mắt nhìn theo phương
hướng Giản Nghiêm chỉ: “Chỗ kia có cái gì đẹp đâu? Chỉ có một đống rác thải y tế thôi.”
Giản Nghiêm thờ dài, không nói hai lời liền kéo Mạc Tranh đi,
như vậy làm gì? Có phải ở nước ngoài lâu quá nên thành kẻ ngốc rồi không?”


xa xa vẫn còn nghe thấy tiếng cậu ta oán giận: “Cậu nhiều lời vô nghĩa
***

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi