THIÊN NINH KỲ HẬU


“Điện hạ, mời điện hạ vào trong cùng thần trò chuyện trong lúc chờ bữa tối.” Cảnh tướng quân cung kính nói.
Đường Thiên Hàn ôn tồn đáp lại: “Nhạc phụ khách khí quá, chúng ta vào trong thôi.”, lại quay sang nói nhỏ với Cảnh Như Đình, “Nàng muốn thì cứ đến hậu viện với người nhà cho thoải mái.”
Mới thành thân được mấy ngày, Đường Thiên Hàn đối với nàng vô cùng dịu dàng, còn chu đáo suy nghĩ cho nàng không ít.

Nàng đối với phu quân mới quen biết không lâu này, vẫn là cảm thấy có chút ngại ngùng không biết nên hành xử thế nào, chỉ có thể nghe theo lời hắn.
Về đến gian phòng của mình trước khi xuất giá, Cảnh Như Đình mới cảm nhận được sự thoải mái tự do, không có những lễ nghi phức tạp, không cần sợ rằng bản thân sơ suất gây ra điều gì không đúng sẽ làm liên lụy cả gia tộc.
“Đình Nhi!”
Tiếng gọi của mẫu thân bất ngờ vang lên đánh thức nữ tử đang nằm trên giường yên giấc.

Cảnh Như Đình nhanh chóng ngồi dậy, chỉ thấy mẫu thân từ bao giờ đã vào phòng, ngồi ở mép giường nhìn nàng chăm chú.
“Mẫu thân tìm con có chuyện gì sao?”
Cảnh phu nhân nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, thanh âm êm ái: “Mấy ngày qua con sống ở Đông Cung thế nào? Có tốt không?”

Nàng mỉm cười đáp: “Mẫu thân yên tâm.

Con sống ở đó rất tốt, điện hạ cũng đối với con rất ân cần.”
“Vậy thì tốt.

Trong cung thâm sâu khó lường, con nhớ là phải cẩn thận, không được hành động theo cảm tính.”
“Con đã nhớ rồi.

Câu này mẫu thân nói rất nhiều, con có thể quên được sao?” Nàng vừa nói vừa đưa tay vỗ vỗ lưng xoa dịu nỗi lo của mẫu thân.
Bữa tối, toàn bộ người của Cảnh gia đều có mặt đầy đủ ở đại sảnh cùng dùng bữa với phu thê Thái tử.

Vốn là ngày lại mặt nàng về nhà mẹ đẻ, không nên bàn đến chuyện chính sự.

Nhìn lại trong đại sảnh nhiều nam nhân như vậy, từ phụ thân đến các ca ca của nàng đều có chức vụ nhất định trên triều, vẫn là khó tránh được việc nhắc đến những vấn đề liên quan đến chính trị.
Đám nữ nhân các nàng rốt cuộc cũng chỉ yên lặng ngồi ăn uống, dùng bữa xong thì cáo lui trước, để lại nam nhân cùng nhau uống rượu nói chuyện trên triều.

Mà phụ thân nàng rất cẩn trọng, cho dù là cùng Đường Thiên Hàn nói đến chính sự thì chỉ nói một cách có chừng mực, không bao giờ bộc lộ suy nghĩ cá nhân ra bên ngoài.
Tiếp Thái tử đến ly rượu thứ ba, Cảnh tưởng quân mới đứng trên vai trò của một người cha, xuống giọng nhờ cậy:
“Điện hạ, thần nói lời này tuy hơi quá một chút, nhưng Thái tử phi nói gì cũng vẫn là nữ nhi của thần, thần chỉ mong nó có thể sống vui vẻ bình an cả một đời.

Bây giờ nó được gả vào Đông Cung, thần thân là phụ thân nhất định sẽ vì con mà làm hết chức trách của một người cha, thần cũng hy vọng điện hạ sẽ đối xử tốt với nữ nhi của thần.”
Mà ý tứ của câu này chính là, nếu điện hạ đối xử tốt với Cảnh Như Đình, thì phụ thân nàng cũng sẽ dốc sức vì hắn trên triều.

