THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Trước mắt Diệp Mặc toàn bộ đều là những tu sĩ đã bị giết chết, hơn nữa cảnh tượng đẫm máu, vô cùng thê thảm. Diệp Mặc tự tin cho rằng hắn muốn tiêu diệt Tư gia, cũng không thể làm nên cảnh tượng đẫm máu như này được, nhiều nhất cũng chỉ là mấy đường lôi kiếm thiêu trụi toàn bộ Tư gia thành tro bụi.

Ở cổng Tư gia đệ nhất Hàm Nguyên lại xuất hiện cảnh tượng đẫm máu này, nếu không phải Hồ Tự tận mắt nhìn thấy, gã căn bản cũng không dám tin. Hơn nữa những thi thể kia đều mặc quần áo có in chữ Tư, rõ ràng là người của nhà họ Tư.

Cái này cũng không tính, cổng trước Tư gia cũng hoàn toàn bị phá hủy rồi, bây giờ biến thành ngói vụn, làm gì còn chút bóng dáng đệ nhất gia của Hàm Nguyên nữa? Thần thức của Diệp Mặc quét vào trong, bên trong chỗ nào cũng là người chết, đến hậu viên cuối cùng, thần thức mới bị ngăn cản bởi một trận pháp.

- Đây chính là Tư gia?

Diệp Mặc lạnh lùng hỏi một câu.

Đờ đẫn một lúc lâu, cho đến khi Diệp Mặc hỏi đến, Hồ Tự mới sắc mặt tái nhợt đáp lại:

- Vâng, vâng, tiền bối, đây chính là Tư gia.

Diệp Mặc lại nói với Hạ Bình Nhi:

- Chúng ta vào đó xem một chút.

Hạ Bình Nhi gật đầu, cẩn thận đi theo sau Diệp Mặc bước vào cửa chính đã bị tàn phá.

Hồ Tự thấy Diệp Mặc cũng không để ý gì đến gã, trong lòng lập tức trở nên căng thẳng, cũng không chủ động tiến lên phía trước. Đợi sau khi hai người Diệp Mặc và Hạ Bình Nhi biến mất trong nội viện Tư gia, lúc này gã mới quay người vội vàng chạy trốn. Cho đến hai năm sau, gã mới hiểu ra, tại sao lúc đó Diệp Mặc lại không thèm để ý gì đến gã, vì chỉ trong vòng hai năm này, gã cũng bị màn sương màu xám xâm chiếm cơ thể kia phá hoại, cuối cùng biến thành tro bụi.



- Chị Hoàng Phinh có phải cũng bị dẫn đi rồi không?

Hạ Bình Nhi cũng vội vàng hỏi.

Diệp Mặc lắc đầu nói:

- Không đâu, những nữ tu có tư chất cũng không cao lắm, cho dù Tư gia có người muốn dùng để tu luyện, thì lúc nào cũng có thể tìm được người cao hơn. Nếu kẻ thù của Tư gia đến rồi, bọn họ cũng không thể nào cố ý dẫn Hoàng Phinh đi được.

Diệp Mặc dẫn theo Hạ Bình Nhi đến thẳng trước một trận pháp phòng ngự phía hậu viện, hắn chỉ tùy ý rắc hai trận kỳ xuống, thì trong trận pháp này xuất hiện một cửa ngầm, Diệp Mặc tiến thẳng vào trong đó.

- Á…

Diệp Mặc và Hạ Bình Nhi vừa mới tiến vào cửa hầm này, thì có một âm thanh kinh dị truyền tới. Diệp Mặc cũng vừa mới bước vào, liền nhìn thấy bên trong đó có người.

Là hai người đàn bà, người lớn tuổi không ngờ cũng đã là tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ bảy rồi, còn người trẻ hơn một chút thì tu vi cũng cao, cũng đã là Hư Thần tầng thứ tư rồi.

Nữ tu Thừa Đỉnh tầng thứ bảy thoạt nhìn hình như còn trẻ hơn Hạ Bình Nhi, nhưng Diệp Mặc cũng biết, người đàn bà đó cũng không trẻ hơn Hạ Bình Nhi. Chỉ là vì tu vi của cô cao, hơn nữa không gian khổ như Hạ Bình Nhi, nên mới nhìn trẻ tuổi mà thôi.

Còn nữ tu Hư Thần tầng thứ tư kia, thoạt nhìn thì giống một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, Diệp Mặc cũng nhìn ra mặc dù tuổi tác không nhiều, nhưng cũng không chỉ là mười bảy mười tám tuổi, chắc hẳn cũng không chênh lệch nhiều so với Hạ Bình Nhi, nhiều nhất cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi mà thôi.

Hai nữ tu cũng cực xinh đẹp, nhưng nữ tu Hư Thần kia hình như sắc sảo hơn chút.

Cô khiến cho Diệp Mặc nhớ đến người con gái mặc váy xanh tên Ngọc Nhi mà hắn gặp ở Tây Tích châu, cũng xinh đẹp không gì so sánh được. Cái khác nhau duy nhất chính là, người con gái mặc váy xanh ở Tây Tích châu kia trên người có chút khí tức mê mị, còn người con gái trẻ tuổi này thì lại mang một cái gì đó tiêu sát và lạnh lùng.

Hai loại khí tức, Diệp Mặc cũng vô cùng không thích.

- Trình độ trận pháp và công pháp ẩn nấp của anh cũng không tồi, nghĩ đến chắc cũng là đệ tử của đại môn phái nào đó ở đây phải không?

Nữ tu Thừa Đỉnh tầng thứ bảy kia liếc nhìn Diệp Mặc, rồi lại nhìn Hạ Bình Nhi đứng sau lưng hắn, lạnh lùng nói.

Diệp Mặc từ người của hai người đàn bà này cảm thấy một sát khí nhàn nhạt, lập tức biết những người chết bên ngoài và trong này đều là do hai người này làm.

Hai người đàn bà này giết người thì thôi, nhưng lại giết đến mức làm nên cảnh tượng đẫm máu như vậy, rõ ràng cũng không coi tính mạng của tu sĩ khác ra gì.

Hạ Bình Nhi có chút nao núng lùi về phía sau Diệp Mặc một chút, rõ ràng cô đối diện với hai nữ tu này chẳng những sợ hãi, mà còn có chút tự ti.

Diệp Mặc cũng không trả lời câu hỏi của người đàn bà Thừa đỉnh này, thần thức của hắn cũng đã quét đến nơi có che chắn thần thức, lập tức hắn liền phóng ra một Thần thức đao hóa hình ra. Thần thức của hắn lập tức liền phá vỡ được trận pháp che chắn thần thức này, thì nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của ba nữ tu, Hoàng Phinh da mặt có chút đen nhẻm không ngờ lại xuất hiện trong đó. Sau khi nhìn thấy Hoàng Phinh, Diệp Mặc mới biết hắn hoàn toàn nhầm lẫn tên Liễu Nguyệt Chân và Hoàng Phinh rồi.

Lúc trước khi hắn đi, có đưa tặng Trúc Cơ đan là cho Liễu Nguyệt Chân, chứ không phải là Hoàng Phinh kia. Theo lý mà nói Hoàng Phinh phải ở cùng một chỗ với Tương Dị cụt một tay, không biết tại sao cô lại không ở cùng với Tương Dị, ngược lại lại ở cùng với anh em Hạ Bình Nhi.

- Tương Dị đâu?

Diệp Mặc theo bản năng hỏi Hạ Bình Nhi.

Hạ Bình Nhi vội vàng nói:

- Tương Dị sư huynh trong một lần ra ngoài làm nhiệm vụ vì bảo vệ chị Hoàng Phinh, nên đã mất mạng. Sau đó Chân Nguyên kiếm phái xảy ra chuyện, chị Hoàng Phinh trên đường đi lại gặp được tôi và anh trai tôi, nên đi cùng nhau.

Diệp Mặc nghe đến đó, trong lòng thầm than, tên Tương Dị này đúng là si tình Hoàng Phinh. Lúc trước y vì Hoàng Phinh mà mất đi một cánh tay, bây giờ lại đến tính mạng của mình cũng tặng cho người ta.

Nữ tu Thừa Đỉnh kia thấy Diệp Mặc cũng không để ý gì đến lời nói của cô, sắc mặt lập tức trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, dường như muốn ra tay với Diệp Mặc. Mà đúng vào lúc này, trong tận cùng hậu viện lại vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa, cô cũng không kịp ra tay với Diệp Mặc, kéo theo người con gái trẻ tuổi kia, trong nháy mắt phi độn biến mất.

Diệp Mặc căn bản cũng không để ý đến hai người đàn bà đã rời đi kia, mà lại dẫn theo Hạ Bình Nhi đến trước cấm chế kia, tiện tay kéo một cái, cấm chế kia lập tức tiêu tán trong không trung.

- Chị Phinh…

Hạ Bình Nhi vừa nhìn thấy Hoàng Phinh sắc mặt vô cùng tái nhợt đã ngồi đờ đẫn một bên, còn hai nữ tu Trúc Cơ còn lại cũng vô cùng đờ đẫn.

Nghe được Hạ Bình Nhi gào thét, Hoàng Phinh lúc này mới tỉnh lại, trong mắt cô lộ ra vẻ vô cùng kinh hoảng, vội vàng hỏi:

- Bình Nhi, sao em cũng đến rồi?

Hạ Bình Nhi vội vàng chỉ vào Diệp Mặc nói:

- Em gặp được Diệp đại ca ở Hàm Nguyên thành, sau đó Diệp đại ca cùng em đi cứu chị.

Hoàng Phinh lúc này mới nhận ra Diệp Mặc, vội vàng đứng dậy cám ơn.

Diệp Mặc khua khua tay nói, thần thức của hắn đảo qua, liền biết được trong thân thể của Hoàng Phinh có một loại độc dược mà thôi, hai người con gái ở cùng Hoàng Phinh cũng vậy.

Diệp Mặc lấy ra ba viên đan dược cho ba người Hoàng Phinh uống, sau khi giải độc xong, hai người còn lại thiên ân vạn tạ rồi rời đi. Diệp Mặc cũng lấy ra một cái nhẫn đưa cho Hạ Bình Nhi nói:

- Trong này có đan dược trị thương cho anh trai cô, còn có đan dược tu luyện Trúc Cơ kỳ nữa. Cô đi cứu anh trai cô đi, sau đó chia đồ trong nhẫn thành ba phần cho ba người, rồi rời khỏi Hàm Nguyên thành.

Hạ Bình Nhi theo bản năng nhận lấy chiếc nhẫn nói:

- Vậy Diệp đại ca anh thì sao?

- Tôi còn một số chuyện nữa, dẫn theo mấy người không tiện lắm. Nếu mọi người không có nơi nào để đi, thì cứ đến thẳng Phỉ Hải thành. Mặc Nguyệt ở Phỉ Hải thành là sản nghiệp của tôi, mọi người cứ cầm miếng ngọc bài này đến là được.

Diệp Mặc nói xong liền lấy ra một miếng ngọc bài đưa cho Hạ Bình Nhi.

Còn hắn thì phải đi tìm Ức Mặc, còn phải đến phường thị Nam Sơn, dẫn theo ba tu sĩ Trúc Cơ Hạ Bình Nhi hiển nhiên là không được.

- Vậy thì Diệp đại ca, chúng tôi và chị Hoàng Phinh đi trước đây.

Hạ Bình Nhi biết Diệp Mặc chắc chắn còn chuyện riêng, mặc dù cô cũng không biết tu vi của Diệp Mặc, nhưng tu vi của hắn nhất định không thấp, rất có khả năng cũng đã là tu sĩ Nguyên Anh rồi.

Cô cũng không còn là cô bé không hiểu chuyện ngày trước nữa, sau khi nhận đồ của Diệp Mặc rồi, cái đầu tiên là không muốn ảnh hưởng đến việc của Diệp Mặc nữa.

Diệp Mặc lại gật đầu dặn dò nói:

- Đan dược kia anh trai cô sau khi ăn xong rồi thì lập tức sẽ khỏe lại, sau đó các cô nhanh chóng rời hỏi Hàm Nguyên thành, nơi này không phải là nơi tốt đẹp gì.

Diệp Mặc vốn cảm giác cái thành phố này có chút quỷ dị, chỉ là quỷ dị ở chỗ nào, hắn cũng chưa thể khẳng định được.

- Vâng, Diệp đại ca.

Hoàng Phinh và Hạ Bình Nhi cũng rất tự giác, sau khi trả lời xong, thì nhanh chóng rời khỏi Tư gia.

Thần thức của Diệp Mặc để ý đến lúc hai người rời đi, lúc này mới dọc theo hướng hai nữ tu lúc trước rời đi đuổi theo. Nhưng chỉ trong chốc lát, Diệp Mặc lại xuất hiện trước một trận pháp phòng ngự, sau khi vứt hai trận kỳ xuống trận pháp xong, Diệp Mặc lại phát hiện ra bên trong có một đại điện cực lớn, mà cái đầu tiên hắn nhìn thấy vẫn là hai người đàn bà vừa nãy.

Nhưng cái khác nhau duy nhất chính là, hai người đàn bà lúc trước nét mặt lạnh như băng, phong kinh vân đạm, còn nữ tu Thừa Đỉnh tầng thứ bảy bây giờ lại mất đi một cánh tay. Không cần nhìn vết máu còn loang lổ trên chỗ tay cụt kia, Diệp Mặc cũng biết cánh tay của cô ta là vừa mới bị mất, chỉ vừa nãy thôi cánh tay của cô vẫn còn nguyên vẹn.

Nữ tu trẻ tuổi Hư Thần kia thì đang sắc mặt tái nhợt đỡ lấy nữ tu Thừa Đỉnh kia, ánh mắt gắt gao nhìn tế đàn ở giữa đại điện.

Trên tế đàn có một người đàn ông râu tóc bạc phơ, thoạt nhìn thì trẻ tuổi, nhưng khiến người ta lại có cảm giác rất già.

Người đàn ông kia cũng đã là tu vi Kiếp Biến tầng thứ nhất, nhưng khí tức thì lại điều độ chừng mực, rõ ràng mới lên cấp chưa được một tháng. Thần thức của Diệp Mặc vừa quét đến khí tức loang lổ máu trên người gã, liền biết được người này có công pháp tu luyện cũng cực kỳ hung tàn.

Người đàn ông tóc trắng kia thấy Diệp Mặc đi vào cũng lộ ra chút nghi ngờ, lập tức gã liền hiểu ra Diệp Mặc dùng che giấu tu vi, nếu không căn bản cũng không thể nào đến gã cũng không nhìn ra được tu vi của hắn.

Cho nên gã chỉ cần liếc nhìn Diệp Mặc, rồi lại chằm chằm nhìn nữ tu bị mất cánh tay kia nói:

- Rất tốt, các cô đến thật đúng lúc. Vừa nãy nếu không phải một cánh tay của cô, tôi quả thực khó có thể thu công được, đợi lát nữa tôi sẽ cám ơn cô.

Nói xong dường như để giải thích rõ hơn, gã lại lè lưỡi liếm môi nói:

- Nói ra tôi có thể thăng cấp lên Kiếp Biến, cũng là vì cô bé kia đi cùng các cô. Hắc hắc, cái tươi mát, cái sạch sẽ kia, tôi cũng nhớ một tháng rồi, hôm nay cuối cùng cũng có thể thưởng thức được rồi.

Dừng lại một chút, gã lại liếc nhìn Diệp Mặc, sau đó lại nói với nữ tu kia:

- Tôi tiêu diệt cả nhà Tư gia, đợi chút nữa hiến dâng người cô, cũng đã không thiệt cho cô rồi. Tôi bóp chết con kiến hôi này đã, tránh việc hắn ảnh hưởng đến cảm xúc của chúng ta.

Nói xong gã không ngờ lại giơ tay ra trực tiếp hướng về phía Diệp Mặc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi