THIÊN TRƯỜNG CHI CỬU

Mới tờ mờ sáng ngày hôm sau, Thẩm Thiên Trường đã bị loạt chuông điện thoại như đòi mạng của Trần Tử Nhiễm đánh thức. Cô vật lộn mãi mới ngồi dậy được, cảm thấy đầu gối quỳ cả ngày hôm qua của mình đau không chịu nổi.

Vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói đầy kinh ngạc của Trần Tử Nhiễm: “Thiên Trường, phiên giao dịch tối qua đều rớt giá hết rồi! Tất cả những hóa đơn khống mà chúng ta bán ra đều kiếm được tiền rồi! Tớ yêu cậu yêu cậu yêu cậu quá đi mất thôi! Cậu chính là nữ thần may mắn của tớ!”

Cuối cùng Thẩm Thiên Trường cũng tỉnh táo hơn một chút, cô mở laptop của mình ra xem hết tình hình giao dịch thành công của phiên giao dịch hợp đồng tương lai tối qua, quả nhiên là không nằm ngoài dự đoán của cô, cả sàn giao dịch tương lai là một mảng màu xanh lục, thậm chí có loại mở phiên chưa được một tiếng đồng hồ đã ngừng rớt điểm, mà mấy loại đó đều là loại mà họ bán khống.

Ngừng rớt điểm có nghĩa là lợi nhuận vòng đầu của các cô đã đạt được 50%.

Cô hơi nhếch miệng để lộ ra ý cười: “Mới dễ thế đã thỏa mãn rồi à, tối nay mở phiên e rằng sẽ khiến cậu vui đến nỗi không ngủ được mất.”

Trần Tử Nhiễm sững sờ vài giây rồi mới kịp phản ứng lại: “Ý của cậu là phiên giao dịch tối nay còn giảm tiếp hả, trời ơi, tớ hạnh phúc chết mất thôi!”

Thẩm Thiên Trường đột nhiên cảm thấy buồn cười: “Chết càng tốt, như thế thì tiền kiếm được tớ không cần phải chia cho ai nữa rồi!”

“Đúng thật là lòng dạ đàn bà là ác độc nhất! Tớ mặc kệ, thứ bảy tuần này cậu phải đi cùng tớ, tớ muốn mua hết một loạt các sản phẩm có tiếng trong trung tâm thương mại Lục Đạt.”

Vừa nghe thấy trung tâm thương mại Lục Đạt, Thẩm Thiên Trường lập tức nhớ ra một chuyện quan trọng: “Thứ bảy này không được, tớ có hẹn rồi.”

Trần Tử Nhiễm ngẩn người: “Hẹn hò á? Cậu thì có thể hẹn hò với ai được chứ? Một cô gái độc thân mọt kiếp như cậu thì có thể hẹn hò với ai hả?”

Thẩm Thiên Trường cắn răng, ai nói độc thân mọt kiếp thì không thể đổi vận được chứ?

“Đi xem mắt!”

“Xem mắt? Ôi mẹ ơi! Chắc không phải người nhà họ Thẩm nhét cậu cho một ông già nào đó để làm vợ lẽ đấy chứ?”

“Đối tượng xem mắt là Lục Chi Cửu.” Thẩm Thiên Trường thản nhiên nói ra mấy chữ.

“Lục Chi Cửu là ai?” Trần Tử Nhiễm truy hỏi.

“Lục Chi Cửu của Tập đoàn Lục Đạt.”

Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, bầu không khí phút chốc trở nên yên tĩnh lạ thường, đúng lúc Thẩm Thiên Trường nghi ngờ không biết có phải bị mất sóng rồi hay không thì đầu dây bên kia truyền đến tiếng gào thét: “What?! Cậu nói là… Lục Chi Cửu đó hả?”

“Ừ.”

Trần Tử Nhiễm truy hỏi: “Lục Chi Cửu, CEO đương nhiệm của Tập đoàn Lục Đạt?”

“Ừ.”

Giọng nói của Trần Tử Nhiễm hơi run rẩy: “Lục Chi Cửu của Tập đoàn tài chính Lục Gia lớn nhất thành phố Vân?”

“Ừ.”

Nghe Thẩm Thiên Trường “ừ” ba lần liên tiếp, Trần Tử Nhiễm run hết cả người: “Chính là nam thần quốc dân Lục Chi Cửu, đẹp trai đến mức quỷ thần cũng phải gào thét, chỉ bằng một bức ảnh chụp góc nghiêng mà đè bẹp được nghệ sĩ nổi tiếng hàng đầu của giới giải trí đó sao?”

“Chính xác, chính là Lục Chi Cửu mà cậu nghĩ không có khả năng nhất ấy.”

Trần Tử Nhiễm hít sâu một hơi: “Khai mau, có phải cậu đã dùng thủ đoạn gì hay không?” Có đánh chết cô cũng không tin người nhà họ Thẩm sẽ trao cơ hội xem mắt với Lục Chi Cửu cho Thẩm Thiên Trường.

Đến bản thân Thẩm Thiên Trường cũng cảm thấy rất bất ngờ: “Không dùng thủ đoạn gì cả, là đối phương nhìn trúng tớ.”

Trần Tử Nhiễm biết ngay, cho nên người nhà họ Thẩm cũng không còn sự lựa chọn nào khác.

ngontinhhay.com

“Khoan đã! Chẳng lẽ cậu và Lục Chi Cửu từng trải qua tình một đêm sao? Mùi vị của cậu khiến anh ấy khó mà quên được? Chắc không phải cậu… đang nuôi đứa con trai năm tuổi của anh ấy đấy chứ?” Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi mà trong đầu của Trần Tử Nhiễm đã lướt qua vô số tình tiết kinh điển trong tiểu thuyết ngôn tình.

Thẩm Thiên Trường hận không thể bổ não của Trần Tử Nhiễm ra xem bên trong đó có chứa những thứ gì: “Trần Tử Nhiễm, có phải cậu đọc quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình thể loại tổng tài bá đạo rồi hay không thế? Có cần tớ kiểm tra xem đầu cậu có úng nước hay không không?”

Trần Tử Nhiễm bĩu môi: “Người nhà họ Thẩm cam lòng để cậu đi à?”

Thẩm Thiên Trường cười lạnh: “Không cam lòng thì làm gì, chẳng nhẽ nhà họ Thẩm còn Thẩm Thiên Trường nào khác sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi