Thần thức Diệp Mặc kết nối đến tầng cấm chế thức nhất, khi hắn bắt đầu thử luyện hóa cấm chế này, lập tức liền phát hiện ra mình nghĩ quá đơn giản. Trong tầng cấm chế này không ngờ còn bao gồm chín cấm chế tuần hoàn giao thoa, Diệp Mặc ngược lại lại thở dài nhẹ nhõm, lúc này mới trở lại bình thường.
Bên trong một tầng cấm chế còn bao hàm chín cấm chế khác, bảy tầng cấm chế tổng cộng có sáu mươi ba cấm chế tuần hoàn. Mặc dù còn cách xa 108 cấm chế, nhưng cũng không phải chỉ có bảy tầng cấm chế nữa.
Sau khi Diệp Mặc bắt đầu luyện chế chín tầng cấm chế này, mới biết khó khăn như nào. Cấm chế thứ nhất đến thứ ba luyện hóa hắn chỉ cần năm năm, còn cấm chế thứ ba đến cấm chế thứ sáu, hắn cần đến mười hai năm, cấm chế thứ sáu đến cấm chế thứ bảy hắn cần đến hẳn năm mươi năm.
Loại bỏ cấm chế tuần hoàn giao thoa trong mỗi một cấm chế, bề ngoài Thí Đạo thương chỉ có bảy tầng cấm chế, Diệp Mặc luyện hóa tầng cấm chế thứ nhất dùng đến bảy mươi lăm năm. Diệp Mặc biết rõ, những tàng cấm chế phía sau chắc chắn càng lúc càng khó luyện hóa hơn.
Khi Diệp Mặc bắt đầu luyện hóa tầng cấm chế thứ hai của Thí Đạo thương, hoàn toàn dập tắt suy nghĩ luyện hóa tầng cấm chế thứ hai của Thí Đạo thương trong khi bế quan, vì trong tần cấm chế thứ hai của Thí Đạo thương không phải là chín cấm chế tuần hoàn giao nhau, mà là mười tám cấm chế tuần hoàn giao nhau.
Diệp Mặc không thể tiếp tục luyện hóa tầng cấm chế thứ hai nữa, nếu như cứ tiếp tục suy tính như này, trong tầng cấm chế thứ ba hẳn có 27 cấm chế tuần hoàn, trong tầng cấm chế thứ tư có 36 cấm chế tuần hoàn...
Cứ tăng như vậy, sớm đã không còn là 108 cấm chế nữa rồi. Diệp Mặc thở dài, cảm nhận được sát ý mùi máu nồng đậm của Thí Đạo thương, hắn biết cho dù hắn chỉ luyện hóa chín cấm chế tuần hoàn trong tầng cấm chế thứ nhất, cũng có thể uy hiếp được một Đạo nguyên Thánh đế.
Tiếp tục đem thời gian lãng phí luyện hóa Thí Đạo thương, hắn còn không bằng tiếp tục luyện hóa Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung.
Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung và Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn đều là 108 cấm chế. Mà bây giờ hắn cũng đều luyện hóa đến cấm chế thứ 99 rồi. Nếu như hắn có thể luyện hóa hơn 100 cấm chế, thì uy lực tuyệt đối sẽ tăng lên một cấp bậc mới, thậm chí còn gấp đôi cũng chưa biết chừng.
99 cấm chế và 100 cấm chế thoạt nhìn chũng chỉ chênh lệch một cấm chế, nhưng một cấm chế này luyện hóa cũng không đơn giản chút nào. Lúc trước khi Diệp Mặc là Tố đạo cũng đã thử luyện hóa, vì tốn quá nhiều thời gian, không có chút động tĩnh gì, hắn quyết định bỏ. Bây giờ hắn cũng là Dục đạo rồi, lại luyện hóa một cấm chế này, vẫn vô cùng tốn sức.
Nhưng so với lúc trước hoàn toàn không luyện hóa nổi, lần này hắn cuối cùng cũng có thể buông lỏng cấm chế, sau năm mươi năm, Diệp Mặc cuối cùng cũng đã luyện hóa được cấm chế thứ 100 của Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung.
Diệp Mặc lắc đầu, tốn nhiều thời gian như vậy luyện hóa một cấm chế, hắn không biết có đáng hay không. May mà hắn có trận bàn thời gian, nếu không hắn quả thật không muốn là chuyện như này. Tốn thêm 30 năm nữa, Diệp Mặc mới lại luyện hóa được cấm chế thứ 100 của một mũi Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn.
Thời gian ba năm còn chưa hết, nhưng Diệp Mặc lại biết 100 triệu thần tinh của hắn cũng sắp hết rồi. Cho dù còn có chút dư thừa, nhưng tuyệt đối cũng không nhiều.
Diệp Mặc không tiếp tục luyện hóa những mũi Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn còn lại nữa, hắn cất trận bàn thời gian đi, lại lần nữa hái một quả Hoàng Trung Lý từ trên cây Hoàng Trung Lý.
Hoàng Trung Lý có thể trợ giúp cảm ngộ thiên đạo, hơn nữa pháp tắc thiên đạo bao hàm trong mỗi quả Hoàng Trung Lý cũng là khác nhau. Nhưng lại có thể căn cứ theo ý thức của từng người cảm ngộ, tăng thêm một loại pháp tắc thiên địa trong đó.
Thứ mà Diệp Mặc muốn tăng cường chính là lĩnh ngộ của mình với Nhất Phương, nếu như hắn có thể trong hư không, dùng một khoảng hư không bắt được không gian của mình, trói chặt tên Đạo nguyên Ma thánh kia, cho dù chỉ là trong một giây, hắn cũng có thể đánh cho trọng thương, thậm chí là giết chết.
Đối với Diệp Mặc mà nói, hắn không chỉ là vì muốn chạy thoát từ tay của Đạo nguyên Ma thánh kia, nếu như chỉ là chạy thoát, hắn tin rằng với lĩnh ngộ Dục đạo của mình trong hư không, dùng Thần khí phi hành cực phẩm cũng đã có thể thoát được từ tay đối phương rồi.
Tên Đạo nguyên Ma thánh kia không ngờ lại dám để ý Mục Tiểu Vận, bất luận đối phương nghĩ như thế nào, Diệp Mặc cũng có suy nghĩ giết chết lão trong đầu.
Thần thông Nhất Phương hư không và Thuấn Tức dường như có điểm chung nhau, Diệp Mặc lại biết đó là hai pháp tắc thần thông khác nhau hoàn toàn, một là thần thông không gian, một là thần thông pháp tắc thời gian.
Trên thực tế thần thông Thuấn Tức lại càng đáng sợ hơn một chút, nhưng Diệp Mặc biết rõ, thần thông Thuấn Tức của hắn còn kém xa sự lợi hại của Nhất Phương hư không, thần thông Thuấn Tức của hắn cùng lắm chỉ là lĩnh ngộ được chút đỉnh mà thôi, đối với Đạo nguyên Thánh đế, thì tuyệt đối không có vấn đề gì. Muốn đối phó với Đạo nguyên Thánh đế, còn thiếu sót rất nhiều. Thần thông có lợi hại đi nữa, cũng phải cảm ngộ sâu sắc mới có thể phát huy được tác dụng.
Pháp tắc đạo vận trong Hoàng Trung Lý được Diệp Mặc cảm ngộ, chuyển hóa thành lĩnh ngộ thần thông Nhất Phương hư không. Một tháng sau, Diệp Mặc lại lần nữa giơ tay chộp ra ngoài.
Lần này càng tự nhiên hơn lần đầu tiên, không có chút chậm chạp và trì trệ nào, Diệp Mặc biết thần thông Nhất Phương hư không của hắn đã tiến thêm một bước so với lúc trước, nhưng thần thông nhìn như nước chảy mây trôi này của hắn trong thế giới của mình, một khi ra ngoài, cũng khó khăn hơn gấp trăm lần.
Diệp Mặc tính toán một chút xem 100 triệu thần tinh còn lại bao nhiêu, không tiếp tục tu luyện nữa, cũng không tiếp tục cảm ngộ thần thông, mà lại bắt đầu luyện chế trận kỳ.
Đối phó với một Đạo nguyên Thánh đế, Diệp Mặc cũng không đơn giản cho rằng mình có thể dùng trận pháp khống chế được đối phuơng. Nếu như hắn có suy nghĩ này, thì hắn đã quá ngây thơ rồi. Cho dù trận pháp của hắn có nghịch thiên đi nữa, muốn trong hư không dùng trận pháp khống chế được một Đạo nguyên Thánh đế, cũng vô cùng khó khăn, cho dù đối phương bị hắn khống chế lại rồi, hắn cũng chưa chắc có thể giết được đối phương.
Hơn nữa, cảm ngộ thiên địa của một Đạo nguyên Thánh đế sâu bao nhiêu, một khi nhắm vào khốn sát trận chống đối lão, lập tức sẽ khiến lão có sự cảnh giác.
Diệp Mặc luyện chế trận kỳ mặc dù cũng là vì dùng trận pháp tiêu diệt Đạo nguyên Ma thánh này, nhưng loại thông qua cách gián tiếp. Trận pháp mà hắn muốn bố trí không có chút quan hệ trực tiếp nào với Đạo nguyên Ma thánh kia, nhưng phải lấy mục đích là chém giết lão mới được.
Sau khi luyện chế mấy trăm trận kỳ xong, Diệp Mặc không tiếp tục luyện chế trận kỳ nữa, hắn cảm thấy lúc này có thể rời khỏi Ảnh Hư Bảo rồi. Nếu như chuẩn bị nhiều như này rồi, hắn vẫn không giết được Đạo nguyên Ma thánh kia, thì hắn có bao xa chạy bấy xa vậy.
Diệp Mặc từ trong Thế giới trang vàng ra ngoài, lại phát hiện ba người Thanh Như không tiếp tục tu luyện, rõ ràng cũng biết 100 triệu thần tinh sắp tiêu hết rồi.
- Ông xã, chúng ta phải đi rồi sao?
Mục Tiểu Vận nhìn thấy tinh thần thoải mái của Diệp Mặc, dường như cũng không có chút lo lắng gì, thở phào nhẹ nhõm hỏi.
- Đúng vậy, bây giời chúng ta đi thôi.
Trong lúc Diệp Mặc nói, Thanh Như và Phục Phi cũng biết Diệp Mặc xuất quan rồi, cũng đã đến.
…
- Đi rồi sao? Tôi còn cho rằng anh có chút thần tinh, có thể co đầ rụt cổ đến khi nào.
Trong một động phủ cực kỳ bình thường trong Ảnh Hư Bả, một người đàn ông hắc khí lượn quanh nhìn thông tin châu trong tay mình một chút, lầm bầm cười khẩy một cái.
Lập tức thân hình của lão lóe lên, cũng biến mất trong động phủ. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, lão liền xuất hiện ngoài Ảnh Hư Bảo, đồng thời phóng ra pháp bảo phi hành của mình, là một phi thuyền Thần khí thượng phẩm.
Cùng lúc đó, Đạo nguyên nữ Thánh đế của hội Thương Hư Đạo Dịch kia nhìn bên ngoài Ảnh Hư Bảo, lắc đầu lầm bầm nói:
- Quá ngây thơ, nếu như một Đạo nguyên có thể dễ dàng trốn thoát như vậy, thì Đạo nguyên cũng không phải khiến người ta sợ hãi như vậy nữa rồi. Cũng không biết là đệ tử của đại tông môn nào của Nhân tộc. Xem ra bình thường phách lối quen rồi, bây giờ đến chút oan ức cũng không chịu nổi, vô duyên vô cớ ném đi tính mạng của mình.
Diệp Mặc cũng không biết có người đang lo lắng cho hắn, Đạo nguyên Ma thánh kia vừa mới ra khỏi Ảnh Hư Bảo, hắn liền biết, sau đó hắn tăng tốc Thời Không Thoa của mình, trên đường hắn căn bản không làm ký hiệu, hắn biết cho dù hắn không làm ký hiệu, thì tên Đạo nguyên Ma thánh đó cũng sẽ biết dấu vết hành tẩu của hắn.
- Haiz, không ngờ là một món Thần khí phi hành cực phẩm...
Tên Đạo Nguyên Ma thánh này cảm ngộ quỹ tích phi hành của Diệp Mặc một chút, lập tức khiếp sợ lẩm bẩm một câu. Sau đó khuôn mặt lộ vẻ vui sướng, cho dù một Đạo nguyên như lão, cũng chỉ có một món Thần khí phi hành thượng phẩm cao cấp.
Giá trị của một món Thần khí phi hành cực phẩm cao như thế nào? So với Thần khí phi hành cực phẩm, Cửu Tinh Trúc mà lão mất đi căn bản cũng chẳng là cái gì.
- Ha ha ha… Xem ra mình có thể quay về một chuyến được rồi.
Có Thần khí phi hành cực phẩm, thời gian lão quay về cũng rút ngắn đi rất nhiều.
Diệp Mặc lúc này cũng đã dừng lại, hắn với tốc độ nhanh nhất cất Thời Không Thoa đi, đồng thời bảo mấy người Thanh Như tiến vào Thế giới trang vàng. Sau đó đem trận kỳ đã được luyện chế không ngừng bắn ra ngoài, chỉ mười mấy giây, những trận kỳ đó cũng đã biến mất trong hư không, không nhìn thấy chút bóng dáng gì nữa.
Mặc dù như vậy, Diệp Mặc trong lòng vẫn có chút tiếc nuối, tên Đạo nguyên Ma thánh kia cho hắn thời gian quá ngắn, nếu như cho hắn thêm nửa tuần hương nữa, trận pháp mà hắn bố trí sẽ càng lớn hơn. Sau khi bố trí xong trận pháp, Diệp Mặc cũng không đứng nguyên tại chỗ nữa, ngược lại di chuyển về phía Ảnh Hư Bảo khoảng mấy trăm dặm mới dừng lại.
- Ngươi không chạy nữa?
Tên Đạo nguyên Ma thánh kia đến nhìn thấy một mình Diệp Mặc đứng trong hư không, ngược lại có chút nghi ngờ nói một câu. Lão cho rằng, Diệp Mặc có Thần khí phi hành cực phẩm, lúc này chắc hẳn cũng đã chạy xa lắm rồi, nói không chứng còn cho rằng mình có thể chạy thoát, chứ không phải đứng chờ chết ở đây.
Mặc dù trong mắt lão, Diệp Mặc cho dù có liều mạng chạy trốn, cũng không thoát khỏi lòng bàn tay lãi, nhưng Diệp Mặc lại ở đứng đó không đi, lại nằm ngoài dự liệu của gã.
- Ồ, không đúng, anh còn có tiểu thế giới… không phải tiểu thế giới, mà là thế giới chân linh.
Khi tên Đạo nguyên Ma thánh này không nhìn thấy mấy người Mục Tiểu Vận, lập tức liền hiểu ra, nếu như Diệp Mặc có tiểu thế giới, một Đạo nguyên Thánh đế như lão, tuyệt đối cũng có thể cảm ứng được.
- Đạo quả, thế giới chân linh, Thần khí phi hành cực phẩm… xem ra anh quả thực cũng không khiến tôi thất vọng.
Tên Đạo nguyên Ma thánh này sáng mắt, rõ ràng cũng đã đem Diệp Mặc trở thành thực đơn của lão rồi. Lão khẳng định Diệp Mặc dám cất Thời Không Thoa, một mình đứng trong này, tuyệt đối có cái gì đó để dựa vào, nhưng lão cũng không lo lắng. Chống lưng của một Tiên đế có tài giỏi cừ khôi thế nào đi nữa, trước mặt một Đạo nguyên Thánh đế như lão, cũng chỉ là mây bay.
- Chắc hẳn anh cho rằng thần thông của mình kinh người, cho nên muốn thử xem mình khác cường giả Đạo nguyên ở chỗ nào đúng không? Hôm nay ta sẽ cho anh toại nguyện.
Tên Đạo nguyên Ma thánh này nói xong, cũng đã vung tay vung một màn hắc vụ ra.