THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

* Tiên nhân khiêu là một dạng lừa đảo có tổ chức

Giọng nói của Hạ Bình Nhi bỗng nhiên cũng trở nên đờ đẫn:

- Xin lỗi, Vạn đại ca. Vết thương của anh trai tôi ngày nào còn chưa khỏi, thì tôi cũng không thể đến Nam Sơn phường thị được. Chẳng may tôi xảy ra chuyện gì, thì anh trai tôi sẽ thế nào?

Người đàn ông âm trầm tên Vạn đại ca bỗng nhiên lạnh lùng nói:

- Hạ Bình Nhi, đi hay không cũng không phải do cô nữa rồi, lúc trước cô và anh trai cô nói thế nào, hơn nữa chúng ta lúc trước cũng đã bàn xong rồi, chúng tôi giúp cô, thì các cô cũng phải tìm đường giúp chúng tôi. Thế nào? Chẳng lẽ gần đến lúc đó rồi lại đổi ý sao?

Hạ Bình Nhi sắc mặt trở nên căng thẳng, một hồi lâu sau mới nói:

- Vạn đại ca, nhưng chị Hoàn Phinh cũng không được cứu ra ngoài, hơn nữa anh trai tôi cũng vì chuyện này mà trọng thương, anh còn muốn thế nào nữa?

Diệp Mặc liếc nhìn người đàn ông tên Vạn đại ca kia, bộ dạng hơn bốn mươi tuổi, tu vi Trúc Cơ viên mãn. Bên cạnh gã còn có một trai một gái nữa, đều rất vạm vỡ, trên người tỏa ra sát khí, rõ ràng người bị giết cũng không phải chỉ có một hai người, cũng là tu vi Trúc Cơ viên mãn.

Không đợi nam tu này nói thêm, Diệp Mặc bỗng nhiên bước tới cười nói với Hạ Bình Nhi:

- Em Bình Nhi, sao em lại ở nơi này? Anh trai của em thế nào?

Vạn đại ca đang muốn nói chuyện thấy Diệp Mặc xuất hiện, thì đành nuốt câu định nói xuống cổ họng, bắt đầu đánh giá Diệp Mặc.

Hạ Bình Nhi cũng vẻ mặt nghi ngờ nhìn Diệp Mặc, một lúc lâu sau cô mới giật mình vui mừng nói:

- Anh là Diệp đại ca, chị Ánh Trúc và chị Lăng vẫn khỏe cả chứ?

Diệp Mặc khẽ gật đầu nói:

- Bọn họ đều khỏe, anh vừa lúc đi qua nơi này, không ngờ lại gặp em ở đây. Anh trai em làm sao? Dẫn anh đến xem xem nào.

Thấy Diệp Mặc hỏi chuyện của anh trai mình, vẻ mặt Hạ Bình Nhi buồn bã nói:

- Anh trai em một tháng trước bị người khác đánh cho trọng thương, bây giờ không thể nào tu luyện được, thậm chí cũng không thể tự vận khí của mình chữa thương được nữa.

Người đàn ông tu vi Trúc Cơ viên mãn tên Vạn đại ca thấy Diệp Mặc bước tới, phát hiện ra gã căn bản cũng không nhìn ra được tu vi của Diệp Mặc, trong lòng có chút bồn chồn. Nhưng sau đó gã lại nghe thấy Diệp Mặc và Hạ Bình Nhi nói chuyện, rõ ràng cũng đã là bạn bè. Loại tu vi của Hạ Bình Nhi như này, lại có thể kết giao với người bạn có tu vi cao sao?

Hơn nữa nếu như đối phương có tu vi cao thật, thì sẽ nói chuyện với tu sĩ có tu vi thấp như Hạ Bình Nhi như này không?

Nghĩ tới đây tu sĩ họ Vạn kia trầm giọng nói với Diệp Mặc:

- Anh bạn này, Hạ Bình Nhi bây giờ phải đi với tôi có chút việc, nếu anh cần tìm cô ấy, thì đợi mấy ngày nữa rồi nói.

Diệp Mặc liếc nhìn tên tu sĩ Trúc Cơ này, cũng không thèm để ý đến gã, ngược lại lại quay đầu lại hỏi Hạ Bình Nhi:

- Em Bình Nhi, rốt cục là có chuyện gì vậy?

Hạ Bình Nhi không nhìn ra tu vi của Diệp Mặc, cô cho rằng Diệp Mặc đã là tu sĩ Kim Đan rồi. Liền vội nói:

- Vì trong phái xảy ra một số chuyện, tôi và anh trai và cả chị Hoàng Phinh nữa rời khỏi đó, thẳng một mạch đến Hàm Nguyên thành. Chúng tôi vừa mới đến cổng thành, thì bên ngoài cổng thành liền nhìn thấy một thông cáo. Trên thông cáo đó có viết tìm mười tu sĩ Trúc Cơ gộp lại thành một tổ để đi tìm di tích thượng cổ, cũng không nói là di tích gì, chỉ là nói người tham gia chắc chắn sẽ không hối hận.

Dường như nhớ đến cảnh tượng ngày trước, Hạ Bình Nhi nói đến đây, mắt hoen đỏ nói:

- Bố cáo đó mặc dù có rất nhiều người xem, nhưng không có ai nói gì. Chị Phinh sau khi xem nó, cũng chỉ nói một câu thứ này rất có thể là lừa người, nếu như là thật, bình thường cũng sẽ không viết ra, nhưng lời này lại chọc giận người khác.

Diệp Mặc nghi ngờ hỏi:

- Nhưng câu này rất đúng mà.

Cũng không phải là thiểu năng, cho dù có di tích thì làm sao có thể viết ra được? Cho nên cái này không cần nói cũng biết là giả.

Hạ Bình Nhi đỏ mắt nói:

- Đúng vậy, chúng tôi cũng cho rằng cái này không có gì. Nhưng lúc đó có người nói chị Hoàng Phinh có thể không đi, nhưng không thể trước mặt những tu sĩ khác lại nói xấu thông cáo của bọn họ. Tôi và chị Hoàng Phinh lúc đó cũng xin lỗi rồi, nhưng người đó thì lại yêu cầu chị Hoàng Phinh vào trong xin lỗi. Chị Hoàng Phinh sau khi đi vào đó rồi, thì không thấy ra nữa. Sau đó tôi và anh trai biết được tất cả những người nói xấu thông cáo của họ đều bị nhốt vào thủy lao, khi tôi và anh trai đi thương lượng để cứu người, thì mấy người Vạn Trị lại nói có thể giúp đỡ, hơn nữa bọn họ giúp đỡ cứu người cũng không phải một lần hai lần.

Diệp Mặc liếc nhìn tên họ Vạn và hai tu sĩ đứng bên cạnh gã, sau đó lại trầm giọng hỏi:

- Bọn họ nói cứu thế nào?

Hạ Bình Nhi chỉ tên Vạn đại ca hơn bốn mươi tuổi kia nói:

- Gã nói bọn họ cũng có một tiểu đội trong Hàm Nguyên thành, bình thường, người khác đều ít nhiều nể mặt bọn họ. Đến lúc đó chỉ cần gã dẫn tiểu đội đó đi, sau đó để tôi và anh trai mang theo trên mười nghìn linh thạch thượng phẩm đến chuộc người là được rồi. Gã nói người dán thông cáo đó thấy bọn họ đến, lại có linh thạch, cân nhắc một chút là sẽ thả chị Hoàng Phinh ra.

Nói tới đây, giọng nói của Hạ Bình Nhi bỗng nhiên trở nên có chút kích động nói:

- Tôi và anh trai gom đủ linh thạch rồi, cùng bọn họ đến tìm mấy người dẫn chị Phinh đi, đối phương sau khi nhận linh thạch của chúng tôi rồi, lại nói linh thạch không đủ. Có một người trong tiểu đội bước ra nói lý, người của đối phương lập tức ra tay, kết quả tôi và anh trai đều bị đánh đến trọng thương.

Diệp Mặc nghe đến đó, bỗng nhiên cười khẩy mấy người Hạ Bình Nhi rồi nói:

- Có phải trong những người đến đó, chỉ có anh trai cô bị thương không? Hoặc là nói chỉ có một mình anh trai cô bị trọng thương.

Hạ Bình Nhi ừ một tiếng, cúi đầu nói:

- Đúng vậy, thật ra, thật ra…

Mặc dù co không nói ra, nhưng Diệp Mặc cũng biết thực ra Hạ Bình Nhi cũng bắt đầu nghi ngờ rồi, nhưng cô bây giờ chỉ có một mình, cho dù có nghi ngờ thì cũng không dám nói ra.

Diệp Mặc quay đầu ngó chừng Vạn đại ca cười khẩy nói:

- Tiên nhân khiêu chiêu này hay nhỉ, chỉ để lại một mình Hạ Bình Nhi không bị thương, là vì cô vẫn còn chỗ để lợi dụng.

Vạn đại ca kia bỗng nhiên nhíu nhíu mày nói:

- Anh nói cái gì? Sao tôi nghe không hiểu? Sao lại là Tiên nhân khiêu?

Diệp Mặc châm chọc nhìn gã một cái nói:

- Tôi nói gì cần anh hiểu sao?

Nói xong hắn căn bản cũng không thèm nhìn Vạn đại ca, khua tay thì một đao gió xoẹt qua.

Tu sĩ tên Vạn đại ca thấy Diệp Mặc không ngờ dùng đao gió để đối phó với gã, suýt chút nữa thì bật cười. Tí nữa thì gã cho rằng Diệp Mặc là một tu sĩ Kim Đan, bây giờ xem ra, cũng chỉ là một tu sĩ bỏ đi mà thôi. Đao gió, đúng là chỉ đối phương mới nghĩ ra

Chỉ trong chốc lát sau, gã cũng không cười được nữa, gã cảm thấy mình không ngờ trong nháy mắt cử động cũng không cử động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn đao gió từ đỉnh đầu gã đánh xuống. Đao gió đó giống như một đường kiếm rất ngọt vậy, từ ấn đường gã cắt xuống, rạch tận đến cổ họng của gã.

Một tia máu tươi phun ra, tên tu sĩ họ Vạn kia không dám tin mà ngã xuống, gã trước khi chết cũng không dám tin mình lại chết dưới một đường đao gió.

Trong nháy mắt một nam một nữ tu khác cùng với Hạ Bình Nhi cũng ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói:

- Diệp, Diệp đại ca, anh giết gã rồi?

Lúc này một nam một nữ kia cũng lập tức bừng tỉnh lại, toàn người toát mồ hôi lạnh, lại càng không dám hỏi nửa câu, sau đó lùi về sau.

Diệp Mặc không trả lời Hạ Bình Nhi mà bỗng nhiên nhìn một nam một nữ kia nói:

- Nếu như hai người dám lùi một bước nữa, thì tôi sẽ giết cả hai. Tôi nghĩ Hạ Bình Nhi cũng sẽ biết được chỗ nhốt Hoàng Phinh, hai người nói bây giờ nói rõ ràng ra, sau đó dẫn chúng tôi đến, hay là tiếp tục lùi lại chờ đao gió của tôi?

Tu vi Hóa Chân của Diệp Mặc, trải qua bao nhiêu chuyện, chuyện như này chỉ cần Hạ Bình Nhi nói ra, còn nhìn xem phản ứng của tên họ Vạn kia nữa, hắn liền biết được chuyện này nhất định chính là Tiên nhân khiêu.

Dám hoài nghi thông cáo 100% là những tu sĩ qua đường, những tu sĩ qua đường từ bên ngoài tới không có hậu đài thì dễ hãm hại nhất. Đồng thời Diệp Mặc cũng hiểu tại sao tu sĩ Hàm Nguyên thành lại càng ngày càng ít đi, ngoại trừ phường thị sương mù, đến cả tổ chức công khai hãm hại người cũng tồn tại, người ở đây không ít đi mới là chuyện lạ.

Tên nam tu hơn ba mươi tuổi bỗng nhiên run giọng nói

- Tiền bối, vãn bối nói, vạn bối nói hết.

- Hồ Tự, anh không muốn sống nữa à…

Nữ tu kia chỉ nói được vài từ, thì cảm giác ấn đường của mình cũng có chút lạnh, lập tức cô liền hiểu ra mình trong nháy mắt đã đi lên vết xe đổ của tên tu sĩ họ Vạn kia rồi.

Lần này Diệp Mặc cũng không nói gì, hắn chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm tên nam tu hơn ba mươi tuổi kia.

Nam tu lúc này làm gì còn không hiểu nên nói gì, căn bản không dám giấu diếm tí nào lẩm bẩm nói:

- Chuyện đó không liên quan đến chúng tôi, Tư gia ở Hàm Nguyên thành muốn chúng tôi làm như vậy. Tư gia muốn chúng tôi đối phó với những tu sĩ đi qua Hàm Nguyên thành, thậm chí tại sao lại như vậy, chúng tôi cũng không rõ, chỉ biết có nữ tu Trúc Cơ nào sạch sẽ thì phải tặng cho Vạn phủ. Sau đó bọn họ bắt nữ tu đó ăn vài loại đan dược, cuối cùng do chúng tôi trong vài ngày ở Nguyệt Viên đem đến nơi sương mù Nam Sơn, trong màn sương mù đó lấy tinh huyết, tinh huyết đó chính là đồ Tư gia cần.

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng nói:

- Tôi nói tại sao ba con kiến hôi các anh lại cũng có hộ giáp linh khí cực phẩm, hóa ra là chuẩn bị đến phường thị Nam Sơn. Nói như vậy, thì anh cũng giết nhiều người lắm rồi.

Nam tu kia vội khua tay nói:

- Không phải, tiền bối, vãn bối giết người rất ít. Người giết người đều là Vạn Trị và Sát Huyết Phi, chính là hai người trước mặt tiền bối vừa nãy. Bình thường, thì đều là Huyết Phi bắt nữ tu, Vạn Trị thì lấy máu, vãn bối chỉ phụ trách loại trừ màn sương mù màu xám kia.

Thần thức của Diệp Mặc quét lên trên thân thể của tu sĩ Trúc Cơ viên mãn Hồ Tự này, phát hiện ra cơ thể của gã đã bị khí sương mù màu trắng xám kia xâm chiếm rồi, đến bây giờ vẫn chưa thể thoát ra khỏi màn sương mù kia được, thời gian cũng rất lâu rồi, người này nhất định sẽ hỏng toàn bộ kinh mạch. Diệp Mặc trong lòng cười khẩy, cũng không nói ra chuyện này, chỉ lạnh lùng hỏi:

- Hoàng Phinh ở đâu?

Đối với Hoàng Phinh thì cảm quan của Diệp Mặc cũng không tệ lắm, lúc trước hắn rời khỏi Chính Nguyên kiếm phái, còn tặng cho Hoàng Phinh một viên Trúc Cơ đan, không ngờ, khi gặp lại, cô không ngờ lại bị người khác lấy máu.

Hạ Bình Nhi sớm đã nghi ngờ ba người Vạn Trị, nhưng nghi ngờ này cô căn bản cũng không dám nói ra ngoài, chỉ để trong lòng mà thôi. Bây giờ Hồ Tự nói ra rồi, cô lập tức hiểu ra, lúc này sắc mặt cô cũng có chút tái nhợt chỉ Hồ Tự nói:

- Hóa ra các anh đưa đan dược cho tôi ăn chính là loại đan dược đó, các anh cũng muốn mấy ngày nữa sẽ đưa tôi đến phường thị Nam Sơn hút máu đúng không?

Hồ Tự không dám giấu diếm, chỉ khúm núm gật đầu nói:

- Đúng, đúng, Hoàng Phinh bây giờ vẫn ở trong Tư gia, đợi chút nữa khi chúng tôi dẫn đi, thì sẽ đến Tư gia dẫn cô ấy đi.

Diệp Mặc quay đầu nói với Hạ Bình Nhi:

- Anh trai cô không có chuyện gì, thì đến Tư gia xem trước đi.

Nói xong, lại lạnh lùng nói với Hồ Tự:

- Dẫn đường đi.

Lúc này Hồ Tự nào dám phản bác lại nữa, gã đã biết Diệp Mặc quả quyết sát phạt, chỉ cần hơi do dự chút thôi, thì mình cũng sẽ như hai người Vạn Trị.

Hàm Nguyên thành bây giờ lớn nhất chính là Tư gia, cho nên Tư gia rất dễ nhận biết, cũng không mất nhiều thời gian, ba người đã đến trước cổng nhà Tư gia. Nhưng cảnh tượng trước cổng nhà, khiến cho Hồ Tự và Hạ Bình Nhi trợn mắt há mồm, ngay cả Diệp Mặc vừa nhìn thấy cảnh này cũng có chút da đầu tê dại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi