THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Diệp Mặc liền quét thần thức vào trong đường ngầm, lập tức quét được một âm hồn đang trốn trong một góc. Nếu như một mình hắn tiến vào nơi này, thì nó không thể xâm phạm vào hồn phách của hắn, hắn sẽ không để ý đến nó. Chỉ đó điều trước đó không lâu Tống Ánh Trúc vừa mới tiến vào, âm hồn này không chừng đã đánh lén cô ấy rồi.

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc tiện tay tạo ra một quả cầu lửa phóng vào trong, âm hồn kia lập tức tiêu tan trong không trung. Không khí lạnh lẽo trong đường ngầm mộ cổ dường như đã giảm đi rất nhiều.

Diệp Mặc đi rất nhanh, chỉ trong một thời gian ngắn, hắn đã nhìn thấy cửa đá, hơn nữa cạnh cánh cửa đá đó có hai thi thể. Trên cánh cửa đá có vài viên dạ minh châu…

Ủa, không đúng, Diệp Mặc chợt nhớ đến tình huống mà anh em họ Phó nói, có 9 viên dạ minh châu, nhưng sao ở đây chỉ có 8 viên? Còn nữa, lúc đó anh em họ Phó nói ngoài hai thi thể này ra, trong ngôi mộ cổ còn có một người nữa bị cung tên bắn chết, nhưng sao lại không nhìn thấy thi thể đó ở đây?

Những cái này Diệp Mặc lại không để ý đến, cái mà hắn để ý chính là Tống Ánh Trúc bây giờ đang ở chỗ nào? Tại sao trong đường ngầm lại không thấy cô ấy?

Diệp Mặc biết rằng cánh cửa đá này có thể phóng tên, hắn lấy một tảng đá ném về phía cửa đá, nhưng lại không có một mũi tên nào bắn ra, chẳng lẽ lại không còn mũi tên nào?

Bất kể là có còn mũi tên nào không, Diệp Mặc không chút do dự cạy 8 viên dạ minh châu còn lại xuống. Những viên dạ minh châu này đều là những thứ vô giá, hơn nữa lại có giá trị thẩm mĩ. Hắn tuyệt đối sẽ không để lại chỗ này cho người khác.

Sau khi cạy được những viên dạ minh châu đó, Diệp Mặc đứng bên cạnh cửa đá, hắn đang định dùng thanh kiếm của mình phá cánh cửa này. Nhưng hắn vừa mới đưa tay ra dùng lực đẩy nhẹ cánh cửa, không ngờ cánh cửa lại mở ra.

Diệp Mặc đi vào phía bên trong cửa đá, lại phát hiện ra mình đang đứng trên một bục có chu vi khoảng một mét vuông, bên dưới bục chính là một vách núi sâu thăm thẳm. Ở một chỗ tối tăm như này, nếu như không cẩn thận sẽ bị rơi xuống vực thẳm. Cũng may ngay dưới bục là một đường cầu thang bước xuống dưới.

Nơi này có chút bẫy người đây, hắn không có đèn mỏ, may thay hắn lại có thần thức, nếu không nhỡ chân một bước, thì hắn đúng thật gặp thảm kịch rồi. Lúc này chân khí của hắn vẫn chưa khôi phục, đến việc đạp kiếm để bay lên khỏi cổ mộ bị sụp này cũng không được.

Diệp Mặc đang định bước theo đường cầu thang, nhưng cánh cửa đá sau lưng bỗng nhiên đóng kín lại. Diệp Mặc quay đầu lại, đưa tay ra đẩy cửa đá, nhưng lại không có bất cứ động tĩnh nào, cánh cửa đá này giống như đã bị khóa chặt lại vậy.

Diệp Mặc giận dữ, như này đúng là lừa người thật rồi, lừa người ta vào trong rồi khóa cửa lại, làm gì có chuyện như này?

Không chút nghĩ ngợi, Diệp Mặc lấy phi kiếm ra, định chém cửa đá này ra. Nhưng phi kiếm của hắn mới chém vào cửa đá được nửa thước, hắn liền biết rằng đây không phải là cửa đá, mà là một tấm sắt dày hơn một tấc, tấm cửa sắt này trước sau được bao phủ một lớp đá dày nửa tấc nữa.

Nếu như là người khác, cả đời cũng không muốn phá hỏng cánh cửa sắt này, nhưng đây lại là Diệp Mặc. Diệp Mặc cầm phi kiếm lên, khoét một lỗ tròn ba thước trên cánh cửa sắt này một cách thuần thục. Lúc này mới thu phi kiếm lại.

Nhìn cái lỗ hổng mà chính mình vừa với đục khoét, trong lòng Diệp Mặc rất hài lòng, phỏng đoán người mà phát chế ra cánh cửa sắt này cũng không ngờ được, không ngờ có người trong thời gian rất ngắn đã khoét được một lỗ lớn như này. Người làm ra cánh cửa sắt này thật nham hiểm, nhưng không may cho gã là lại gặp mình.

Diệp Mặc chém cánh cửa sắt này xong, lúc này mới cẩn thận dọc theo bậc cầu thang đi xuống dưới, đồng thời phóng thần thức ra ngoài, bây giờ thần thức của hắn bị tổn thương, chỉ có thể nhìn được trong phạm vi 200m.

Sau khi Diệp Mặc đi được hơn 100m, hắn liền nhìn thấy Tống Ánh Trúc, Tống Ánh Trúc lúc này đang đi xuống khoảng một trăm mét gần đáy cốc, hơn nữa lại còn một đoạn ngập trong nước ngầm, xem ra tình hình không được tốt.

Lúc này sắc mặt Tống Ánh Trúc trắng bệch, cô đang đứng trên một tảng đá nhô lên, tảng đá này nằm giữa con sông dưới chân núi, thực ra thì hắn không biết sao cô ấy lại leo được lên tảng đá đó. Thanh kiếm trong tay Tống Ánh Trúc không ngừng chém loạn xạ vào trong không trung, nhưng xung quanh cô lại chẳng có thứ gì hết.

Diệp Mặc không chút do dự vọt xuống dưới, lấy một tấm gỗ vất xuống sông, sau đó bước lên trên tấm gỗ xông về phía Tống Ánh Trúc.

Nhưng Diệp Mặc vừa bước lên tấm ván gỗ, xung quanh tấm gỗ lại ngoi lên vô số những cái đầu đen thủi. Những cái đầu quái dị này há to miệng táp tới tấm ván gỗ, có cái thậm chí còn xông lên định cắn vào chân Diệp Mặc. Bao nhiêu cái miệng to như vậy táp tới, lộ ra những chiếc răng nanh sắc bén, lập tức một mùi hôi tanh nồng nặc bốc lên.

Diệp Mặc kinh ngạc, từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ bắt gặp loài cá hung dữ như này, hình đầu kì dị, còn có cả răng nanh thì không nói, hơn nữa những tấm vảy trên mình lại lộn ngược ra ngoài, lộ ra xanh xanh. Ở giữa những tấm vảy đó thậm chí còn có một chất gì đó nhầy nhầy, trông vô cũng ghớm ghiếc ghê tởm.

Diệp Mặc vội vàng chém một đường kiếm xuống, mùi máu tanh hôi lập tức nhuộm đỏ cả một đoạn sông, những con quái ngư bị chém chết lúc đó lập tức bị những con khác ăn thịt ngay tức khắc. Mặc dù như vậy, những cái đầu quái ngư kia càng lúc càng nhiều. Tấm ván gỗ dưới chân Diệp Mặc trong nháy mắt đã biến mất, Diệp Mặc vội vàng nhảy lên, hạ xuống tảng đá mà Tống Ánh Trúc đang đứng. Cho dù bọn quái ngư này không làm gì được hắn, hắn cũng không muốn đụng phải những thứ này, huống chi vừa nhìn thấy những thứ này đã biết không phải loại hiền lành. Nếu chẳng may hắn rơi xuống sông, chắc chắn là mất mạng.

Chiếc ba lô trên người Tống Ánh Trúc đã bị mất, không biết đã bị mất đi đằng nào rồi. Lúc này cô như bị điên lên vậy, dùng kiếm chém loạn xạ, không chút để ý đến Diệp Mặc đang đứng bên cạnh, thậm chí còn chém phải Diệp Mặc.

Cũng may kiếm pháp của cô loạn xạ, Diệp Mặc giơ tay ra đã khống chế được cô. Đồng thời cũng cảm nhận được hàn khí lạnh lẽo trong người Tống Ánh Trúc, biết được cô lại gặp thứ gì đó không sạch sẽ. Diệp Mặc không chút do dự đánh tan khí tức âm hàn trong người cô đi, Tống Ánh Trúc lúc này mới bình tĩnh trở lại.

Tuy rằng chiếc đẻn mỏ của cô đã bị mất, nhưng mùi quen thuộc của Diệp Mặc khiến cô dừng phản kháng lại. Cô trầm mặc không nói gì, cô không biết Diệp Mặc sao lại cũng đến chỗ này.

Diệp Mặc chưa kịp nói chuyện, những cái đầu cá lại càng lúc càng đông, dường như bị mùi tanh kia dẫn dụ tới đây.

Diệp Mặc tiện tay lấy ra một viên dạ minh châu, Tống Ánh Trúc lập tức nhìn thấy tình hình xung quanh, sợ tới mức cứng lýỡi không nói lên lời. Cô gặp âm hồn không thét chói tai, Diệp Mặc chiếm ðoạt cô, cô cũng không thét, nhýng khi nhìn thấy những con cá đầu răng ghớm ghiếc này, cô lại không kìm nổi sự sợ hãi trong lòng, những con cá này thật quá hung ác.

Tảng đá trong lòng sông quá nhỏ, mà hình như nước sông lại đang từ từ dâng lên, cho dù là Diệp Mặc hay Tống Ánh Trúc cũng không muốn rơi xuống nước. Những thứ trong nước này thật làm cho người ta không muốn nghĩ tới, Diệp Mặc thà rằng gặp một nghìn âm hồn, chứ cũng không muốn gặp loài cá ghê tởm này.

Nhưng bây giờ Diệp Mặc không có cách nào để phóng ra phi kiếm, hắn biết cần phải tìm cách khác.

Nghĩ đến đây, thanh trường đao trong tay Diệp Mặc nhanh chóng đánh ra, khoảng mười con cá hung ác xung quanh tảng đá lập tức bị giết, không đợi những con cá tiếp theo xông đến, Diệp Mặc đưa cho Tống Ánh Trúc một viên dạ minh châu nói:

- Đợi lát nữa tôi sẽ cho cô lên trước, sau khi cô lên rồi, thì ra ngoài ngay lập tức.

- Vậy anh…

Tống Ánh Trúc hỏi theo bản năng, lúc đó cô không nghĩ Diệp Mặc chính là người mình muốn giết.

- Cô đi trước, tôi sẽ lên ngay.

Diệp Mặc nói xong liền nắm lấy Tống Ánh Trúc, dùng chân khí của mình ném cô lên trên, không sai lệch rơi chính xác lên trên cầu thang.

Diệp Mặc lúc này không ngừng giết cá, lại không có cách nào tốt nhất rời khỏi nơi này, hắn vẫn còn một tấm gỗ, nhưng lúc đó lũ cá kia không biết đã nhiều hơn lúc trước bao nhiêu lần rồi, một khi hắn ném tấm ván xuống sông, nói không chừng không đợi hắn hành động thì đã bị lũ cá này rỉa chết rồi.

Tống Ánh Trúc ngơ ngác đứng trên cầu thang, xa xa là bóng Diệp Mặc chém giết được mơ hồ nhìn thấy qua ánh sáng mờ nhạt của viên dạ minh châu.

Diệp Mặc đang suy nghĩ làm sao để rời khỏi chỗ này, hắn lại phát hiện ra một chuyện đáng sợ hơn, đó chính là những con cá này vốn chỉ có thể vươn đầu ra trong nước, hoặc là quái ngư trong lúc tương đối nhiều, nối tiếp nhau ngoi lên. Mà hiện tại những quái ngư này sau khi ăn đồng loại của chúng xong, không ngờ lại có thể mọc chân dài ra, thậm chí có thể chầm chậm trèo lên tảng đá.

Diệp Mặc cảm giác da đầu có chút căng thẳng, có nên phóng phi kiếm ra hay không? Nhưng nếu chẳng may chân khí không đủ, mình lại bị rơi vào nước như lần trước, thì hoàn toàn xong đời thật rồi. Những con cá này làm hắn nhớ tới những con trùng trên sa mạc, cũng là vì sau khi ăn thi thể, lập tức trở nên lợi hại hơn, những thứ này rốt cục là cái gì?

- Còn chưa biến đi còn đứng đó làm gì?

Diệp Mặc thấy Tống Ánh Trúc không ngờ lại đứng bất động trên cầu thang, lập tức điên tiết, đến lúc nào rồi, người phụ nữ này không ngờ lại không biết hành động.

- Anh…

Tống Ánh Trúc thấy Diệp Mặc không ngờ lại muốn mình biến đi, sự phẫn nộ trong lòng suốt cả đêm không thể kìm được hơn nữa, trong khoảnh khắc đó, cô thậm chí còn muốn cầm kiếm xông lên chém cho Diệp Mặc một phát.

Nhưng Tống Ánh Trúc nhanh chóng nhìn thấy những quái ngư đang chậm rãi trèo lên tảng đá, hơn nữa càng lúc càng nhiều. Quái ngư ghê tởm đến cực điểm này khiến cho cô không thể chịu đựng được, cô thà rằng chết ngay lập tức chứ không muốn đụng đến loài cá này.

Tống Ánh Trúc quay đầu bước đi, cô bước thật nhanh đến bục đứng bên cạnh cửa đá, lúc này cô mới phát hiện ra cửa đá bị khoét một lỗ hổng rộng ba thước. Chắc chắn là do Diệp Mặc làm, Tống Ánh Trúc nghĩ đến Diệp Mặc lập tức quay đầu lại nhìn.

Ầm ầm…

Một tiếng nổ từ phía sau truyền đến, trên người Tống Ánh Trúc lập tức bị bắn bùn đầy người. Lúc đó mới vội vàng trèo qua lỗ hổng trên cửa đá, nếu như cô đứng ngẩn ra một lúc nữa, chắc chắn sẽ bị rơi xuống và bị đất đá che lấp.

Tống Ánh Trúc theo bản năng không ngừng chạy về phía trước, đất đá đằng sau lưng cô không ngừng sụp xuống. Sau một lúc khi cô nhanh chóng dọc theo đường ngầm chạy ra ngoài, ngôi mộ cổ sau lưng cô phát ra một tiếng nổ thật lớn

Ầm…

Ngôi mộ bị sụp đổ hoàn toàn.

Dường như toàn bộ tuyết sơn đều bị chấn động.

Tống Ánh Trúc chạy đến một nơi an toàn thật xa nhìn khu núi đá bị sụp xuống, trong thâm tâm ngầm vui mừng, chỉ cần chậm một chút, cô đã bị chôn sống rồi.

Chỉ có điều sau một lát cô lại ngây ra, cô ra rồi, còn Diệp Mặc thì sao?

Diệp Mặc chưa ra, khi hắn quẳng mình ra, núi đá đã bắt đầu sụp xuống rồi. Đầu óc Tống Ánh Trúc không ngờ lại cảm thấy có chút trống rỗng!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi