THIẾT HUYẾT CHIẾN THẦN ĐÔ THỊ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mẹ của Trầm Y gật đầu, nhìn Trầm Y thu dọn túi xách để chuẩn bị đi, mẹ cô đột nhiên nói: "Trầm ĩ, nếu như thực sự không thể gồng gánh nổi thì chúng ta đành thôi vậy.

Mẹ thực sự không đành lòng nếu bệnh tình của bố con không thể chữa trị, nhưng nhìn thấy con khổ sở...!Con đừng đi cầu xin bác sĩ Mạc nữa, bác sĩ Mạc cũng có khó khăn riêng, mẹ còn nghe nói ở công ty, vì chuyện công việc nên con đã bị cấp trên trách móc, có thể sẽ không giữ được việc, mẹ..."
Trầm Y nghe thấy vậy nhíu mày nói: "Mẹ, mẹ nghe ai nói linh tinh gì thế! Con
công ty không có chuyện gì hết, bệnh của bố con cũng sẽ tốt lên thôi! Bác sĩ Mạc đã ứng tạm tiền viện phí giúp con.

Sau khi lấy lương con sẽ lập tức trả lại cho bà ấy.

Mẹ đừng lo nghĩ nhiều, tất cả rồi sẽ được giải quyết hết, mẹ yên tâm đi..."
"Nhưng mà, mẹ sợ bố con chưa khỏi bệnh thì con đã mệt mỏi mà suy sụp rồi..." Mẹ của Trầm Y nói mà nước mắt cứ rơi lách tách xuống dưới mặt bàn với vẻ mặt đau lòng, bà vuốt ve nhẹ nhàng khuôn mặt xinh xắn của Trầm Y.

Trầm Y trông thấy dáng vẻ đó của mẹ mà lòng tràn đầy uất ức, lúc ấy suýt chút nữa cô đã khóc òa lên.


Cô vội vàng quay mặt đi, nghẹn ngào nói: "Mẹ, con không sao! Mẹ cứ tin con, tất cả sẽ được giải quyết ổn thỏa, con sẽ không sụp đổ đâu!"
Nói xong, Trầm Y sợ mình sẽ chảy nước mắt, cô vội vàng đẩy cửa rồi đi ra ngoài, rời khỏi bệnh viện.

Trên đường về nhà, Trầm Y mặt đờ đẫn.

Bỗng nhiên cô cảm thấy cuộc đời tối tăm, giống như có một trọng trách nặng hàng tấn đè nặng lên vai vậy, đè nặng đến mức cô không thể thở nổi.

Lúc này, Trầm Y thực sự rất muốn có một bờ vai để dựa vào...!
Cô chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi đầu, cô không thể gánh vác được trọng trách lớn như vậy, bố mẹ, gia đình, công ty, mọi nơi đều không thuận lợi khiến cho cô sắp sụp đổ.

Cô lấy điện thoại ra rồi nhìn một cái, cô nhìn chằm chằm vào số điện thoại của Tiêu Sách mà nghiến răng nghiến lợi.

Mà đúng lúc đó, chuông điện thoại kêu lên reng reng, số điện thoại hiển thị
phía trên lại đúng là của Tiêu Sách, Trầm Y giật mình sửng sốt, không biết thế nào mà lại quên mất không bắt máy.

Đúng lúc đó, có một tiếng cười nham hiểm vang lên: "Mẹ nó, cuối cùng cũng đợi được cô em này rồi!"
Sau đó, có ba bóng đen đi ra từ trong bóng tối, trong đó có một người cả cánh tay và vai đang cuốn một chiếc băng, vẻ mặt tối sầm nham hiểm, đó chính là anh Xà.

Ánh mắt anh Xà sáng lóe lên nhìn Trầm Y, anh ta nói với vẻ rất hưng phấn: "Phí lời làm gì, mau trói cô em này lại rồi đưa đi!"
"Nếu không phải là vì Tiêu Sách đáng ghét thì bố mày đâu phải đợi ở bệnh viện nhiều ngày như vậy, bây giờ bố mày chỉ muốn trút hết ra cho thật sảng khoái!"
Ngay sau khi anh Xà nói xong thì hai tên đàn em ở đằng sau lập tức cười lạnh lùng, bao vây lấy Trầm Y.


Trầm Y sợ hãi, cô nói với vẻ hoảng sợ: "Các người muốn làm cái gì? Đừng lại đây, nếu còn đến gần tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"
"Hà hà, cô em, đừng sợ, mấy bọn anh đây sẽ không làm hại em đâu.

Bọn anh chỉ muốn em chơi với bọn anh một chút, cũng sẽ giúp em vui vẻ hơn."
Vừa nói, mấy tên thanh niên nhìn chằm chằm vào bộ ngực nở nang của Trầm Ý, nuốt nước miếng ừng ực.

Trầm Y nghe thấy vậy vẻ mặt lập tức trở nên xấu hổ, cô lùi lại đằng sau rồi nói với vẻ hung hăng: "Các người dám!".

"Cô gái, anh khuyên em đừng cố vùng vẫy nữa bởi vì càng mãnh liệt, càng mạnh mẽ mấy anh em đây càng thích, em càng phản kháng bọn anh càng hào hứng."
Nói xong, hai tên thanh niên không phí lời thêm nữa, mỗi người một bên muốn bắt lấy Trầm Y.

Một cô gái như Trầm Y sao có thể đấu lại được với hai người họ chứ, ngay sau đó hai cánh tay cô bị tóm chặt lại.

Chiếc điện thoại ở trong tay cô, cô còn chưa kịp bắt máy nhưng may là trong lúc giãy giụa điện thoại đã được kết nối.

Trầm Y bị nắm chặt tay, cô lập tức hét lên: "Buông tôi ra! Các người làm như vậy là vi phạm pháp luật, buông tôi ra...!hu hu!" Cô gào thét, cô bị bịt miệng lại.


Một tên thanh niên trong đó cười lạnh lùng: "Đừng có gào thét rối rít, đợi đến lúc cô hét lên xong thì..."
"Đừng phí lời nữa, mau đưa cô ta lên xe của tao rồi đưa đến nhà tao, đêm nay bố mày sẽ phải hưởng thụ cho thật đã.

Nhanh lên cho tao, đừng để người khác phát hiện!"
Anh Xà nhìn hai đàn em cứ lề mề dây dưa lập tức sốt ruột quát mắng.

Hai tên đàn em không dám chậm trễ, bắt Trầm Y vào trong cốp xe, rồi lái xe đi.

Không ai biết là Trầm Y vẫn nắm chặt lấy điện thoại trong tay.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi