THIÊN MỆNH KHẢ BIẾN

Bộ Pháp là gì?

Là cách thức di chuyển.

Khả năng di chuyển đã là ưu thế áp đảo của các loài động vật trong quá trình tiến hóa. Chúng ta chỉ là những cá thể trong một biển vật chất, bị chi phối bởi mọi loại lực tự nhiên. Ấy thế mà bằng một cách kì diệu nào đó, những sinh vật đơn bào đầu tiên đã tình cờ vận dụng được những quy luật vật lý vốn quá cao siêu với chúng để di chuyển, và tồn tại.

Mỗi loài động vật có một cách di chuyển riêng, nhưng thực sự bị ám ảnh bởi sự di chuyển, có lẽ chỉ có nhân loại.

Từ cái ngày loài linh trưởng rụng hết lông trên cơ thể để sử dụng các lỗ chân lông toát mồ hôi, qua đó thoát nhiệt và giúp cho việc di chuyển dài ngài trong các chuyến săn, loài người đã nhận ra ưu thế sống còn của sự di chuyển. Họ bắt đầu tham vọng chạy nhanh hơn báo, bơi nhanh hơn cá, và bay cao hơn chim. Xe cộ, tàu thuyền, máy bay… cũng từ đó mà ra đời. Cho tới khi, các Cường giả xuất hiện và cho nhân loại thấy rằng tiềm năng của chính cơ thể con người còn có thể vượt xa hơn mọi loại máy móc. Cường giả có thể chạy nhanh hơn xe hơi, bơi nhanh hơn tàu thủy, và bay nhanh hơn máy bay.

Vậy là, một nhân loại vốn điên cuồng với sự di chuyển, bắt đầu tìm về những thành tựu xưa cũ. Bộ Pháp lại trở về vị thế vương giả của nó từ thời xa xưa.

Đất Đại Nam vốn được xem là thánh địa của Võ thuật và Thể thao, cũng đã truyền lưu câu nói: Bộ bảy quyền ba. Tức là chiến lực con người phụ thuộc chỉ 30% vào kỹ thuật tấn công, còn lại 70% là do cách thức di chuyển.

6000 năm lịch sử nhân loại, loài người phá hoại cũng lắm, mà đóng góp cũng nhiều. Nếu phải kể ra những đóng góp và thành tựu công phu nhất, vĩ đại nhất, hẳn phải liệt tới Bộ Pháp.

Nhân loại đối với Bộ Pháp phát cuồng là vậy, nhưng trong nhân loại, vẫn có những kẻ đam mê với thứ học vấn này còn điên cuồng hơn nữa. Họ có thể dành cả thanh xuân, dành toàn bộ tâm lực, trí lực, nỗ lực để thành tựu những cảnh giới mới.

Đương đại, không thể không nhắc tới Cú, và niềm đam mê tới cực đoan của hắn với Bộ Pháp. Cũng tương đương với sự am hiểu của Hà Khuyết Minh về lẩn trốn, thành tựu của mỗi người phụ thuộc rất lớn vào thiên tính của kẻ đó. Mà thiên tài, vốn là những kẻ có thiên tính rất cực đoan và bất thường.

Bay lượn trong không trung không hề gây một tiếng động, không một gợn khí lưu, không hề có chút dấu vết. Cộng với màn đêm che chở cho hắn, lúc hắn bay lượn là lúc hắn gần như biến mất khỏi thế gian.

Tâm Nhãn Đệ Lục Cấp, biến toàn bộ không gian xung quanh Lê Đức Anh trở thành lãnh địa của riêng hắn. Bất cứ một rung động nhỏ nhất nào nơi đây, hắn đều có thể nắm bắt. Ấy vậy mà, đối diện với Tĩnh Dạ của Cú, hắn dù căng hết toàn bộ giác quan lên cũng khó bắt nổi một chút dấu hiệu nào.

Đây chính là lý do mà hắn ngán nhất Cú trong số các Shadow Runner. Mọi lợi thế mà Tâm Nhãn mang lại, đều bị Cú khinh bỉ mà hóa giải.

Phập!!

Lê Đức Anh chỉ vừa kịp lách người sang một nhịp, đã cảm thấy cổ mình đau rát. Một mảng da cổ của hắn đã không còn. Nếu chỉ chậm một chút thôi, đầu hắn đã không còn trên cổ.

Chính cái cảm giác chết lúc nào không hay này, mới đáng sợ hơn bất kì loại chiến lực nào. Chiến thuật đáng sợ nhất, vẫn là Tâm Lý Chiến. Chưa đánh mà đã sợ vãi ra quần, thì còn đánh đấm cái gì nữa?

Nhưng Lê Đức Anh cũng không phải là kẻ chưa đánh đã sợ. Hắn xuất thân trong môi trường sư phạm, lối chiến đấu có hơi chút cứng nhắc, nhưng bù lại rất bài bản và toàn diện. Hắn lại tham gia phụ giúp quản lý Bạch Linh Đội từ khi còn trẻ, trải chiến trường cũng không ít. Cho tới khi cha mẹ thằng Lê Đức Khang chết, thì hắn đứng lên tiếp quản. Đời người thoắt đi thoắt lại, cũng đã tới tuổi này rồi, thành tựu cũng đã đạt tới Siêu Cường giả, còn việc gì làm hắn bối rối được nữa?

So với người thường, thì kẻ sở hữu Tâm Nhãn dễ dàng bình ổn tâm tính hơn cả. Gặp nguy không loạn, gặp hỉ không mừng. Mà Siêu Cường giả đối chiến, vốn luôn là chuyện sinh tử. Vì chiến lực của họ đã vượt quá giới hạn thông thường, tức là công mạnh hơn thủ quá nhiều, thì chỉ cần một sơ sót nhỏ cũng có thể thay đổi hoàn toàn kết cục trận chiến. Minh họa đơn giản, là hai đứa trẻ đấm nhau thì có đấm đến tối cũng chẳng đứa nào chết, nhưng hai kẻ dùng súng bắn nhau thì chỉ một phát súng là đủ quyết định kết quả.

Mà đã lên tới mức Cường giả, thì càng phải có thói quen giành giật từng chút lợi thế một trong chiến đấu.

Khí Chuyển Phong Thân!

Khí Công cuồn cuộn cuốn quanh người Lê Đức Anh, làm cơ thể hắn nhẹ bẫng, đồng thời còn tạo một lớp khí lưu chảy quanh người hắn. Vừa là để tăng tốc độ, vừa là để tăng độ nhạy cảm của xúc giác đối với dao động xung quanh.

Cú lại bay tới.

Lần này, Lê Đức Anh chỉ vừa kịp nhận ra dao động đến từ bên trái hắn, chỉ 0,1 giây trước khi đòn đánh của đối phương đánh tới.

Dồn toàn bộ năng lực phản xạ của mình vào 0,1 giây này, hắn ra đối sách.

Khí Công Bạo Phá!!!

Toàn bộ luồng khí lưu từ Khí Chuyển Phong Thân bùng nổ, phát tán ra xung quanh. Cú cũng không phải là kẻ hữu danh vô thực, hắn đưa bàn chân đạp lên từng luồng khí lưu, vặn người trên không, dưới lớp áo choàng đã lộ ra một cái nỏ.

Phập!!!

Một mũi tên mang theo kình lực bất phàm, xoáy tròn trong không trung cắm xuống, sượt qua người Lê Đức Anh, khoan thẳng xuống lòng đất làm lá khô bay tung tóe.

Vừa lách kịp mũi tên chết chóc kia, Lê Đức Anh đã phản kích.

Âm Ba Quyền!!!

Âm Ba Quyền, đánh ra âm thanh, nhưng Tâm Nhãn của hắn đã phong bế sóng âm trong không gian này, những luồng âm không thoát khỏi nơi đây, bị dội lại, cộng hưởng với nhau, gây ra sát thương vô cùng lớn.

Lần này, đến Cú cũng không thể nào né tránh được nữa. Hắn bị âm ba đánh cho lảo đảo trên không. Nhưng đồng thời, Lê Đức Anh cũng phải hứng chịu chính đòn công kích của mình. Hai tai hắn đã rỉ máu, hệ thống thăng bằng cũng bị ảnh hưởng.

Cả hai đều lảo đảo rơi xuống đất, nhưng so ra, Lê Đức Anh ít bị thiệt hại hơn, vì đối thủ của hắn rất cần bay lượn.

Thiên Thủ Oanh Địa!!!

Lại một chưởng đánh thẳng xuống đất, kình lực dội ngược lên không, hất bay Cú lên trời.

Lê Đức Anh thì vừa chạm đất, tay trái đã tạo ra sức hút kéo đối thủ về, tay phải lại tụ một quả Khí Công Pháo.

Uỳnhhh!!!!

Khí Công Pháo do một Siêu Cường giả xuất ra, đánh thẳng lên trời, khí lưu cuồn cuộn thổi bay sạch cây cối xung quanh.

Nhưng Cú không phải là kẻ dễ xơi như vậy. Giữa không trung, hắn đã tung lớp áo choàng của mình ra che quanh người. Cử động này giống hệt như Nguyễn Hồng Vân vẫn làm với cái khăn choàng của mình. Từ sau lớp áo choàng, tổng cộng 26 tàn ảnh của Cú xuất hiện, từ 26 hướng nhắm thẳng xuống mặt đất, như một bầy kền kền lao xuống cướp mồi.

Kền Kền Đấu Pháp, do chính kẻ sáng tạo ra nó thi triển.

- Quân Chủ, phù hộ cho ta… Tâm Nhãn Đệ Thất Cấp!!!

Lê Đức Anh vỗ mạnh hai tay vào nhau. Từ hai hốc mắt, hai lỗ mũi, hai lỗ tai, miệng, và từ các lỗ chân lông, máu đỏ chảy túa ra. Đồng thời, 60 Huyệt mạch trong người hắn mở toang, Khí lưu từ trong trời đất ùa thẳng vào người hắn, chạy qua 60 đường kinh mạch, tụ thẳng vào hai bàn tay.

- Khai Thiênnnn!!!!

Hắn giơ thẳng hai bàn tay lên trời, một luồng Khí Công khủng khiếp như muốn mở toang cả bầu trời, điên cuồng bắn lên, phá tan cả vùng không gian của Tâm Nhãn, xuyên thẳng lên trời mây.

- Hộc… hộc… hộc…

Lê Đức Anh khụy xuống thở hồng hộc. Hắn đưa mắt nhìn quanh, thì đã không còn thấy Cú ở đâu nữa.

- Bị… dụ… rồi…

Con Cú lần này xuất thủ, muốn đánh cắp không phải là tính mạng của hắn. Hắn chỉ hòng đánh cắp thời gian mà thôi.

Trời đã hửng sáng.

Ngày hôm nay, có lẽ sẽ có nhiều biến cố lắm đây.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi