THIẾU GIA NGÔNG CUỒNG



Trước đây Tần Minh thích đánh đấm, đánh đấm cũng khá nhưng không phải đối thủ của các anh đô con lực lưỡng đã tập tành này.
Nhưng anh không nhún nhường, vẫn bảo vệ Trần Mục Linh.
Trần Mục Linh xem Tần Minh là chỗ dựa, đôi bàn tay giấu sau lưng run bần bật.

"Tôi xem ai dám động tay!" Ngoài cửa có tiếng gào dữ tợn, Hầu Khánh, người mà Tần Minh không ngờ tới chạy đến trong lo lắng hốt hoảng.
Hầu Khánh chớm xuất hiện, Tổng Dĩnh và các vệ sĩ dừng ngay động tác, không hành động thiếu suy nghĩ.
Hầu Khánh vào trong vừa cúi người vừa nhìn Tần Minh bằng ánh mắt áy náy.
Ông ta rất tự trách, bạn của cậu chủ gặp chuyện này ở bệnh viện ông ta quản lý.

Nếu cậu chủ lại gặp chuyện bực bội nào, có khi tương lai của ông chấm hết thật.Hầu Khánh cũng thấy vô cùng mừng rỡ vì hôm nay bệnh trĩ của ông ta tái phát, vừa hay ông ta đến bệnh viện phẫu thuật, thế nên nhận được điện thoại của Tổng Dĩnh cái là ông chạy từ phòng phẫu thuật qua.

Nói gì thì nói vẫn phải chạy đến đây trước nhất, đón tiếp bạn của cậu chủ chu đáo, dành cho bạn của cậu chủ dịch vụ chữa bệnh tốt nhất.
Nhưng ông ta mới vào phòng cấp cứu đã thấy những kẻ bên trong đang định đánh Tần Minh, Hầu Khánh nổi giận.
Hầu Khánh áp sát lại gần quý bà, mắng trong tức giận: "Bà La, bà ngạo mạn quá nhỉ, bảo đánh là đánh bảo bắt là bắt.

Đây là Bệnh viện Nhân dân 1, không phải toà nhà Hoa Sen của nhà họ La.


Hầu Khánh tôi đứng đây, nếu bà dám chạm vào một sợi tóc của họ, tôi hứa danh dự tối nay thành phố Quảng không còn nhà họ La nữa."
Không khí trong phòng cấp cứu vô cùng bức bối
Đa số những người có mặt trong phòng cấp cứu không biết Hầu Khánh là ai,không hiểu Hầu Khánh quyền to đến đâu mà dám đe dọa nhà họ La.
Ông ta đe doạ được nhà họ La có tiền có quyền à?
Ngoài dự đoán của mọi người, quý bà bỗng biến sắc khi nhìn thấy Hầu Khánh.

Bà ta lùi về sau trong sợ hãi, lắp bắp: "Giám, giám đốc Hầu, sao ông lại đến đây? Chuyện này, chuyện này hiểu nhầm thôi, hiểu nhầm cỏn con ấy mà."
Mọi người nghe quý bà nói mà trợn mắt há mồm, nhìn Hầu Khánh trong ngạc nhiên.

Ông chủ trung niên này có bản lĩnh gì mà lại làm bà La ngang ngược sợ đến mức từ con cọp cái biến thành con chó cái thế này?
Hầu Khánh là giám đốc ở Tập đoàn Hoàn vũ Thế kỷ chi nhánh thành phố Quảng, khu vực miền Nam, nước Hoa Hạ.

Là một cái tên siêu khủng ở thành phố Quảng với doanh thu mỗi quý lên đến năm mươi tỷ nhân dân tệ, trụ vững bao nhiêu năm không ngã.

Ngoài ra, ông ta cũng được các vùng miền khác hỗ trợ, ông ta cũng quen biết với cả haigiới hắc bạch ở thành phố Quảng.
Hầu Khánh là một gã khổng lồ thậm tàng bất lộ ở thành phố Quảng.
Nhà họ La có chút quyền lực ở thành phố Quảng, cũng rất nhiều lần nịnh bợ lân la làm quen Hầu Khánh nhưng Hầu Khánh chẳng quan tâm.

Thế nên rõ thấy bà La này biết Hầu Khánh.
Nhà họ La chẳng là gì trước mặt Hầu Khánh thật.

Họ La chỉ như con chuột nhìn thấy con sói, không biết điều sẽ bị ngoạm sạch không chừa một khúc xương.
Hầu Khánh khó chịu: "Bà La, nếu không nể việc bà quá đau thương vì mất con, tôi đã cho người tổng cổ bà, xin lỗi khách của tôi rồi cuốn xéo đi rồi."
Quý bà dúm dó mặt mày, mới đây thôi bà ta nổi cơn tam bành tuyên bố phải cho người tấn Trần Mục Linh, giờ thì hay, tự bê đá đập vào chân mình mất rồi.
Bà ta không hiểu dựa vào đâu mà cái dòng họ nhỏ bé không xứng tầm nhưnhà họ Trần lại làm Hầu Khánh tức giận đến mức này?
Dù ông ta bênh vực nhà họ Trần đi chăng nữa cũng không đến nỗi trở mặt với nhà họ La bà, nói một câu thôi đã đủ khiến nhà họ La không dám động vào Trần Mục Linh.
Trừ khi ông ta đang ra vẻ? Ông ta ra vẻ cho ai xem?
Dù gì quý bà vẫn thuộc tầng lớp thượng lưu ở thành phố Quảng, bà ta không quá ngu, nghĩ cái đã đoán đúng nguyên nhân.
Nhưng mà bà ta nhìn đi nhìn lại Tần Minh vẫn không thấy cái thằng rẻ rách này đặc biệt ở đâu, càng không móc nối được mối quan hệ giữa cậu ta và Hầu Khánh.
Quý bà nghĩ đúng một nửa nhưng không nghĩ ra được nửa còn lại, và đã lỡ mất một cơ hội nịnh hót đại gia khủng nhất thế giới.
Chần chừ một lúc, bà ta không nỡbuông lơi vinh hoa phú quý của nhà họ La, đành phải vứt mặt mũi hay lòng tự trọng gì đó.
Bà ta buộc phải cúi đầu xin lỗi: "Cháu Trần, vừa nãy cô lên cơn điên ăn nói linh tinh.


Cháu thông cảm cho tâm trạng người mẹ mới mất con này mà tha lỗi cho cô với.

Nhà họ La cô sẽ trả tất cả chi phí chữa bệnh của cháu ở bệnh viện này."
Bốp, bốp.
Quý bà tự tát bôm bốp, tiếng và rất đanh, ngoài cửa cũng nghe rõ.
Bà ta nhịn cơn đau, xin lỗi "Cô mới kích động quá đã tát cháu, cái tát này để xin lỗi cháu."
Ặc, thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ của quý bà làm mọi người trong phòng cấp cứu trợn mắt ngạc nhiên.
Sau khi xin lỗi xong, quý bà đỏ mặt tía tai, bà ta định lượn đi không định ở lại thêm một giây nào nữa mà Hầu Khánhlại hét giận dữ: "Đứng lại, vẫn còn "
Quý bà sững người, còn ai nữa? Trần Thiêm quỳ dưới đất à? Không bao giờ có chuyện đó, nếu Hầu Khánh quan tâm Trần Thiêm vậy nên qua đỡ Trần Thiêm dậy.
Hầu Khánh đánh mắt thật lực, ý bảo bà ta xin lỗi Tần Minh mới tha cho được.
Quý bà đắn đo, cái thằng ranh bình thường như thế này? Đáng à?
Quý bà không tài nào hiểu nổi, có lý nào cái thằng ranh bình thường này được Hầu Khánh đề cao?
Không lẽ chỉ vì bà mới làm ầm cả bệnh viện nên ảnh hưởng không tốt?
Dù có vì gì, Hầu Khánh đã có lời bà ta chỉ biết lại xin lỗi Tần Minh thôi: "Xin lỗi cháu, cô trêu cháu thôi cháu đừng để bung."
Hầu Khánh qua hỏi Tần Minh: "Được không?"Tần Minh gật nhẹ, Hầu Khánh mới ngoảnh lại: "Được rồi, mau cuốn xéo cho tôi.

Còn dám làm phiền bệnh nhân ở bệnh viện của tôi nữa, khéo không tôi đá bay cái họ La nhà bà."
Quý bà như được đại xá chạy mất dép khỏi bệnh viện.
Tần Minh chấp nhận được cái kết này bởi Trần Mục Linh chỉ là bạn xã giao với anh, giúp đến mức này đã tốt lắm rồi.
Trần Thiêm thấy hoang mang quá, ông ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần hy sinh con gái để cứu cả nhà.

Cuối cùng lại chui ở đầu ra một Hầu Khánh, nhà họ La sợ hãi xin lỗi.

Không lẽ vận may đã ập xuống nhà họ Trần ông?
Trần Thiêm qua hỏi: "Anh Hầu, xin lỗi vì tôi không có mắt chưa từng nghe về lại lịch của anh Hầu.

Nhưng vừa rồi anh Hầu giải vây hộ con gái tôi, tôi rất cảm ơn anh.

Không biết anh Hầu có rảnh, tôi muốn mời."
Hầu Khánh xua tay: "Không cần cảm ơn tôi, con gái ông là bạn của cậu chủ nhàtôi nên tất nhiên...!Ấy? Thư ký Tống?"
Tống Dĩnh lại gần bỏ nhỏ vài câu vào tại Hầu Khánh.

Hầu Khánh giật thót nói vội: "May có thư ký Tống nhắc không thì suýt phạm sai lầm lớn rồi."

Hầu Khánh nói lại: "Cậu chủ nhà chúng tôi mới ghé bệnh viện và thấy có người gây sự ở đây.

Cậu nói bệnh viện là nơi cứu người, cần xử lý nghiêm chỉnh các hành vi náo loạn nên tôi mới can thiệp.

Ông không cần cảm ơn tôi, muốn cảm ơn thì cảm ơn cậu chủ nhà tôi đi."
Trần Thiêm chỉ muốn làm quen với cậu chủ mà Hầu Khánh nhắc nhưng ngoài cửa chẳng có cậu chủ trẻ có lại lịch hiển hách nào.

Và ông cho rằng giám đốc Hầu biết nói đùa thật.
Hầu Khánh giải thích: "Cậu chủ nhà chúng tôi bận lắm, chắc là cậu ấy về rồi, để dịp khác đi."
Trần Thiêm tiếc vô cùng, ông còn tưởng có cơ hội làm quen với tầng lớp năm quyền ở thành phố Quảng cơ.

Có điều ông lại nhìn con gái, ông thấy con gáiông xinh đó chứ, có khi nào cậu chủ đó thích Trần Mục Linh không? Có khi sẽ có cơ hội sau.
Tần Minh khá hài lòng với cách xử lý của Hầu Khánh.

Anh đã bảo Tổng Dĩnh nhắc Hầu Khánh kịp thời, đừng để lộ thân phận thật của anh.

Chuyện đã được xử lý, anh không cần cố giả vờ nữa.

Nguyên nhân chính là vì anh sợ sau khi anh giả vờ Trần thích anh thì làm thế nào?
Anh vẫn cần hoàn thành sự nghiệp học tập trong khiêm tốn đấy.
Sau khi xử lý xong, Trần Mục Linh yên tâm nằm viện, mọi người cũng nên ra về.

Nhưng trước khi ra về, Tần Minh bỗng thấy điện thoại nhận được thông báo thêm bạn bè mà Trần Mục Linh gửi.
Tần Minh ra đến cửa phòng ngoảnh lại nhìn và vừa hay chạm vào mắt Trần Mục Linh.

Cô gái ở phía sau đang cầm điện thoại đợi thông báo đã thêm bạn bè của Tần Minh bỗng cúi gằm mặt xấu hổ.Tần Minh mím môi, anh đâu khoe giàu, Trần Mục Linh này bị làm sao thế?
- --------------------.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi