THIẾU GIA NGÔNG CUỒNG



Bảy giờ tối, từng hàng xe chống đạn sang trọng đỗ trước sân biệt thự Vân Sơn.
Rất nhiều vệ sĩ áo đen đứng ở hai bên biệt thự, hết sức cảnh giác nhìn những chiếc xe sang trọng này.

Người xuống xe đều là đồng nghiệp của họ lúc trước, tuy đều là người một nhà nhưng đảm vệ sĩ biết tối nay sẽ có xung đột rất gay gắt.
Hiên Viên Vũ dẫn đầu, mười tám đội trưởng của đội thợ săn đứng trước cánh cửa bằng đồng trong sân.
"Hừ, cậu ta biết chúng ta sẽ đến mà còn núp trong nhà.

Cậu chủ này thật nhát gan, Kim Tiền Bảo tôi khinh thường cậu ta.

Đội trưởng đội ba, Kim Tiền Bảo khinh bỉ nói.
Đội trưởng đội bốn, Tất Nguyên cười tiếp lời: "Báo Tử, anh bớt nóng tính đi, có lẽ ông Thường cũng đang quan sát tình hình ở đây đấy.”

Vừa nhắc đến ông Thường, Kim Tiền Bảo đã lập tức rụt cổ, nhìn quanh xem có chỗ nào giấu camera không, ông Thường đang quan sát hiện trường trực tiếp ư?
Hiên Viên Vũ bước tới nói với vệ sĩ gác cổng:
“Hiên Viên Vũ dẫn các đội trưởng của đội thợ săn đến xin lỗi cậu chủ, xin cậu chủ cho chúng tôi một cơ hội giải thích."
Ông ta vừa dứt lời, Tần Minh đã bước ra nói từ phía xa: "Ông Hiên, nếu xin từ chức thì ông gửi thông báo là được, không cần đích thân tới nói trước mặt tôi đâu.”
Tần Minh đi ra, bên trái anh là Tổng Dĩnh, bên phải là A Long, vẻ mặt anh rất bình tĩnh, tuy anh không có khí thế mạnh mẽ như Hiên Viên Vũ nhưng cũng không hề sợ hãi.
Đám người Hiên Viên Vũ bước lên một bước nhìn Tần Minh, dù sao Tần Minh trong ảnh cũng khá bình thường, vì nghèo túng nên trông mặt anh cứ mờ mịt và thiếu tự tin.
Mà Tần Minh của bây giờ đã có khí chất nhất định và phong thái làm người bề trên, đặc biệt anh rất khiêm tốn và giỏi che giấu.
Đây là một thói quen, thói quen này khiến những người đã thấy nhiều cảnh tượng hoành tráng và từng gặp rất nhiều nhân vật già đời như Hiên Viên Vũ cũng không nhìn thấu Tần Minh, anh mang lại cho họ cảm giác khó đoán.
Sau khi quan sát Tần Minh, họ đồng thanh nói dưới sự dẫn đầu của Hiên Viên Vũ: “Chào cậu chủ.”
Hiên Viên Vũ bước thêm một bước: “Lần này chúng tôi đến đây gặp cậu chủ, nhưng vì chưa thống nhất địa điểm nên làm trì hoãn kế hoạch hàng ngày của cậu, Hiên Viên Vũ xin nhận lỗi với cậu.”
Tần Minh cười châm chọc: “Ông Hiên không cần khách sáo, một bữa cơm mà thôi, tôi sẽ không để bụng.

Vả lại chẳng bao lâu nữa, các ông sẽ không còn là người của tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ tôi, cần gì phải lịch sự như vậy?”
Kim Tiền Báo nổi giận, đột nhiên vọt lên, đi qua Hiên Viên Vũ: “Tao tức chết đi được, mày nói kháy như thế là có ý gì? Ông Thường còn sống mà mày đã muốn loại bỏ phe đối lập hả?"
Kim Tiền Bảo vừa dứt lời đã bị những người khác kéo lại.
Tần Minh thầm vui mừng, tên lỗ mãng này vừa ra mặt đã lộ sơ hở.
Tần Minh nghiêng đầu, trầm giọng nói: "Phe đối lập? Kim Tiền Bảo, anh nói ai là phe đối lập? Hóa ra các anh không một lòng với tôi ư? Không phải các anh đều làm việc cho tập đoàn sao?”
Kim Tiền Bảo há miệng không biết nói gì, một lúc lâu vẫn chưa giải thích được, nhưng trong đầu anh ta hiểu vua triều nào thần triều nấy, cậu ta muốn thu phục toàn bộ cấp dưới của Thường Hồng Hi trước đây là họ.

Hiên Viên Vũ thầm nghĩ: Không xong, cậu chủ này không dễ lừa như trong tưởng tượng, tuy cậu ta còn trẻ nhưng rất thông minh, người lỗ mãng Kim Tiền Bảo mắc bẫy rồi.
Tần Minh chớp lấy thời cơ, tiếp tục nắm quyền lên tiếng: “Tôi đã xem thông tin về các ông, đội thợ săn gồm mười tám đội, độ tuổi trung bình của các đội trưởng và đội phó là hơn bốn mươi.

Người lớn tuổi nhất là ông Hiên, đời này ông đã cống hiến hết mình cho tập đoàn, còn đỡ ba phát đạn thay ba nuôi tôi, năm nay ông sáu mươi hai tuổi, đây không phải độ tuổi nghỉ hưu à? Làm sao tôi có thể nhẫn tâm để ông Hiên liều mạng già làm việc nữa? Tôi sắp xếp cho ông Hiến về hưu, có vấn đề gì không? Chẳng lẽ tôi muốn người có công của thế hệ trước là các ông được hưởng thụ cuộc sống là loại bỏ phe đối lập ư?”

Mọi người im lặng một hồi, sắp xếp này cũng xem như khá ổn, câu nói này họ không thể bắt bẻ được, nếu bắt bẻ thì là do cố ý.
Nhưng trên thực tế không phải anh chỉ bắt họ giao quyền trong tay thôi ư? Nhưng đây chính là nghệ thuật của ngôn ngữ.
Kim Tiền Bảo lại lớn tiếng: “Nói dóc, mày làm vậy là cướp quyền, ông Hiền còn chưa nói nghỉ hưu mà.

Hơn nữa mày nói ông Hiền lớn tuổi, Kim Tiền Bảo tạo mới ba mươi lắm, tao lớn lắm hả? Mày muốn sa thải tất cả chúng tao là có ý gì? Mày không nói rõ, tao sẽ không chấp...
Chát, ông Hiên tát Kim Tiền Bảo một cái khiến anh ta lập tức câm miệng.
Hiên Viên Vũ mỉm cười: “Cậu chủ, Kim Tiền Bảo là người lỗ mãng, ăn nói thẳng thắn, mong cậu chủ rộng lượng bỏ qua lần nói lỡ này của cậu ấy.
Tần Minh nghiêng người nhìn Kim Tiền Bảo và những người thanh niên, trung niên khác, cười nói: "Ông? Các ông? Trong mắt tôi, các ông chưa đủ trình độ.

Tôi sợ khi tôi gặp nguy hiểm, không ai trong các ông có thể bảo vệ tôi.

Ngược lại tôi mới tìm được một người xuất ngũ, kỹ năng không tệ mà còn trẻ, một tháng chỉ ba trăm ngàn.

Các ông nói xem, ai trong các ông có thể mạnh hơn anh ấy?"
Làm thế nào để thuần hóa một con ngựa hoang ngỗ ngược? Đó là phải cưỡi lên lưng nó, khiến nó tâm phục khẩu phục.
Đám người Hiên Viên Vũ lùi về sau mấy bước, tụ lại một chỗ để bàn đối sách.

Có người hối hận: “Lần này làm lớn chuyện, cậu chủ quyết tâm muốn đuổi chúng ta đi.

Nếu chúng ta biết trước, không ngang ngược ngay từ đầu thì tốt rồi.”
Cũng có người nói: “Nói nhiều cũng vô ích, cậu chủ này không vô dụng như trong tưởng tượng mà rất mưu mô.

Bây giờ cậu ta ra tay, nếu chúng ta không đỡ được thì cậu ta sẽ có cớ để nói chúng ta.

Tất Nguyên lên tiếng: “Tôi thấy người tên A Long đó không đơn giản, anh ta như siêu anh hùng trở về từ chiến trường, hơi thở của anh ta giống với một số lính đặc chủng hàng đầu của nước Mỹ mà tôi gặp lúc làm lính đánh thuê ở Syria, rất nguy hiểm.
Kim Tiền Báo xì một tiếng: “Bà nội nó, một thẳng rác rưởi thôi mà? Kim Tiền Bảo tôi chưa sợ ai cả.”
Hiên Viên Vũ trầm giọng: “Các anh em, đây là củ ra oai phủ đầu ngược lại của cậu chủ dành cho chúng ta.

Nếu cậu chủ đã tìm thuộc hạ thì chúng ta nhất định phải tiếp đòn.

Đánh cận chiến là kiến thức cơ bản của mỗi người trong đội thợ săn chúng ta, nếu không thắng được lần này thì thật mất mặt.

Tất Nguyên, cậu lên đi, chúng tôi tin vào kỹ năng của cậu.”
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Tất Nguyên.

Hắn ta còn khá trẻ, mới hai mươi bảy tuổi, là học trò của đội trưởng đội bốn cũ, từng làm lính đánh thuê và cũng từng làm vệ binh cho lãnh đạo của một vài nước ở Nam Mỹ, rất có năng lực.
Tất Nguyên gật đầu: “Không thành vấn đề, để tôi.”
Trước cổng biệt thự, mọi người lùi lại nhường ra một khoảng đất trống.

A Long và Tất Nguyên đứng cách nhau mười bước chân, trong mắt hai cao thủ lóe lên tia sáng lạnh lẽo, trận chiến hôm nay là trận chiến chứng minh bản thân.

- --------------------.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi