THIÊN HẠ VÔ NHỊ (HOA GIA HỶ SỰ)

Edit: SONG TỬ

Trở về từ hồi ức, bảy ngày rồi Hình Nhạn Lai vẫn chưa thấy Hoa Thanh Vũ tỉnh lại, nhìn nàng lộ ra một nụ cười dịu dàng.

“Nhất định là khi đó hắn rất coi trọng của muội, không hiểu sao đến bây giờ ta mới nghĩ ra! Ôi……Rốt cuộc ta vẫn chậm một bước so với hắn, cứu muội cũng chậm một bước, thích muội cũng chậm một bước……”

Tiểu Hoa đang ngủ mê man dĩ nhiên là sẽ không để ý đến Hình Nhạn Lai , Hình Nhạn Lai nhân cơ hội nhéo nhéo gương mặt của nàng, thở phì phì nói: “Ta thật sự không hiểu muội, rõ ràng khi đó gương mặt của Cửu hoàng tử xấu muốn đòi mạng, vì sao muội vẫn thích hắn hơn ta, chỉ nguyện ý nói chuyện với hắn, đi chơi với hắn, không muốn hướng về ta? Còn nói muội rất thích diện mạo của hắn? Có phải muội đã biết người trộm hành lý của muội chính là ta?”

Hoa Thanh Vũ không trả lời, vẫn giống như một pho tượng đá nằm trên giường.

Hình Nhạn Lai rơi lệ, nghẹn ngào hỏi: “Hoa Thanh Vũ, nếu khi đó ta xông lên phía trước ôm muội, sau đó muội sẽ đối xử với ta giống như Thổ Bao ca ca của muội đúng không?”

Nếu như khi đó muội mở mắt ra người đầu tiên muội nhìn thấy chính là ta, có phải muội sẽ thích ta hơn Cửu hoàng tử không?

Nếu như sau này người cứu muội ở trên phố chính là ta, mà không phải là Mạnh Hoài Cẩn, có phải muội sẽ luôn miệng gọi tên Hình Nhạn Lai của ta, mà không phải là Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm nhà muội?

“Tiểu Hoa, nếu bây giờ muội mở mắt ra thì tốt biết mấy, bởi vì khi Cửu Vương gia và Đại tướng quân trở về, ta sẽ không thể đứng gần muội được nữa, ta cũng không thể tranh giành với Cửu Vương gia …… Cho nên bây giờ muội tỉnh dậy thì thật tốt, như vậy lần này người đầu tiên muội nhìn thấy sẽ là ta.”

Tiểu Hoa vẫn không trả lời, Hình Nhạn Lai khóc thút thít lấy khăn lau lệ, thì thào nói: “Cầu xin muội, mở mắt ra được không, nhìn ta đi, lần này, nhìn ta một chút thôi……”

“Bông Cải…… Huynh…… sao huynh lại khóc……”

Hình Nhạn Lai không ngờ tới là, hắn vừa dứt lời Hoa Thanh Vũ thật sự chậm rãi mở mắt ra!

“Hoa…… Tiểu Hoa! Muội tỉnh rồi!”

Hình Nhạn Lai cả kinh vừa cười vừa khóc, cũng không kịp nói mấy câu với Hoa 

Thanh Vũ lập tức nhảy dựng lên đi ra cửa tìm Thái y.

Lưu thái y dẫn theo đám người Tử Điệp đang chuẩn bị tắm thuốc cho Hoa Thanh Vũ, lại thấy Hình Nhạn Lai vọt vào trong phòng kêu lên: “Tiểu Hoa tỉnh rồi! Tỉnh rồi!”

Lúc này mọi người mới vô cùng kinh hỉ chạy tới trước trướng của Hoa Thanh Vũ, chỉ thấy cả người nàng bị bao phủ trong màu tím đen, người cũng đã tỉnh dậy, ý thức cũng thanh tỉnh.

Lưu thái y lập tức tiến lên bắt mạch, phát hiện tuy rằng thân thể của nàng vẫn suy yếu như lúc trước, nhưng không còn đáng ngại, lúc này ông ta mới cho người đi bẩm báo với lão gia và phu nhân của Hoa gia.

Hoa lão gia và Hoa phu nhân lập tức đến thăm Hoa Thanh Vũ, nhưng không vui mừng cũng không kinh ngạc, ngược lại hơi lộ ra thần sắc ưu sầu, Hoa phu nhân muốn nói cái gì đó, lại bị Hoa lão gia ngăn cản, nhưng một màn này vẫn bị Tử Điệp đứng bên cạnh cẩn thận phát hiện .

Hoa Quý Lương một mình đến trước giường Hoa Thanh Vũ an ủi vài câu, sau đó đi ra phòng ngoài nói với Lưu thái y: “Những ngày qua đã khiến Lưu thái y vất vả, nếu bệnh tình của tiểu nữ đã không còn đáng ngại, Thái y viện cũng bận rộn, Hoa gia chúng ta cũng không dám làm phiền Lưu thái y nữa.”

“Nói gì vậy!” Hình Nhạn Lai đã sớm đau lòng Hoa Thanh Vũ chịu ủy khuất, cũng không nể mặt Hoa lão gia, hùng hổ nói: “Muội ấy vừa mới tỉnh dậy ông lại đuổi 

Thái y đi, bệnh này như thế nào còn chưa biết, nếu bỗng nhiên lại tái phát thì sao? 

Nếu lại hôn mê lần nữa thì sao? Hoa gia các người ngay cả sống chết của muội ấy cũng không quân tâm sao!”

Tuy rằng Hoa Quý Lương là dân thường, nhưng cũng là nhà giàu số một trong cả nước, kết giao với quan to hiển quý cũng không thiếu, tổ phụ và phụ thân của tên Hình Nhạn Lai này cũng phải cho ông ta mấy phần mặt mũi, tên tiểu tử này lại dám đến đây giáo huấn ông ta.

Khi ông ta đang muốn phát tác, Lưu thái y đứng bên cạnh kịp thời mở miệng chen vào.

“Màu tím đen trên người lệnh ái vẫn chưa rút đi, lão hủ vẫn phải tiếp tục ở lại đây, để tránh cho bệnh tình tái phát hoặc là chuyển biến xấu hơn, khiến trở tay không kịp, còn nữa nếu bây giờ lão hủ trở về Thái y viện, chỉ sợ khi Cửu Vương gia và Đại tướng quân đã trở về lại trách cứ lão hủ không tận chức tận trách chăm sóc tốt cho thân thể của Hoa cô nương……”

Lưu thái y mang Cửu Vương gia và Đại tướng quân ra làm cho Hoa Quý Lương nhất thời nói không ra lời, Hoa phu nhân thấy thế lập tức tiến lên giúp đỡ Hoa Quý Lương nói: “Lão gia, ngươi đối chiếu sổ sách cả một ngày rồi, cũng đã mệt mỏi, ngươi cũng không phải là Thái y, ở lại đây cũng không giúp được cái gì, chi bằng chăm sóc tốt thân thể của mình, ngươi mạnh khỏe, Hoa gia mới có nơi để dựa vào, Thanh Vũ cũng có nơi để dựa vào có phải không?”

Hoa phu nhân cho Hoa Quý Lương một cái bậc thang để bước xuống, Hoa Quý Lương cũng theo đó mà bước xuống, cáo từ với Lưu thái y xong lập tức rời khỏi tiểu trúc Ngưng Huy.

Hoa Thanh Vũ cách màn che nghe mấy người bên ngoài nói chuyện, lòng càng thêm nguội lạnh.

Ngay cả liếc mắt nhìn nàng một cái mẫu thân cũng không thèm đã lập tức bước đi .

……

Tuy rằng Hoa Thanh Vũ thoạt nhìn đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà Lưu thái y vẫn mặt ủ mày chau như trước, bởi vì rất nhanh ông ta đã phát hiện ra màu tím đen trên làn da của Hoa Thanh Vũ ngày một rút đi, thân thể của nàng cũng càng ngày càng suy yếu dần, giống như là hoa đến kỳ, dần dần trở nên héo úa.

Lưu thái y không thể làm gì hơn, chỉ đành tiếp tục cho nàng tắm dược, lại dùng các loại dược liệu quý báu kéo lại tính mạng của nàng, mà Hình Nhạn Lai đều nhìn thấy hết tất cả nhưng cũng không thể nói, chỉ những lúc Hoa Thanh Vũ ngủ say, mới tìm một chỗ vụng trộm khóc một chút mà thôi.

Ngày hôm đó tinh thần của Hoa Thanh Vũ khá hơn một chút, Hình Nhạn Lai lập tức dẫn nàng đi ra ngoài chơi một chút, Tiểu Hoa nhìn thấy mặt trời trong tứ hợp viện lại nhớ tới Mạnh Hoài Cẩn.

Bởi vì trong đám người Đại tướng quân hắn luôn là người chói mắt nhất, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hắn.

Hoa Thanh Vũ không khỏi nhớ tới trận đấu Mã cầu ngày hôm ấy, Đại tướng quân của nàng áo trắng tóc đen cưỡi ngựa đỏ thẫm mã đạp gió mà đến, xa xa là ngọn núi cô độc, có khí phách oai phong của nam tử hán chống vạn kẻ địch.

Cảnh tượng như vậy, cũng không biết nàng còn có thể nhìn lại một lần nữa không.

“Bông Cải, huynh có biết khi nào thì Đại tướng quân trở về không?”

Trong lòng Hình Nhạn Lai ê ẩm, mới khỏe lại đã hỏi đến Mạnh Hoài Cẩn rồi, cũng không hỏi hắn về những người khác.

“Sao muội lại hỏi tên Đại tướng quân kia, hắn đang đi cùng Cửu Vương gia, sao muội không hỏi đến Trầm Ký Ngôn? Hắn cũng là Thổ Bao ca ca của muội mà!”

“Bởi vì ta nghĩ đến Đại tướng quân, cho nên mới hỏi hắn.” Hoa Thanh Vũ đương nhiên trả lời.

Trong lòng Hình Nhạn Lai lại càng không rõ là tư vị gì, tiếp tục chua xót hỏi: “Nếu lần này người đến vách núi Vô Kê là ta, muội cũng sẽ nhớ đến ta chứ? Sẽ đi hỏi bọn họ khi nào thì ta trở về chứ?”

Hoa Thanh Vũ đang bị bệnh, thân thể vốn hỗn loạn, không muốn nghĩ nhiều tùy ý đáp: “Chắc là sẽ không nhớ đến huynh, bởi vì đây vẫn là lần đầu tiên ta nghĩ đến một người như vậy, nghĩ đến Đại tướng quân.”

Hình Nhạn Lai cảm thấy bản thân giống như đang ăn một miệng đầy hạt sen, trong lòng cay đắng.

Lúc này hắn mới biết, rất nhiều thời điểm trung thực chính là chuyện tàn khốc nhất.

“Muội thật bất công.”

Hoa Thanh Vũ nở nụ cười, gương mặt đen sì càng có vẻ khó coi hơn.

“Đúng vậy, ta cũng phát hiện ra.” Hoa Thanh Vũ đi đến bên cạnh hồ nước, nhìn ảnh ngược xấu xí còn hơn trước đây của mình nói: “Ban đầu ta không hiểu tại sao cha mẹ tốt với tỷ tỷ như vậy, nhưng lại không hề thích ta chút nào. Trước kia ta sẽ tự trách mình, nghĩ có phải ta có chỗ nào không tốt, làm sai chỗ nào, không ngoan chỗ nào, cho nên cha mẹ mới không thích ta. Hiện tại ta mới hiểu được, giống như Thổ Bao ca ca nói, cha mẹ cũng là người. Con người thì sẽ thiên vị, đây là chuyện không có cách nào khác. Nay chính ta cũng đã bất công, cho nên ta đã hiểu cha mẹ, cũng không còn trách mình nữa.”

Hình Nhạn Lai lại thấy khó chịu thay cho Tiểu Hoa, cứ nghĩ đến đám người Hoa gia kia là hắn lại cảm thấy tức giận.

“Muội trách mình cái gì, có trách thì nên trách cha mẹ của muội, trong thiên hạ có cha mẹ nào lại máu lạnh như vậy!”

Hoa Thanh Vũ cũng không tức giận, chỉ cười khổ.

“Có đứa con nào lại đi trách cha mẹ mình đây, khi còn bé cha mẹ chống đỡ một phần thế giới, có ai thật sự dám trách móc thiên địa? Cho dù có lúc con người sẽ trách thiên địa bất nhân, nhưng cũng chỉ nói ngoài miệng một chút mà thôi, cuối cùng hoặc là oán trách người khác, hoặc là oán trách bản thân. Cho nên tiểu hài tử thật đáng thương, ngày đó không biết rằng cha mẹ cũng chỉ là người bình thường mà thôi.” Hoa Thanh Vũ nhìn ảnh ngược trong nước, sờ sờ mặt mình, phiền muộn nói: “Hoàn hảo hiện tại ta đã trưởng thành, không còn là tiểu hài tử ……”

Hình Nhạn Lai cảm thấy mình bị Hoa Thanh Vũ làm cho rung động, hắn phát hiện Tiểu Hoa muội tử của hắn luôn có những thời khắc có thể làm cho hắn cảm thấy xa lạ mà kinh ngạc.

“Tiểu Hoa, có lúc ta nghĩ, rốt cuộc là muội khờ thật hay là đang giả ngu? Rõ ràng có những lúc ngốc đến nỗi làm cho người ta muốn khóc, có những lúc lại giống như cái gì cũng hiểu?”

Hoa Thanh Vũ cau mày, không biết tại sao Hình Nhạn Lai lại hỏi vấn đề này.

“Ta không khờ khạo cũng không phải đang giả ngốc, bởi vì ta không ngốc ……” 

Nàng nghẹo đầu nhìn Hình Nhạn Lai, nghiêm túc nói: “Ta chỉ hơi ngốc mà thôi, 

nhưng ta rất thông minh. Huynh có nhớ lời lão hòa thượng ở Tĩnh An tự từng nói khi chúng ta còn bé không?”

“Lão hòa thượng? Lão hòa thượng nào?”

Hoa Thanh Vũ cảm thấy Hình Nhạn Lai thật ngốc, không kiên nhẫn nói: “Còn có lão hòa thượng nào nữa, đương nhiên là hòa thượng trụ trì!”

“A a, nhớ rồi, ông ta nói cái gì?” Hình Nhạn Lai không thích lão hòa thượng đó, bởi vì lão hòa thượng đó đã mắng hắn là một người ngu ngốc!

“Ông ta nói ta là cô nương thông minh nhất mà ông ta từng gặp, ta là thiên hạ đệ nhất thông minh!” Hoa Thanh Vũ trịnh trọng nói với Hình Nhạn Lai: “Huynh không thể nói ta khờ, đó là oan uổng ta !”

Hình Nhạn Lai âm thầm xem thường lão lừa ngốc kia ở trong lòng, không hề thành thật nói: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, ta sai rồi, muội không ngốc, muội rất thông minh.”

“Đương nhiên rồi, dĩ nhiên là ta rất thông minh, huynh mới là kẻ ngốc, lão hòa thượng luôn nói huynh là người ngu ngốc, huynh không nhớ sao?” Tiểu Hoa nghẹo đầu có chút khinh thường nhìn Hình Nhạn Lai nói: “Huynh ngốc như vậy còn không biết xấu hổ nói ta khờ, da mặt huynh thật dày……Huynh là thiên hạ đệ nhất mặt dày!”

Không biết vì sao, Hình Nhạn Lai có chút nhớ nhung những lúc tinh thần của Tiểu Hoa không tốt……

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi