THIÊN TRƯỜNG CHI CỬU

Thứ bảy, ánh nắng tươi đẹp chan hòa.

Thẩm Thiên Trường chọn một chiếc váy ngắn liền thân màu xanh lam nhạt, một đôi khuyên tai xinh xắn hình anh đào, mái tóc dài đến ngang vai búi thành hình củ tỏi, cô trang điểm nhẹ nhàng để bản thân trông trong sáng ngoan ngoãn hơn.

Cô bắt xe đến địa chỉ đã hẹn trước.

Trên đường Vân Bắc có một quán cafe tên là Tứ Nguyệt, ngọn đèn chùm cũ kỹ kết hợp với ánh nắng rực rỡ khiến cả quán được bao phủ trong màu hoàng hôn ấm áp. Cô đẩy cửa bước vào, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là bức tường dán đầy ảnh và bưu thiếp. Quán cafe rất yên tĩnh, chỉ có một nhân viên đứng phía sau bàn quầy bar, vừa nhìn thấy có người vào, nhân viên đó bèn vội vàng ra đón: “Xin hỏi là cô Thẩm Thiên Trường đúng không ạ?”

Thẩm Thiên Trường gật đầu: “Đúng vậy, tôi có hẹn với anh Lục.”

“Vâng ạ, mời cô đi theo tôi.”

Thẩm Thiên Trường đi theo nhân viên lên cầu thang hình xoắn ốc để lên tầng hai của quán cafe. Từ phía xa cô đã nhìn thấy bóng người đang ngồi ở bàn cạnh cửa sổ.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lam trắng, chiếc quần âu sẫm màu ôm trọn đôi chân thon dài của anh. Anh xắn tay áo đến khuỷu tay, vừa uống cafe vừa bấm điện thoại.

Thẩm Thiên Trường nhìn góc nghiêng khuôn mặt anh hoàn toàn giống với trong ảnh, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi căng thẳng.

Mãi cho đến khi nhân viên phục vụ lên tiếng: “Tổng Giám đốc Lục, cô Thẩm đã đến rồi ạ.”

Lục Chi Cửu không nhìn điện thoại nữa mà hơi quay đầu nhìn vào mắt Thẩm Thiên Trường.

Thẩm Thiên Trường sững sờ trong phút chốc, cho dù bức ảnh góc nghiêng kia đã khiến cô có chuẩn bị về mặt tâm lý nhưng khuôn mặt đẹp như tượng tạc của Lục Chi Cửu vẫn vượt xa tưởng tượng của cô. Anh có một đôi mắt đen láy sâu thẳm, sống mũi cao thẳng giống như một tác phẩm điêu khắc.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ kính sát trần chiếu lên người anh, đường nét màu nắng phác họa ra tỉ lệ khuôn mặt hoàn hảo của anh. Khoảnh khắc đó, cô chợt cảm thấy có gì đó không chân thực.

Cô không ngờ ngoại hình của Lục Chi Cửu lại đẹp đến vậy, thật sự không thể tưởng tượng nổi nếu như năm đó chụp được ảnh chính diện sắc nét của anh thì không biết sẽ gây sóng gió đến mức nào nữa.

Lục Chi Cửu nhìn Thẩm Thiên Trường đang đứng ngẩn người tại chỗ thì hơi nhíu mày: “Chào cô Thẩm.”

Cuối cùng Thẩm Thiên Trường cũng trở lại trạng thái bình thường, cô nở nụ cười dịu dàng, đầu búi củ tỏi và hoa tai hình anh đào khiến cô trông ngoan ngoãn, lanh lợi hơn: “Chào anh Lục, tôi tên là Thẩm Thiên Trường!”

Cô ngồi xuống đối diện anh rồi quay đầu nhìn nhân viên phục vụ gọi một cốc cappuccino.

Lục Chi Cửu lại cúi đầu xem điện thoại.

Mãi cho đến khi nhân viên phục vụ đem cốc cappuccino lên anh mới lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiên Trường: “Xin lỗi, tôi có công việc cần phải xử lý.”

Thẩm Thiên Trường mỉm cười: “Không sao, tôi không bận, tôi đợi anh.”

Bầu không khí lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng.

Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng ấy, Thẩm Thiên Trường cầm điện thoại lên nhìn xem là ai gọi đến sau đó tắt máy. Tiếng chuông lại vang lên, cô lại tắt đi lần nữa.

Cứ liên tục như thế bốn năm lần, cô dứt khoát tắt nguồn điện thoại.

Cô hít sâu một hơi sờ vào túi hồ sơ bên cạnh sau đó nhìn Lục Chi Cửu: “Anh Lục, thật ra hôm nay có người bảo tôi đem bản lý lịch cá nhân của người khác đến để cho anh xem, anh có muốn xem không?”

Rốt cuộc ánh mắt của Lục Chi Cửu cũng rời khỏi màn hình điện thoại: “Cô Thẩm đến xem mắt thay cho người khác sao?”

Thẩm Thiên Trường lặng lẽ đặt túi hồ sơ trong tay sang một bên: “Anh Lục, tại sao anh lại chọn tôi?”

Lục Chi Cửu vẫn lạnh nhạt như cũ: “Không tại sao cả.”

“Vậy anh Lục đã có cô gái mình thích chưa?” ngontinhhay.com

Thẩm Thiên Trường vừa dứt lời thì điện thoại của Lục Chi Cửu lại vang lên tiếng âm báo tin nhắn. Anh cầm điện thoại, mở tài liệu mà Tần Phong vừa gửi tới. Mới xem được một nửa, đáy mắt vốn bình tĩnh như không của anh bỗng chốc như nổi sóng to gió lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi