THIÊN HẠ VÔ NHỊ (HOA GIA HỶ SỰ)

Edit: SONG TỬ

“Ngu xuẩn, cha mẹ ngươi không cần ngươi nữa, ngươi còn ngây ngốc chờ ở đây làm cái gì?”

Hình Nhạn Lai mười ba tuổi rõ ràng muốn an ủi tiểu cô nương trước mắt, lại nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói tức giận, giành nói ra sự thật trước hắn.

Hình Nhạn Lai muốn ngăn cản nhưng đã không còn kịp, Cửu hoàng tử bước ra khỏi bóng tối lộ ra gương mặt đầy mụn, hắn đi đến dưới ánh trăng, giống như là đang vô cùng tức giận với tiểu cô nương này, nổi giận đùng đùng nói: “Rõ ràng tỷ tỷ của ngươi mới là người bị tiêu chảy, cũng không phải ngươi bị tiêu chảy, vì sao mẫu thân ngươi lại muốn dẫn ngươi đi cùng? Rõ ràng chỉ là ra ngoài đại tiện vì sao lại đưa bọc hành lý nhỏ cho ngươi cầm? Vì sao lại chỉ lấy bọc hành lý đưa cho ngươi mà không đưa cho tỷ tỷ của ngươi? Còn có, vì sao không bảo ngươi lên xe chờ trước, trái lại muốn ngươi một mình đi chơi? Đây không phải cố ý thì là cái gì? 

Hơn nữa, có cha mẹ nào lại quên mất con gái của mình chứ, cho dù nhất thời hồ đồ quên mất cũng sẽ lập tức đi tìm, hay là không có thời gian? Cha mẹ ngươi không cần ngươi nữa, ngươi còn ngốc nghếch chờ ở đây, ngu xuẩn!”

Nhìn thấy Cửu hoàng tử tức giận mắng như vậy, Hình Nhạn Lai cũng không dám nói chuyện, hắn không biết này tiểu cô nương này đã chọc giận Cửu hoàng tử ở chỗ nào, lại có thể khiến cho hắn ta tức giận như vậy.

Hình Nhạn Lai nhìn về phía tiểu cô nương, lại thấy nàng hoàn toàn bất động, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Cửu hoàng tử, nhẹ nhàng nói: “Không phải cha mẹ không cần ta, chỉ là tạm thời đã quên mất ta thôi, sau khi nhớ ra sẽ lập tức quay lại đón ta.”

Lần này ngay cả Hình Nhạn Lai cũng cảm thấy tiểu cô nương này thật ngu ngốc, đã nói đến thế này rồi, mà nàng còn chưa hiểu sao?

Trầm Ký Ngôn tức giận muốn bùng nổ, đời này hắn hận nhất chính là những người ngu ngốc, bởi vì những người ngu ngốc vừa hại mình lại vừa hại người, giống như hắn trước đây vậy!

“Đi thôi.” Cửu hoàng tử không hề nhìn tiểu cô nương kia, nói với Hình Nhạn Lai: 

“Chúng ta về chùa đi, đừng lãng phí thời gian ở đây với nha đầu kia nữa, nàng thích chờ thì để cho nàng chờ là được.”

“Nhưng đã muộn rồi, một mình nàng……”

“Đi!”

Tuy rằng rất không đành lòng, nhưng mà nếu không đi Cửu hoàng tử sẽ nổi giận, Hình Nhạn Lai cũng chỉ đành đứng dậy đuổi theo bước chân của Cửu hoàng tử.

Nhưng sau khi đi được vài bước Cửu hoàng tử bỗng nhiên thở phì phì dừng lại, hắn xoay người lộ ra vẻ mặt mà Hình Nhạn Lai chưa bao giờ nhìn thấy, nhìn tiểu cô nương ngồi trên tảng đá kia nói: “Cha mẹ ngươi không có tuyệt vời như ngươi vẫn nghĩ đâu, họ chỉ là con người mà thôi, chẳng có chuyện gì ngu xuẩn hơn việc ôm hy vọng mong đợi đối với người khác! Mà người ngu xuẩn căn bản là không xứng đáng sống ở trên đời này, chỉ xứng chết đi với hai bàn tay trắng.”

Trầm Ký Ngôn rất tức giận, giọng nói cũng rất nặng nề. Hình Nhạn Lai cảm thấy bắt đầu từ giờ khắc này có lẽ Cửu hoàng tử đã không còn là người bạn trước đây của hắn ta nữa.

Giờ phút này Hình Nhạn Lai cảm thấy Cửu hoàng tử có vẻ mặt giống như một đại nhân vật, hắn ta thực sự không thích vẻ mặt này, còn có chút sợ hãi……

Hắn ta lại quay đầu nhìn về phía tiểu cô nương, mà nàng vẫn không nhúc nhích ngồi dưới ánh trăng, gắt gao ôm bọc hành lý nhỏ của mình, không hề lộ vẻ xúc động.

Nàng thật sự là người cố chấp nhất mà đời này Hình Nhạn Lai đã từng gặp, nhất định không chịu nghe khuyên bảo của người khác!

Chỉ thấy Cửu hoàng tử đứng tại chỗ nhìn cô nương kia trong chốc lát, trong mắt chợt lóe lên ánh nhìn động lòng người, cũng không đợi Hình Nhạn Lai nhìn rõ Trầm Ký Ngôn đã xoay người rời đi không hề quay đầu lại, Hình Nhạn Lai bất đắc dĩ đi theo phía sau Trầm Ký Ngôn, cẩn thận mỗi bước đi, cho đến khi bóng dáng của tiểu cô nương kia biến mất trong bóng đêm……

Sáng sớm ngày thứ hai Hình Nhạn Lai không yên lòng đứng lên, muốn nhìn xem tiểu cô nương kia có còn ở nơi đó không, có bị lạnh chết không, có bị đói chết không, hoặc là có bị dã thú tha đi không!

Ngay cả chào hỏi với Cửu hoàng tử hắn cũng không kịp làm vội vội vàng chạy tới chỗ ngày hôm qua gặp qua nàng, nhưng không ngờ có người còn tới sớm hơn hắn!

Hả, là Cửu hoàng tử!

Ngày hôm qua vẫn là dáng vẻ lạnh lùng thâm trầm, hóa ra là đang giả bộ!

Trầm Ký Ngôn nhìn thấy Hình Nhạn Lai đến cũng không kinh ngạc, hắn núp ở phía sau thân cây mặt không thay đổi chỉ chỉ tảng đá lớn cách đó không xa, nhẹ giọng nói với Hình Nhạn Lai: “Nàng đang ngủ, ngươi đến trộm hành lý của nàng đến đấy ta cho xem.”

“Tại sao lại bắt ta làm loại chuyện này!”

“Xuỵt! Nhỏ giọng thôi!” Trầm Ký Ngôn khẩn trương nói: “Cũng không phải là không trả lại cho nàng! Cẩn thận nhỡ nàng tỉnh lại bây giờ, nhanh đi!”

Việc mà Hình Nhạn Lai không thích làm nhất chính là bắt nạt tiểu cô nương, hắn rất thích các cô nương, hôm nay hắn lại bị ép phải làm loại chuyện như thế này! 

Nhưng mà dù sao cũng là mệnh lệnh của Cửu hoàng tử, dù hắn không cam tâm tình nguyện thì cũng phải làm.

Tiểu cô nương kia ngủ giống như một con heo, Hình Nhạn Lai dễ dàng trộm được bọc hành lý nhỏ kia.

Sau khi trộm được Trầm Ký Ngôn lập tức cầm lấy, mở bọc hành lý ra cẩn thận xem xét, nhưng bên trong không có gì cả, chỉ có một ít điểm tâm và lương khô, một tiểu cô nương chỉ ăn ba bốn ngày là hết.

Điều này càng khiến Trầm Ký Ngôn và Hình Nhạn Lai chắc chắn ý nghĩ trong lòng, quả thật là cha mẹ của tiểu cô nương kia cố ý ném nàng ở lại đây.

Trầm Ký Ngôn thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn quả nhiên là liệu sự như thần!

Tâm tình thoải mái, hắn vừa quan sát tiểu cô nương kia, suy nghĩ một lát làm thế nào để dạy dỗ cái người không nghe khuyên bảo này, lại vừa tiện tay cầm một khối điểm tâm lên miệng ăn.

Vừa bỏ điểm tâm vào trong miệng sắc mặt Trầm Ký Ngôn lập tức thay đổi, hắn có chút giật mình nói: “Điểm tâm này thật đúng là không tệ, thế nhưng lại không kém trong cung bao nhiêu! Nhìn quần áo của nàng cũng không giống con nhà nghèo mà giống tiểu thư nhà giàu hơn, tại sao lại bị bỏ rơi ở chỗ này chứ?”

Hình Nhạn Lai nghe vậy cũng lấy ra một miếng để ăn, quả nhiên hương vị cực kỳ ngọt ngào, thực sự không hề thua kém so với hoàng cung.

“Có thể cha mẹ nàng ta thật sự hồ đồ nên mới quên mất nàng chăng?” Hình Nhạn Lai hỏi.

Trầm Ký Ngôn dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc liếc mắt nhìn Hình Nhạn Lai một cái, Hình Nhạn Lai lập tức câm miệng không nói gì nữa.

Đúng vậy, nào có ai lại quên khuê nữ của mình chứ, còn cố ý chuẩn bị cho nàng lương khô đủ dùng trong ba ngày, sau đó ném nàng vào trong rừng sâu núi thẳm……

Tiểu cô nương này thực sự đã bị vứt bỏ mà cũng không biết!

Hai người cứ như vậy vừa nhìn tiểu cô nương kia ngủ, lại vừa ngươi một ngụm ta một ngụm ăn điểm tâm, cho đến khi cả hai đưa tay ra một lần nữa, chạm phải cái túi trống rỗng mới thôi……

Xong đời, bọn họ không ngờ là đã ăn sạch tất cả điểm tâm của tiểu cô nương kia!

Trầm Ký Ngôn và Hình Nhạn Lai hai mặt nhìn nhau, lúc này cách đó không xa tiểu cô nương cũng đã tỉnh lại, chỉ thấy nàng dụi mắt, lại xoa xoa bụng, duỗi tay ra sau muốn cầm bọc hành lý nhỏ của nàng, nhưng lại không sờ thấy!

Sau đó tiểu cô nương nhìn thấy sau lưng trống rỗng, oà một tiếng khóc lớn……

Tiểu cô nương ngồi tại chỗ khóc lớn, Trầm Ký Ngôn và Hình Nhạn Lai tránh ở sau thân cây vô cùng áy náy.

“Chúng ta ăn sạch lương khô của nàng rồi, tiểu cô nương kia làm sao bây giờ?” Đời này Hình Nhạn Lai chưa từng bắt nạt cô nương nào, càng đừng nói là một tiểu cô nương chín tuổi, hắn áy náy vạn phần đề nghị nói: “Hay là chúng ta tìm điểm tâm khác cho nàng ăn?”

Trầm Ký Ngôn cũng có chút chột dạ, nhưng vì sĩ diện hắn ra vẻ trấn định nói: “Ăn hết rồi không phải là tốt hơn sao, nàng chưa ăn dĩ nhiên là sẽ không ngu ngốc chờ ở đó nữa, chờ nàng nguyện ý rời khỏi đây, chúng ta sẽ đợi nàng quay về chùa! 

Chúng ta chẳng những không cần phải xin lỗi nàng, ngược lại còn cứu nàng một mạng, làm một chuyện tốt!”

Hình Nhạn Lai dùng sức gật đầu một cái, cảm thấy lời Cửu hoàng tử nói thật là có lý, hắn lau sạch miệng lập tức không còn cảm thấy áy náy nữa.

Hai người lại tiếp tục quan sát, muốn nhìn xem khi nào thì tiểu nha đầu này rời khỏi tảng đá lớn của nàng!

Nhưng tiểu cô nương kia khóc một trận xong, vẫn ôm chân ngồi trên tảng đá nhìn về phương xa, giống như là đang hy vọng cha mẹ sẽ quay lại đón nàng……

“Làm sao bây giờ? Chúng ta có nên đi ra ngoài nói thật với nàng không?” Hình Nhạn Lai hỏi.

“Đương nhiên là không!” Hắn đường đường là Cửu hoàng tử Trầm Ký Ngôn sao có thể thừa nhận mình đã ăn vụng đồ của người khác chứ, “Tiếp tục nhìn!”

Hình Nhạn Lai bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục nhìn lén.

Chẳng qua Trầm Ký Ngôn và Hình Nhạn Lai không ngờ là, tiểu cô nương này thật đúng là ương ngạnh, dám đợi một ngày một đêm chịu đói chịu lạnh đến hôn mê bất tỉnh……

“Bây giờ chúng ta  ra ngoài được chưa?”

Hình Nhạn Lai hỏi Trầm Ký Ngôn đang đứng bên cạnh, nhưng khi hắn quay đầu sang Trầm Ký Ngôn đã biến mất, nhìn lại lần nữa, Cửu hoàng tử luôn nghĩ một đằng nói một nẻo đã bế kia tiểu cô nương kia lên đi về phía đỉnh núi Tĩnh An tự……

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi