THIÊN NINH KỲ HẬU


Nửa năm đầu sống ở Đông Cung thật nhanh liền trôi qua.
Mỗi ngày của Cảnh Như Đình đều chẳng có gì khác so với ngày trước đó.

Đều là nàng thức dậy vào buổi sáng, đi dạo quanh Đông Cung một ngày, đến tối sẽ chuẩn bị bữa ăn để Đường Thiên Hàn đến dùng cùng nàng, sau đó hắn sẽ quay lại thư phòng tiếp tục giải quyết chính sự, còn nàng coi như là kết thúc một ngày của mình.
Cuộc sống thật sự rất tẻ nhạt nhưng cũng coi như là bình yên không có trắc trở.
Ngọc Thần điện của Đông Cung
Mùa đông gió lớn thổi lạnh lẽo, Cảnh Như Đình mấy ngày nay mắc phong hàn không thể ra ngoài, cả ngày nàng chỉ có thể ngồi yên trên giường đọc sách rồi uống thuốc.
Mãi đến hôm nay sức khỏe mới khá hơn chút, nàng thực sự không thể chịu được cảnh bí bách bên trong điện nữa, quyết định đi ra ngoài thưởng thức chút khí trời.
Tiểu Hàm cầm theo chiếc áo choàng lông, sốt sắng nói: “Tiểu thư, người vẫn còn chưa khỏi hẳn, bên ngoài trời lạnh lắm, tiểu thư hãy mặc thêm chiếc áo này vào để giữ ấm.”
Cảnh Như Đình đứng yên cho Tiểu Hàm khoác áo cho nàng.
Chỉ mới mấy ngày không ra ngoài, thời tiết thực sự lạnh hơn nàng nghĩ rất nhiều.
Vừa ra đến cửa nàng không quen với không khí buốt giá, không nhịn được ho mấy tiếng.

“Tiểu thư, nô tỳ đã nói là ở ngoài này rất lạnh.

Người lại ho nữa rồi, hay là chúng ta quay vào đi.”
Cảnh Như Đình nhẹ nhàng lắc đầu, “Vậy ta thử cho người đưa ngươi vào một căn phòng nhốt chừng một tuần xem ngươi có chịu được không? Sức khỏe của ta, ta có thể lo được.

Bây giờ ngươi xuất cung đến Khả Tịnh lấy cho thêm cho ta vài thang thuốc nữa, qua thêm mấy ngày nhất định sẽ khỏi thôi.”
Sau khi Tiểu Hàm rời đi, nàng cũng bảo những người khác lui xuống.
Trong sân của Ngọc Thần điện chỉ còn mình Cảnh Như Đình.

Nàng đi đến bên một cái cây ngân hạnh lớn ở ngay sát cửa lớn, cả một khoảng không gian nhuộm sắc vàng óng ả của lá cây tạo nên cảnh sắc tuyệt đẹp.
Chợt một làn gió tinh nghịch lướt qua, thổi bay những chiếc là hình rẻ quạt tứ tung khắp nơi, có mấy chiếc trong góc kín không nhận được lực gió lớn khẽ vương trên đôi vai thiếu nữ.

Cảnh Như Đình nhìn lá bay trong không trung, nàng đưa tay bắt lấy một chiếc lá đang rơi, mỉm cười rạng rỡ.
Sống trong chốn cung cấm, người nào cũng đều hết thảy giữ kín tâm tư cảm xúc, biểu hiện thường ngày chẳng qua cũng chỉ là giả tạo đối với nhau, thật khó mà trông thấy được nụ cười chân thật hồn nhiên đến thế này.
Không trách được nàng, tuổi mới chỉ mười lăm đã trở thành Thái tử phi, gả vào hoàng cung.

Cho dù nàng có cố gắng thế nào cũng sẽ có lúc vô thức để lộ trang thái thật ra ngoài.
Thiếu nữ trắng trẻo xinh đẹp tươi cười đứng dưới khung cảnh tràn ngập ánh vàng tươi của ngân hạnh, quả thực là mỹ cảnh.

Mà một màn này lại để nam nhân đứng ở ngay ngoài cổng lớn bắt gặp được.
Hắn không muốn phá vỡ cảnh tượng này, im lặng đứng nhìn nàng.

Hoặc chính hắn đã bị nàng làm cho mê muội, nhất thời không kịp phản ứng lại.

Đường Thiên Hàn thân là chủ của Đông Cung, sớm đã quen với sự giả tạo mỗi ngày từ đại điện đến trong cung cấm, nhưng dáng vẻ thuần khiết không nhiễm chút bụi trần kia của nàng vẫn là điều mà hắn khó lòng bắt gặp thường xuyên.
Dáng vẻ ngây thơ của Cảnh Như Đình hiện giờ, khiến hắn nhờ đến lần đầu hai người gặp nhau.

Khi ấy nàng cũng đang cười đùa rất vui vẻ như vậy, quay người lại liền đụng trúng hắn, bị khí tức u ám của hắn dọa sợ đến cứng đờ người.
Hiện giờ cũng thế, Cảnh Như Đình vừa quay lưng lại, hình ảnh nam tử mặt mày thâm trầm lập tức hiện ra trước mắt, nàng giật mình cúi người hành lễ.
“Điện hạ đến lúc nào sao không lên tiếng? Thiếp vừa rồi không chú ý.”
Kể từ khi thành thân đến giờ, Đường Thiên Hàn chưa từng nhìn thấy nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời của nàng, hôm nay mới là lần đầu tiên, nhưng thật nhanh nụ cười ấy lại vụt tắt khi nàng nhận ra sự xuất hiện của hắn.
Hắn đối với nàng chính là đại biểu của quyền lực ngút trời, vừa nhìn đã e sợ dè chừng, mất đi sự tự nhiên vốn có.
Đường Thiên Hàn đi đến trước mặt nàng, nở nụ cười bí hiểm: “Sao vậy? Vừa thấy ta nàng liền sợ hãi như vậy à?”
“Thiếp….” Cảnh Như Đình cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hắn đột nhiên nắm lấy tay nàng, vuốt ve bàn tay mềm mịn của nữ tử, “Chúng ta là phu thê, nàng cần gì phải sợ phu quân của mình.

Ta nghe nói nàng mấy ngày nay mắc phong hàn nên đến thăm nàng.

Bên ngoài này lạnh lắm, chúng ta vào nhà thôi.”
Trước giờ hắn vẫn luôn đối với nàng dịu dàng như thế, nhưng nàng chưa từng cảm nhận được một phần ấm áp thực sự bên trong, lúc nào cũng hết mực đề phòng người trước mắt.

“Đã phiền điện hạ lo lắng, thiếp đã đỡ nhiều rồi.

Thiếp đã nhờ Tiểu Hàm đi lấy thuốc về, qua mấy ngày nữa sẽ khỏi hẳn.” Nàng nhẹ nhàng đáp.
Đường Thiên Hàn đỡ nàng ngồi xuống giường, hắn cũng ngồi xuống cạnh nàng, cảnh tượng phu thê ân ái như vậy thật dễ khiến người ta hiểu lầm.
“Sao nàng không truyền thái y khám, mất công tìm thầy thuốc ngoài cung làm gì?”
“Thiếp có một người bằng hữu có y thuật cao minh, nhờ huynh ấy tiện hơn.”
Đường Thiên Hàn vỗ vỗ tay nàng, ôn nhu nói: “Tùy nàng.

Hôm nay ta đến thăm nàng, thấy nàng không sao thì yên tâm rồi.”
“Thiếp không sao.

Nếu điện hạ còn bận chính sự thì hãy giải quyết trước, thiếp không dám làm phiền điện hạ nữa.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi