THIÊN KIÊU NGẠO THẾ


Ăn cơm xong, Lâm Diệp đứng ở một nơi đất trống ở trong sân, nhìn về phía Hạ Chí: “Bắt đầu đi.”
Chiến đấu chỉ dựa vào sức mạnh thể lực là một trong những con đường tôi luyện cơ thể có hiệu quả trực tiếp nhất?
Trái lại Lâm Diệp muốn thử xem, lời của tiểu nha đầu này rốt cuộc có phải là thật hay không.

Hạ Chí thong thả đứng dậy, đi đến nơi cách trước mặt Lâm Diệp một trượng đứng lại, ung dung kéo tay áo lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng bóng như ngó sen.

Sau đó, nàng hất gương mặt nhỏ nhắn lên, con ngươi trong suốt như hắc bảo thạch nhìn Lâm Diệp, nói: “Huynh đến tấn công.”
Lâm Diệp ngơ ngác, nói thật, đối mặt với một người mới cao đến ngực mình, tuổi tác chỉ mới năm sáu tuổi, dáng vẻ lại là một tiểu cô nương xinh đẹp lạ thường, thật sự hắn có hơi khó mà xuống tay.

Mặc dù hắn cũng biết rõ sức chiến đấu của Hạ Chí mạnh mẽ không thể tưởng tượng nổi, nhưng vẫn luôn cảm thấy bắt nạt một cô bé như vậy, trong lòng có chút khó chịu.

Thế nhưng, khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc kia của Hạ Chí, cuối cùng Lâm Diệp cắn răng, bàn tay điểm ra pháp lực, đánh một chiêu “Hổ Khiếu Sơn Lâm” ra.

Phù!
Quyền kính phát ra chỉ dựa vào sức mạnh cơ thể, chấn động không khí, mà cũng phơi bày một mùi vị sức mạnh vô cùng lớn, như mãnh hổ rời núi.

Như vậy có thể thấy được, sự rèn luyện của Lâm Diệp đối với quyền pháp Hành Quân đúng là đã đạt đến mức độ "tinh chuẩn", có thể thi triển ra tinh chuẩn tinh tuý ảo diệu trong quyền pháp.

Nhưng đối mặt với một quyền này, Hạ Chí cũng không hề nhúc nhích, chỉ vừa nhấc cánh tay lên, ngón tay trắng nõn như cọng hành chụp cánh tay của Lâm Diệp lại, kiên cố như cây kềm sắt.

Trong lòng Lâm Diệp hoảng sợ, đang muốn giãy giụa, lại thấy cánh tay của Hạ Chí run nhẹ nhàng một cái.

Ầm một tiếng, toàn thân Lâm Diệp giống như vải vóc sắp bị nhấc lên chợt run rẩy dữ dội, rồi sau đó mạnh mẽ ngã trên mặt đất, xương cốt khắp người giống như rời ra, đau đến nổi hắn nghiến răng chịu đựng, không ngừng hít khí lạnh.

So với đau đớn trên người, trong lòng Lâm Diệp lại vô cùng hoảng sợ, một cú va chạm nhanh như tia chớp này, hắn cũng không phản ứng kịp thì đã bị trấn áp ngã xuống đất!
Lâm Diệp có thể cảm nhận được rõ ràng, Hạ Chí thật sự chưa vận dụng linh lực, nói cách khác, vừa nãy nàng chỉ mới giật cổ tay một cái đã có thể đánh bại mình rồi.

Lâm Diệp bò người lên, có chút bối rối nhìn Hạ Chí, trong ánh mắt đã không còn một chút xem thường nào nữa, trở nên chăm chú và nghiêm túc.

Lại thấy lúc này Hạ Chí cũng cau lông mày tinh xảo một cái, ngờ vực nói: "Sự kiểm soát đối với sức mạnh cơ thể của huynh cũng quá kém, heo mọi có bờm trong núi còn lợi hại hơn huynh."
Sắc mặt Lâm Diệp lập tức tối sầm, một tiểu nha đầu lông vàng năm sáu tuổi, lại nói mình ngay cả một con heo cũng không bằng!
Thật là sỉ nhục.


Ầm!
Lâm Diệp phun khí như sấm, tung người xê dịch eo, tay chỉ ra long quyền, đánh một chiêu "Thương Lĩnh Trấn Nguyệt" qua.

Một chiêu này, công thủ đầy đủ, Lâm Diệp cũng không tin vẫn có thể bị tiểu nha đầu này đánh bại.

Nhưng hắn chỉ cảm thấy hoa mắt, cổ tay lại bị chụp lấy lần nữa, ầm một tiếng, cả người lại giống như một khối thiên thạch vậy.

đập mạnh xuống đất, bụi đất tung bay, mặt mũi bầm dập.

Quá thảm hại rồi!
Cho dù Lâm Diệp lòng dạ sâu sắc hơn đi nữa, cuối cùng cũng chỉ là một thiếu niên mười ba tuổi, chính là tài hoa xuất chúng, thời điểm huyết khí phương cương, khó có thể nhẫn nhịn loại sỉ nhục này?
"Lại lần nữa!"
Lâm Diệp cũng đã không quan tâm điều gì nữa, hét lớn một tiếng, lại lao vào lần nữa.

Lần này, hắn đã cam chịu sự dạy dỗ, hai cánh tay vắt ngang, nắm đấm như cây cung lớn mạnh mẽ, chính là "Thiết Tác Hoành Giang" trong Hành Quân quyền.

Với chiều cao của Hạ Chí, hoàn toàn không đụng tới cổ tay của hắn!
Quả nhiên, lần này Hạ Chí cau mày một cái, đột nhiên đi nhanh về phía trước, bước chân như rồng rắn bay lượn, chợt xông vào phòng tuyến của Lâm Diệp, mũi chân như cái khoan, đùng một tiếng đá vào đầu gối Lâm Diệp.

Lâm Diệp nhất thời cảm thấy đùi phải của mình tê dại, giống như mất đi tri giác, sau đó cơ thể chợt lảo đảo, suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất.

Cùng lúc đó, cổ tay của hắn lại bị Hạ Chí chụp lấy lần nữa, nhẹ nhàng run một cái.

Một cảnh tượng quen thuộc lại xảy ra lần nữa, Lâm Diệp lại một lần nữa mặt đối mặt với mặt đất ôm một cái thật sâu, mặt đất cũng chấn động một cái, khói bụi tung bay.

Khi Lâm Diệp bò người dậy, đã rối bù lem luốc, mặt mũi bầm dập, y phục toàn thân dính đầy bụi đất, nhếch nhác đến mức độ cao nhất.

Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Chí, trong lòng quả thực là ngũ vị tạp trần, khiếp sợ, bất ngờ, nghi ngờ, tức giận, nhục nhã không phải là ít.

Hạ Chí lại giống như hồn nhiên không phát hiện ra, cau mày nhìn Lâm Diệp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn điềm tĩnh và xinh đẹp cũng toàn là nghi ngờ: "Lâm Diệp, huynh thật sự kém hơn so với heo mọi có bờm quá nhiều, chẳng lẽ huynh còn đần hơn so với heo mọi có bờm sao?"
Ầm!

Nghe vậy, Lâm Tầm chỉ cảm thấy một luồng tinh lực xông lên óc, một cảm giác xấu hổ nhục nhã khó tả giống như lửa đốt toàn thân.

Lại còn nói mình không sánh bằng một con heo!
Lại còn nói mình đần hơn so với heo!
Lâm Diệp thiếu chút nữa tức bốc khói, ánh mắt cũng trừng to, hét lớn một tiếng, lại xông lên lần nữa.

Bịch!
Hạ Chí bĩu môi, có hơi mất hết hứng thú giơ tay lên, nhẹ nhàng run một cái, lại trấn áp Lâm Diệp ngã xuống đất lần nữa.

"Lại lần nữa!"
Lâm Diệp giống như con gián đánh không chết, sau khi bò dậy, không chậm trễ chút nào lại xông tới.

Cảm giác nhục nhã mãnh liệt kích thích ý chí chiến đấu của hắn như châm lửa, hoàn toàn quên đi tất cả, cũng vứt đi các tạp niệm và trói buộc trong nội tâm.

Hắn của giờ phút này, giống như một thiếu niên không chịu thua.

Cũng vào giờ phút này, Lâm Diệp nhìn mới giống như một thiếu niên mười ba tuổi thật sự, nhiệt huyết, sục sôi, có tức giận, cũng có vẻ không cam lòng, vui mừng tức giận.

Bịch!
Lần nữa bị đánh ngã.

"Lại lần nữa!"
Bịch!
"Lại lần nữa!"
Bịch!
Buổi chiều này, trong sân nhà Lâm Diệp ở phía đầu đông của thôn, liên tục hết đợt này đến đợt khác vang lên âm thanh như vậy, âm thanh đó khiến cho trong lòng người khác hoảng sợ khiếp hãi, kinh sợ đến nỗi một đàn chim sơn ca vốn dừng lại trên cây liễu rủ cũng chạy mất dạng.

Khi trưởng thôn Tiêu Thiên Nhậm nghe thấy động tĩnh, khi tiến vào nhà Lâm Diệp, đã nhìn thấy Lâm Diệp giống như một cái bao bố rách bị Hạ Chí xách trong tay, ngã mạnh trên mặt đất.

Tiêu Thiên Nhậm nhất thời trợn mắt hốc mồm, ra sức dụi mắt một cái, còn tưởng rằng đã xuất hiện ảo giác.


Nhưng rất nhanh, ông ta đã chắc chắn đây không phải là ảo giác, người thiếu niên cứu thôn Phi Vân trong dầu sôi lửa bỏng, được dân làng khắp thôn kính nể sùng bái, bây giờ lại bị một cô bé năm sáu tuổi đánh đến khuôn mặt hoàn toàn biến dạng, vô cùng thê thảm, điều này khiến cho Tiêu Thiên Nhậm cũng không tránh khỏi sinh lòng hoảng hốt, quá điên cuồng rồi, thế giới này sao có thể trở nên như vậy...!
Thật là khó hiểu!
Lúc này Tiêu Thiên Nhậm đến là tìm Lâm Diệp trao đổi chuyện đào mỏ đồng Phi Vân Hoả, nhưng sau khi nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, ông ta vẫn nên dứt khoát kiên quyết rời đi.

Tiêu Thiên Nhậm cảm thấy mình cần bình tĩnh tỉnh táo một chút, hình ảnh mới vừa nhìn thấy quá chấn động lòng người, nhớ tới cũng làm cho người ta hốt hoảng.

Mãi đến khi mặt trời ngã về tây, trong sân nhà mới khôi phục sự yên lặng trước kia.

Lâm Diệp cắn răng, tập tễnh chịu đựng đủ vết thương, như muốn tan tành thân thể, cởi y phục rách rưới dính đầy bụi đất ra, nhảy vào trong thùng gỗ đã chuẩn bị xong trước đó.

Trong thùng gỗ là các loại linh tài đã nấu xong từ sớm, đối với việc tu bổ thân thể, tăng cường khí lực có hiệu quả hết sức rõ rệt.

Phù...!
Cảm nhận thuốc nước ấm áp khẽ vuốt vết thương mệt mỏi quanh thân mình, Lâm Diệp không kiềm được nhả ra một ngụm khí đục thật dài, mặt đầy thoải mái.

Chỉ là khi nhìn thấy Hạ Chí ở một bên, trong lòng hắn lập tức ra sức co giật, trên mặt hiện ra lau một chút nhục nhã hổ thẹn, không cam lòng chợt lóe rồi biến mất.

Cả buổi chiều, Lâm Diệp cũng đã quên rốt cuộc mình đã bị trấn áp bao nhiêu lần, mỗi một lần đều giống như bị Thái Sơn đè đầu, xương cốt toàn thân đều như muốn rời ra.

Cho đến lúc này, thân thể hắn đã sớm tê dại, sức mạnh toàn thân cũng sắp tiêu hao gần như hết cạn, mỗi một tấc da thịt, máu thịt, gân cốt đều phơi bày ra chỗ đau đớn không chịu nổi gánh nặng.

Nếu chỉ vỏn vẹn như vậy thì cũng thôi đi, chỉ là đau đớn, cắn răng vẫn có thể chịu đựng được.

Điều duy nhất khiến cho Lâm Diệp không cách nào chấp nhận là, suốt một buổi chiều, hắn không chỉ bị đánh bại rất nhiều lần, lại đều thua ở cùng một chiêu!
Điều này làm cho Lâm Diệp cũng không khỏi bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ mình thật sự còn đần hơn so với con heo có bờm kia?
Lâm Diệp ra sức lắc đầu một cái, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình ngay cả một con súc sinh cũng không bằng.

"Ta đi ngủ trước."
Hạ Chí đứng dậy, tự mình đi vào phòng, "Ô đúng rồi, ta tỉnh dậy sẽ rất đói, đừng quên nấu cơm."
Lâm Diệp ngẩn ra, giận đến mức suýt chút nữa chửi ầm lên, ta cũng thành ra như vậy rồi, còn bảo ta nấu cơm, một chút cũng không biết thương xót cho ta!
Chợt Lâm Diệp cười khổ một hồi, thở dài như cam chịu số phận, ngồi ở trong thùng gỗ ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời bóng đêm sắp gần kề, tất cả ưu tư trong con ngươi dần dần biến mất không thấy nữa, khôi phục nét trong suốt sâu xa trước đây.

Ở trong đầu, lặng lẽ suy tưởng đến cuộc chiến đấu buổi chiều, mỗi một chi tiết đều được hắn đắn đo và cân nhắc từng cái, dần dần đắm chìm trong đó.

Thủ pháp chiến đấu của Hạ Chí rất đơn giản, bắt lấy và run một cái thì đánh bại mình.


Một cú bắt, như vòng sắt không gì phá nổi.

Run một cái, dứt khoát như run cầm cập.

Nhưng suy nghĩ kỹ càng, trong đây lại có rất nhiều học vấn, giống như lực của một cú bắt kia, quả nhiên là nhanh như tia chớp, tinh chuẩn không thiếu sót, giống như chim diều hâu vồ thỏ, không động thì thôi, động một cái chắc chắn trúng!
Thử thách của kỹ năng này chính là thị lực và tốc độ, chưa nói đến huyền diệu bao nhiêu, chỉ cần siêng năng khổ luyện, bất kỳ người nào cũng có thể làm được.

Điều thật sự làm cho Lâm Diệp lộ vẻ xúc động chính là sức mạnh của "một cái run" kia, giống như run rẩy, truyền ra sức chấn động như thủy triều, dốc sức chấn động làm sụp đổ sức mạnh bắp thịt toàn thân mình dễ như bỡn vậy, xương cốt cũng suýt chút nữa bị run đến đứt rời.

Cái này quá đáng sợ!
Rốt cuộc Hạ Chí làm sao chỉ dựa vào sức mạnh của thân thể đã có thể làm được đến mức này?
Lâm Diệp rơi vào trong trầm tư.

...!
Màn đêm hạ xuống, bầu trời sao thưa thớt, xa xăm tĩnh mịch.

Hiệu lực của thuốc trong thùng gỗ đã bị thấm hút không còn chút gì, quét sạch sự tê dại và mệt lừ quanh người Lâm Diệp, không chần chờ nữa, thay một bộ y phục sạch sẻ, bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị cơm tối.

Cuộc chiến đấu buổi chiều cùng với Hạ Chí, thật ra rất có chú trọng, Lâm Diệp nhìn như bị đánh vô cùng thê thảm, nhưng tất cả đều là bị thương ngoài da, cũng không làm tổn thương đến gân cốt.

Điều này làm cho khi Lâm Diệp nhớ đến, trong lòng cũng không khỏi suy đoán, chắc là Hạ Chí hạ thủ lưu tình, nhưng chính là không biết rốt cuộc nàng đã vận dụng mấy phần sức mạnh...!
Khi cơm tối đã nấu xong, khi đặt lên bàn, Hạ Chí lập tức xuất hiện.

Lâm Diệp khẽ mỉm cười, vừa bới cơm cho tiểu nha đầu, vừa thuận miệng nói: "Ta đại khái suy nghĩ hiểu được một ít."
Hạ Chí ồ một tiếng, cầm một tảng thịt xương thú lớn bằng cánh tay vừa nhai, vừa nói: "Chuyện đơn giản như vậy, nếu huynh không suy nghĩ ra nữa, thì coi như thật sự quá ngu ngốc."
Lâm Diệp: "..."
Hít sâu một hơi, Lâm Diệp quyết định không chú ý đến sự đả kích vô ý phóng ra từ trong lời nói của Hạ Chí, dùng một giọng nói nghiêm túc kiên, từ trong miệng nói ra bốn chữ: "Ngày mai tiếp tục!"
Từng chữ vang vang, nhưng Hạ Chí luôn cảm giác trong giọng nói này lộ ra vẻ oán hận thầm kín không cam lòng, không khỏi giương mắt nhìn Lâm Diệp một cái, nghiêng đầu như có điều suy nghĩ nói: "Chuyên cần có thể bù đắp sự kém cỏi, chim đần bay trước, đây là hai từ ngữ ta mới vừa học được, ta cảm thấy rất thích hợp với huynh bây giờ."
Sắc mặt Lâm Diệp lập tức đen lại, tiểu nha đầu này chẳng lẽ ngược đãi mình đến nghiện rồi?
Cái gì gọi là bù đắp sự kém cỏi?
Cái gì gọi là chim đần?
Ở trong lòng nàng, chẳng lẽ mình chính là loại hình tượng không thể đập vào mắt này?
"Ăn cơm!"
Lâm Diệp cắn răng trợn mắt nhìn Hạ Chí một cái, cắm đầu trút hết tất cả cảm xúc lên bữa ăn tối, bỏ dở cuộc trò chuyện khiến cho hắn vô cùng khó chịu này.

Đêm này, yên ả như thường ngày, có thể sau này khi bọn họ nhớ tới những hình ảnh này, có lẽ mới có thể biết được giá trị trong đó..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi