Vừa rồi Diệp Mặc vì cứu cô, nhưng không ngờ lại không ra ngoài được. Bây giờ Tống Ánh Trúc dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra Diệp Mặc đã bị núi đá đè bẹp rồi. Cái kiểu núi đá sụp đổ này, cộng thêm loài cá ghê tởm khủng bố kia, Diệp Mặc không cần nghĩ cũng không ra được.
Lẽ ra Diệp Mặc chết rồi thì bản thân phải cảm thấy vui mừng mới đúng, nhưng Tống Ánh Trúc lại không cảm thấy một chút vui vẻ nào ở trong lòng. Cô đứng dưới chân núi tuyết, nhìn những dãy núi đá đang gầm thét ở trước mặt, trong lòng không ngờ lại cảm thấy chút đau thương. Cô không muốn khóc vì Diệp Mặc, nhưng cô lại không có cách nào ngăn những giọt nước mắt của mình lại.
Tại sao lại muốn khóc vì kẻ thù? Vì sao? Cô cũng không hiểu được.
Cơ thể dường như còn giữ lại chút hơi ấm của Diệp Mặc, trong tay còn có một viên dạ minh châu. Đêm qua hai người còn nồng nàn bên nhau mà hôm nay chỉ còn lại một mình cô.
Thù đã báo, còn ân huệ thì không có cách nào đáp trả được. Người thì cũng không sống lại được, nhưng hắn mãi mãi là kẻ thù của mình, mặc dù hắn là kẻ thù của mình, nhưng hắn vẫn là người đàn ông của mình.
Tống Ánh Trúc nghĩ đến người đàn ông của mình thì ngây người ra. Cô ngồi ở chân núi suốt một ngày một đêm, khóc ở đó một ngày một đêm. Cô không biết cô khóc là vì mối thù của nhà họ Tống cuối cùng đã được trả, hay cô khóc vì người đàn ông đó đã chết, có lẽ là vì cả hai điều này. Lúc này, cô không sao hiểu được tâm tư của chính mình.
Đến ngày thứ ba, cô mới tập tễnh rời khỏi nơi này. Đói khát đối với cô đã không còn là việc giày vò nổi cô nữa rồi. Thậm chí cô còn không biết bản thân mình rốt cuộc đang làm gì, điều mình làm là đúng hay là sai.
Nếu như cả ngày cô không muốn nghĩ đến việc báo thù thì làm sao có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy được chứ?
Quá khứ đã qua, tốt nhất là vĩnh viễn không bao giờ nhớ đến. Tống Ánh Trúc lẩm bẩm:
- Về sau không còn Tống Ánh Trúc nữa, thù nhà họ Tống đã được trả, mình cần phải đi thôi.
Một hình bóng tập tễnh cứ khuất dần rồi biến mất trong Mai Nội Tuyết Sơn
…
Một tiếng ầm truyền đến, Diệp Mặc lập tức biết có điều không hay. Mặc dù không biết là việc gì, nhưng việc đất đá rơi xuống đầu, Diệp Mặc là người hiểu rõ nhất.
Hắn biết nếu như lúc này còn không đi thì sẽ không còn cơ hội để đi nữa. Diệp Mặc nắm lấy ván gỗ, đang muốn vứt đi, nhưng hắn lại phát hiện ra có một bậc thang bằng đá bị đống đất cát bao phủ.
Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vnDiệp Mặc không chần chừ, lập tức men theo hướng ngược lại, ném tấm gỗ đi, quả nhiên đúng như dự đoán của hắn, hắn vừa mới đặt chân lên tấm gỗ thì số quái ngư với những chiếc răng nanh sắc nhọn một cách kỳ quái đã ăn miếng gỗ không sót một mảnh nào. Nhưng lúc này, Diệp Mặc đã dùng khí lực để điềm trên tấm gỗ, rồi rơi vào vách đá ở phía đối diện, đồng thời phi kiếm trong tay hắn liền phóng nhanh đâm về phía vách đá, giữ cho thân thể không bị rơi xuống.
Đất đá không ngừng rơi xuống, đập không ít vào người Diệp Mặc, có một vài cục đá to rơi xuống sông, nước bắn tung tóe, đập vào người Diệp Mặc.
Diệp Mặc mau chóng bò ra xa một chút, cầm lấy phi kiếm đào một động nhỏ ở trên vách đá đó. Nếu như là bình thường thì nhất định hắn sẽ rất tiếc khi dùng phi kiếm của mình để đào, nhưng lúc này, hắn đã không còn để ý gì nữa, vì cái mạng nhỏ bé của hắn quan trọng hơn cả.
Diệp Mặc mới đào được một hang nhỏ đủ để người hắn chui vào thì càng có nhiều cục đá to hơn rơi xuống. Theo như hắn quan sát thì có thể tưởng tượng ra, chỉ cần hắn chậm một chút, cho dù là bản lĩnh có to lớn thế nào đi nữa thì cũng sẽ bị những cục đá này rơi xuống khiến nước đập vào người.
Lại một trận ầm ầm nữa, càng ngày càng có nhiều đất đá rơi xuống, trong lòng Diệp Mặc trầm xuống, hắn biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Hắn cảm thấy cả hòn núi này như chấn động, qua một lúc, hắn nghi ngờ vách đá bên mình không biết có bị sập xuống không.
Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì nhất định không thể nào tự cứu mình được. Diệp Mặc nhanh chóng cầm lấy phi kiếm đào lấy vách núi ở giữa, hắn không dám đùa giỡn với cái mạng nhỏ bé của mình.
Lại một giờ nữa trôi qua, âm thanh sụp đổ bên ngoài dường như nhỏ hơn một chút, nhưng những âm thanh àm ầm vẫn không ngừng truyền đến. Diệp Mặc đoán, lúc này chắc hắn đã ở giữa lòng núi. Đúng là xui xẻo, một ngôi mộ cổ không ngờ là một cơ quan như vậy, không biết Tống Ánh Trúc đã ra ngoài hay chưa, Diệp Mặc thở dài một tiếng. Tốt nhất sau này hai người không nên chạm mặt nhau nữa, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy rối như tơ vò. Tống Ánh Trúc dù sao cũng là người phụ nữ của hắn, căn bản là hắn không muốn người phụ nữ của mình và người đàn ông khác có quan hệ gì với nhau.
- Có phải quá bá đạo không?
Diệp Mặc tự lẩm bẩm một câu, nhưng lại lập tức vỗ đầu. Bây giờ tính mạng của hắn còn chưa biết thế nào, nghĩ ngợi những thứ này để làm gì chứ?
Âm thanh bên ngoài đã nhỏ đi, khi Diệp Mặc đang muốn dừng lại thì lại phát hiện ra vách đá mà mình đang đào đã có thể xuyên qua được. Trước mắt là một khe sâu rất lớn, có lẽ bốn phía, thậm chí là cả đỉnh núi đều là vách đá, ở giữa là một khe nước ngầm nhỏ.
Đúng là một nơi kỳ lạ. Diệp Mặc cẩn thận bò xuống. Hắn men theo khe nước ngầm đó một vòng, phát hiện ra dưới con sông này, thỉnh thoảng nhìn thấy loài cá ghê tởm đó, chỉ là không nhiều như bên ngoài mà thôi. Đây rốt cuộc là nơi gì vậy, không ngờ lại có một loài sinh vật ghê tởm như vậy?
Nơi này giống như một cái rương. Nếu như không tìm ra đường đi thì chỉ có thể bị chôn sống ở đó đến chết.
Diệp Mặc lại men theo khe nước ngầm, tìm được một nơi, tiếp tục bắt đầu đào. Hắn biết, nếu như không đào xuyên được chỗ này thì hắn sẽ không thể nào ra ngoài được.
Chỉ có điều Diệp Mặc không dùng phi kiếm của mình để đào nữa. Mặc dù phi kiếm không thể đào đến nỗi bị hỏng được, nhưng Diệp Mặc vẫn đề phòng trước. Đây là pháp bảo duy nhất của hắn, thậm chí là một nửa tính mạng của hắn ở đây. Ngộ nhỡ đào đến một khe khác, nói không chừng hắn còn cần đến phi kiếm để bay ra ngoài.
Cũng may trong nhẫn, trường đao và đoản đao nhiều vô kể, và đều là những binh khí lợi hại. Những binh khí của các võ giả Huyền Cấp bình thường, Diệp Mặc không muốn thu thập, những thứ hắn thu thập về đều là những đồ của các võ giả Địa Cấp.
Vừa để chữa thương và tu luyện, vừa để đào bới được. Đối với Diệp Mặc mà nói, điều này đã thành thói quen. May mà trong nhẫn đồ ăn thức uống gì cũng có, sau một tuần, vết thương của Diệp Mặc đã hoàn toàn hồi phục. Đồng thời tu vi của hắn quả nhiên giống như dự liệu, lại thăng tiến lên một tầng nữa, đã đến trung kỳ tầng bốn, chỉ cần một bước nữa thôi là có thể đi đến hậu kỳ.
Với tâm trạng sung sướng, Diệp Mặc lại tăng tốc quá trình đào của mình, lại một ngày nữa trôi qua, hắn đã đào xuyên được vách đá, đến được một khe sâu mới.
Điểm khác nhau chính là khe sâu này không ngờ có thể nhìn thấy bầu trời, trong lòng Diệp Mặc vui sướng. Bây giờ hắn đã có thể đạp kiếm để bay ra ngoài, chỉ cần nhìn thấy bầu trời thì chứng tỏ hắn đã thoát khỏi hoạn nạn. Lúc nào hắn có thể đạp kiếm để bay ra ngoài.
Diệp Mặc đứng ở bên sườn núi đã đào, thở dài, cuối cùng cũng được sống tiếp. Mặc dù không lấy được nhiều tinh thạch, nhưng cuối cũng cũng không mất đi cái mạng nhỏ này, hơn nữa tu vi còn thăng lên một cấp nữa.
Nhưng Diệp Mặc vẫn chưa đạp lên phi kiếm mà hắn lại ngây người ra, sườn núi chỗ hắn đứng có một đống hỗn độn, thậm chí còn có một số gạch đá mái ngói, và rất nhiều chân cụt tay đứt
Chỗ này hắn quá quen thuộc, chính là Hồ Lô Cốc mà mấy ngày trước hắn vừa rời khỏi. Đào đi đào lại không ngờ lại đào đúng địa bàn của Hồ Lô Cốc, thần thức Diệp Mặc quét qua một lượt. Trong Hồ Lô Cốc toàn bộ đều là các thi thể, thậm chí ngay cả đầu của Hạng Danh Vương hắn còn nhìn thấy.
Trong lòng Diệp Mặc vui vẻ, vụ nổ bom đó quả thật lợi hại, Hồ Lô Cốc quả nhiên đã bị hắn diệt sạch.
Nhưng Diệp Mặc lập tức dừng lại lần nữa, hắn không nhìn thấy Nhâm Bình Xuyên, hay nói cách khác, Nhâm Bình Xuyên đã thoát. Không làm nổ chết Nhâm Bình Xuyên? Sự vui sướng của Diệp Mặc lập tức tiêu tan hết, Nhâm Bình Xuyên mới là kẻ địch lớn của hắn, hắn thà rằng để cho Hồ Lô Cốc chỉ chết một người, mà người đó chính là Nhâm Bình Xuyên.
Nhưng Nhâm Bình Xuyên lại không biết bay, lão đi kiểu gì chứ? Việc Nhâm Bình Xuyên không biết bay, làm sao mà Diệp Mặc biết được? Bản lĩnh Tiên Thiên, hắn vẫn chưa từng nhìn qua, lão Đàm Giác đó nhất định không phải là cao thủ Tiên Thiên thực sự.
Mặc dù Diệp Mặc đoán được Nhâm Bình Xuyên không biết bay, nhưng một cao thủ Tiên Thiên muốn thoát khỏi vách núi sâu thăm thẳm này chắc sẽ không có vấn đề gì.
Diệp Mặc dùng Ngự Phong Thuật tiến vào trong đống hỗn độn của Hồ Lô Cốc. Thần thức của hắn lại cẩn thận quét một lần nữa, quả thực không phát hiện ra thi thể của Nhâm Bình Xuyên, nhưng đồng thời Diệp Mặc cũng không phát hiện ra một người nào còn sống, điều đó là không thể.
Lúc trước mặc dù phần lớn đệ tử của Hồ Lô Cốc đều ở quảng trường, nhưng vẫn có mội vài đệ tử không ra ngoài. Những đệ tử không ra ngoài này, cho dù là phải chết thì cũng phải đợi sau này bị chết đói chứ? Tại sao mới có vài ngày mà đã không còn một ai? Lẽ nào nơi đây còn có một lối ra khác?
Đại điện của Hồ Lô Cốc bị nổ cho đến sập xuống một nửa, nhưng bên trong vẫn có thể đi vào được. Diệp Mặc cầm phi kiếm bước vào trong đại điện, đồng thời phóng toàn bộ thần thức ra phía ngoài, Nhâm Bình Xuyên không chết, trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu.
Hơn nữa hắn không có cách nào tu luyện tới tầng năm, thậm chí tu luyện tới tầng sáu, rồi tới gây phiền phức với Nhâm Bình Xuyên. Vì ở đây không có tài nguyên, không phải muốn thăng cấp là có thể thăng cấp được. Lần này sở dĩ có thể thăng lên một tầng nhỏ là vì có Tống Ánh Trúc.
Đại điện của Hồ Lô Cốc hiện rõ sự cũ kỹ. Diệp Mặc bước vào trong đại điện, một bóng người cũng không có, xem ra những đệ tử của Hồ Lô Cốc thực sự đã không còn một ai, trong lòng Diệp Mặc càng thêm nghi ngờ, lẽ nào nơi đây còn có một lối ra khác?
Ở chính giữa đại điện là một đài vuông sơn đỏ cao tầm hai mét, bên trên có đặt một chiếc ghế được sơn đen bình thường, phía lưng ghế lại là một bình phong có trạm khắc rồng. Bình phong này trông sang hơn nhiều so với chiếc ghế này. Hai bên của đài vuông này có sáu cột gỗ to, mỗi một cột gỗ đều được khắc một hình động vật kỳ quái.
Diệp Mặc nhìn thấy loại động vật này, trong lòng lập tức lóe lên một điều gì đó, hắn đã từng nhìn thấy loài động vật này. Hình thù loài động vật được khắc trổ trên chiếc cột này mặc dù trông rất uy phong nhưng thứ này xem ra lại rất ghê tởm. Vài ngày trước hắn và Tống Ánh Trúc đã nhìn thấy loài quái ngư này trong con sông đó.
Loài quái ngư cực kỳ ghê tởm này không ngờ lại được khắc trạm trong đại điện của Hồ Lô Cốc. Diệp Mặc thực sự không hiểu được, chẳng lẽ loài quái ngư này là do Hồ Lô Cốc nuôi sao? Hay là loài quái ngư này đại diện cho điều gì đó?
Thần thức Diệp Mặc quét ra phía ngoài, sâu vào trong đại điện tầm 200m nữa là một hang động đá. Hang động đá này dường như có vài thứ cổ quái, Diệp Mặc đi vào hậu điện, hướng thẳng đến hang động kia.
Bỗng nhiên hắn dừng bước, thậm chí muốn lập tức xoay người bỏ chạy.
- Mày đã đến rồi à.
Một giọng nói vô cùng già nua vang lên. Diệp Mặc chỉ cảm thấy da đầu mình như muốn nổ tung, không ngờ lại là tên Nhâm Bình Xuyên đó. Tên già này không những không bị nổ chết mà còn đợi hắn ở trong này. Làm sao gã biết được là mình muốn đến đây chứ? Nếu như không phải vì không chạy được ra ngoài thì căn bản là hắn đã không đến nơi này rồi.
Nhưng thần thức của bản thân luôn phóng ra ngoài, thế mà đến một chỗ chỉ cách chỗ hắn chừng mười mấy mét, thì mới phát hiện ra, rốt cuộc làm thế nào mà gã làm được?