Đường Thiên hàn vừa nghe liền hiểu được thâm ý, nâng ly đáp lễ: “Lời của nhạc phụ con đã hiểu, con xin hứa sẽ yêu thương chăm sóc nàng thay nhạc phụ, thậm chí là nhiều hơn nữa.”
“Có lời này của điện hạ, thần coi như đã yên tâm.”
Bên trong điện lúc này chỉ còn lại nam nhân, mẫu thân và đại tỷ đã lui về nghỉ ngơi, còn nàng và nhị tỷ vừa đi về hậu viện vừa trò chuyện cùng nhau.
Cảnh Như Đình thân thiết khoác tay Cảnh Lam Linh, nói: “A tỷ, sau này muội không còn sống ở trong phủ nữa, tỷ hãy thay muội chăm sóc phụ thân và mẫu thân.”
Cảnh Lam Linh nở nụ cười đoan trang hết mực: “Chuyện này là đương nhiên.

Mặc dù mẫu thân không phải mẹ ruột của ta, nhưng người luôn đối đãi với ta không kém gì đại tỷ hay muội, kể cả muội không nói ta cũng sẽ hết lòng phụng dưỡng, ít nhất là cho đến khi ta xuất giá.

Nhưng mà muội nói lời này thì không được ổn lắm đâu, nếu để đại tỷ nghe thấy sẽ giận muội đó.”
“Đại tỷ xưa nay tính cách thế nào chúng ta đều rõ, nói ra thì đau lòng nhưng lời thật thì lại không thể không nói, muội không thể trông cậy vào tỷ ấy được.

Mà hiện giờ muội đã gả đi rồi, không thể thường xuyên quay về phủ được, tỷ phải cẩn thận đừng để đắc tội tỷ ấy.”
Cảnh Lam Linh dĩ nhiên biết rõ, xưa nay cho dù là nàng ta chưa từng động đến thì Cảnh Như Doanh chưa bao giờ chịu bỏ qua cho nàng ta cả.

Nếu không nhờ có Cảnh Như Đình nhiều lần giúp nàng thoát khỏi thì nàng nhất định còn chịu nhiều chèn ép hơn nữa.


Nhưng con người không thể cứ dựa vào người khác cả đời, nàng ta cũng phải bắt đầu tìm cách thoát khỏi Cảnh Như Doanh ngu ngốc ngang ngược kia.
Cảnh Như Đình rất yêu thương nhị tỷ, nàng cảm thấy tiếc cho Cảnh Lam Linh là một nữ tử hết mực dịu dàng hiểu chuyện, dung mạo lại xinh đẹp, từng cử chỉ vô cùng đoan trang hiền thục, là người mà bất kể là nam nhân nào cũng đều muốn cưới về.
Nữ tử tài sắc vẹn toàn như vậy, lại chỉ là một thứ nữ, luôn luôn bị Cảnh Như Doanh gây khó dễ, đúng là thiệt thòi lớn của nàng ta.
Một ngày ở Cảnh gia nhanh như thế liền trôi qua, nàng rốt cuộc cũng đến lúc phải chia tay người thân.

Nam nhân trong nhà có mặt ngày hôm nay người nào người nấy đều đã ngà ngà say, cả Đường Thiên Hàn khuôn mặt đỏ bừng, bước đi loạng choạng không vững, chỉ đành dựa vào người nàng.
Trông thấy bộ dạng không tỉnh táo của hắn, Cảnh Như Đình nhanh chóng từ biệt mẫu thân và các ca ca tỷ tỷ rồi đỡ người bên cạnh lên xe ngựa.
Ngồi trong xe ngựa, Đường Thiên Hàn liên tục đưa tay xoa đầu, hai mắt lim dim, hắn chóng mặt dựa đầu vào vai nàng.
Cảnh Như Đình sửng sốt trước hành động của hắn, bối rối không biết nên làm thế nào.

Nàng khẽ cúi đầu nhìn hắn, trông thấy khuôn mặt khó chịu nhăn nhó không ngừng, lại mềm lòng để yên cho hắn tựa vào mình suốt quãng đường từ Cảnh gia về đến Đông Cung.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi