THIẾT HUYẾT CHIẾN THẦN ĐÔ THỊ



Tiêu Sách cũng không giải thích gì, anh nói: "Tôi biết các cậu đang lo lắng cái gì.

Bất kể là lo lắng những thứ làm ra, không bán được, hay thậm chí là bán được thì lợi nhuận cũng rất thấp.

Rất nhiều nhà máy tương tự đã đóng cửa, nếu họ không vỡ nợ thì ít nhất đã có thể kéo dài chút hơi tàn, nhưng thật sự là họ đã rơi vào bế tắc...!Tôi đã suy nghĩ về tất cả những điều này và cũng đã có một giải pháp chung.

Một khi giải quyết được vấn đề, thì sẽ thu được lợi nhuận và chắc chắn nó sẽ không ít hoặc chậm hơn so với việc các cậu mạo hiểm đến nước Ấn buôn bán ma túy..."

Phương Bác ngơ ngác nhìn Tiêu Sách, không biết sự tự tin của Tiêu Sách đến từ đâu.

Tiêu Sách lại bình tĩnh nói: "Tiểu Bác à, vấn đề lớn nhất lúc này là cần ít nhất năm mươi vạn đầu tư trong giai đoạn đầu xây dựng nhà máy, còn những chuyện khác thì không thành vấn đề! Cậu theo tôi đi, cho tôi một tháng, nếu trong vòng một tháng tôi không thể xây dựng nhà máy, vậy cậu muốn làm gì thì làm, tôi chắc chắn sẽ không ngăn cản, thậm chí tôi còn có thể giúp cậu!"
Phương Bác nghe xong thì sáng mắt lên, anh ấy nói: "Anh Sách, anh nói nghiêm túc ư? Nếu một tháng mà anh chưa xây xong nhà máy, thì sẽ giúp bọn em làm một chuyến sao?"
Dường như Phương Bác cảm thấy Tiêu Sách không thể làm được, anh cười và nói: "Anh Sách, không phải là em cố ý làm anh mất tinh thần đâu, trong thời gian một tháng, chúng ta làm thế nào được năm mươi vạn chứ? Muốn làm được năm mươi vạn trong vòng một tháng thì em sẽ đánh liều mà đi Ấn buôn bán thuốc còn hơn! Anh cũng đừng xây xưởng nữa, tiền lãi của xưởng sản xuất sẽ không đến nhanh như vậy đâu!"
Tiêu Sách nghe thấy vậy cười nói: "Năm mươi vạn thực sự rất khó khăn, nếu như hạ thấp yêu cầu xuống một chút, ba mươi vạn cũng gần gần xấp xỉ! Các cậu đã có tám vạn rồi! Vì vậy nên anh chỉ cần nghĩ cách để trong vòng một tháng làm được khoảng hai mươi vạn là cũng hòm hòm rồi, cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội."
"Anh Sách, đó là hai mươi vạn đấy, không phải là hai vạn đâu! Em biết anh có bao nhiêu vốn liếng, nếu như anh có tiền thì đã không đến quán rượu xem chỗ rồi.

Một tháng hai mươi vạn, giống như là rất xa vời, không thể đạt được! Hay là chúng ta đi đâm thuê chém mướn? Đi cướp của anh Xà? Hay là đi cướp của Lý Cát Xương?"
Tiêu Sách nghe thấy vậy, trừng mắt lên nhìn Phương Bác: "Đừng nghĩ đến việc vi phạm pháp luật, anh sẽ nghĩ cách với hai mươi vạn này."
Thực ra, lúc này Tiêu Sách đã nghĩ ra được một cách rồi, đó chính là...!anh sẽ đi làm vệ sĩ cho Cao Cấn Bằng!
Tập đoàn Dược phẩm Tinh Quang là một xí nghiệp lớn, Cao Cấn Băng là tổng tài của tập đoàn Dược phẩm Tinh Quang, nếu như bây giờ gặp chuyện phiền phức gì thì cần phải có ngay một vệ sĩ cao thủ để bảo vệ.


Phương Bác đã từng nói, chỉ cần được nhận vào thì tiền lương ít nhất cũng phải mười vạn trở lên!
Trước đó không lâu cô gái ngực to vẫn luôn cảm thấy có lỗi với anh nên cô đã giới thiệu anh.

Đương nhiên là anh sẽ thể hiện thực lực của mình ở tập đoàn Dược phẩm Tinh Quang để Cao Cấn Băng thấy được rồi bảo cô gái ngực to gọi lại cho anh.

Nhưng Tiêu Sách không có thiện cảm gì đối với cô gái ngực to, và cũng không vội vàng kiếm tiền nên anh đã từ chối.

Mà bây giờ, Tiêu Sách cảm thấy anh có thể nhận công việc này.


Sau khi nghĩ thật kĩ, Tiêu Sách lấy số điện thoại của Trầm Y - cô gái ngực to từ danh sách đen ra, sau đó gọi điện thoại cho cô ấy.

Lúc đó Trầm Y đang ở trong bệnh viện để chăm sóc bố mẹ.

"Trầm Y, con mau về nghỉ ngơ sớm đi, mấy ngày nay con đã vất vả chăm lo cho bố mẹ rồi, bệnh tình của bố con cũng đã đỡ hơn rồi, mẹ ở đây trông nom là được rồi."
Trầm Y nghe thấy vậy, dụi đôi mắt tràn đầy mệt mỏi và hốc hác, cô gật đầu nói: "Vậy cũng được, mẹ, con đi về trước, có chuyện gì mẹ cứ gọi cho con nhé.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi