THIẾU GIA NGÔNG CUỒNG



Trong phòng họp của một tòa nhà cao tầng nào đó ở Dubai, Thường Hồng Hi đang truyền nước biển, đôi mắt lõm sâu vào trong nhưng tinh thần của ông rất tốt, còn đang xem live stream.
Nội dung live stream không phải chính là cảnh Tần Minh đang đọ sức với đám người Hiên Viên Vũ ở cổng biệt thự Vân Sơn của thành phố Quảng Châu ở Hoa Hạ ư?
Thường Hồng Hi mỉm cười, nói với quản gia già bên cạnh: “Đoàn Bá, hì hì, thằng nhóc thối này tìm đâu ra một cao thủ, trông có vẻ từng đi lính, chắc là cũng có chút lai lịch
Đoàn Bá cười đáp: “Có lẽ đây là cơ duyên của cậu chủ.

Nhưng cậu chủ lấy đá chọi đá, chinh phục đám người Hiên Viên Vũ bằng biện pháp cứng rắn, trông cậu ấy cũng giống ông chủ năm đó ra phết.”
Thường Hồng Hi cười gắn: “Vậy sao? Vậy chứng tỏ tôi có mắt nhìn.

Khà khà, cái tính này được, tôi thích.


Nhưng nhất định phải là người có tính cách như thế mới có thể ngồi vào vị trí của tôi, chèn ép đôi gian phu dâm phụ và đám con hoang kia được, hừ.
Cổng biệt thự Vân Sơn.
Đội trưởng đội bốn Tất Nguyên vung nắm đấm, tiến về phía A Long nửa bước rồi đánh thử một đòn.
A Long nheo mắt, dù đối phương chỉ đánh thử nhưng anh ta có thể nhìn ra một đòn này của Tất Nguyên vô cùng mạnh mẽ và sắc bén, chỉ cần lơ là một chút sẽ bị thương nặng.
“Tên này được đẩy, xem ra cũng là một người có kinh nghiệm.” A Long thầm cảm thán một câu.
Anh ta mượn sức cánh tay thử vung mạnh nắm đấm từ bên hông, đây là boxing quân đội, đồng thời để lộ cánh tay đầy vết thương của anh ta.
Các đội trưởng đều ngạc nhiên thốt lên: "Người trong quân đội?”
Bịch bịch bịch, A Long đánh sau như đến trước, giành được lợi thế, cách đánh đấm của anh ta rất đa dạng, có kiểu đấu vật, có boxing quân đội, còn có chiêu giết người trên chiến trường, khiến Tất Nguyên và mấy đội trưởng khác kinh hồn bạt vía.
Họ nhìn ra được A Long là một chiến sĩ đặc chiến có kinh nghiệm lâu năm, những lính xuất ngũ bình thường kia không thể nào sánh bằng được.
Bốp bốp bốp, sau mười mấy chiêu, Tất Nguyên bắt đầu đánh trả, nắm đấm của hắn ta vô cùng linh hoạt, muốn giành thắng lợi dựa vào tốc độ và sức mạnh hơn người.
Nhưng chẳng những A Long không lùi bước né tránh mà còn lấy cứng chọi cứng, không thua về sức mạnh, còn dùng tốc độ nhanh hơn khiến Tất Nguyên phải khuỵu chân xuống, hai chân vung lên vừa nhanh vừa mạnh, muốn áp chế ngược lại bằng tốc độ nhanh hơn.
Nhưng chỉ chốc lát sau, Tất Nguyên đánh trả thất bại, còn bị A Long lợi dụng cơ hội đánh trúng nách khiến hắn ta đau đến mức không nhấc nổi tay phải lên, người mất trọng tâm, lảo đảo lùi về sau.
"Á!"
Tất Nguyên bị đánh lùi về sau liên tục, cuối cùng khi hắn ta ngã xuống đất, mấy đội trưởng và đội phó của đội thợ săn đều ngạc nhiên la lên.
Mười phút, A Long toàn thắng.
Sau khi giành chiến thắng, A Long yên lặng lùi lại nhường sân khấu cho Tần Minh.
Tần Minh đi đến trước mặt Tất Nguyên, nhìn hắn ta từ trên cao xuống.
Tất Nguyên hơi chán nản và xấu hổ, hắn ta thua rồi, hắn ta nhận lương một năm hơn chục triệu từ tập đoàn, lợi nhuận bên ngoài chinh chiến sa trường nhiều vô số kể, không ngờ lại thua một tên vệ sĩ mới đến.


Tuy công việc của tiểu đội thợ săn không phải đấu tay đối với người ta nhưng họ đều kiếm cơm bằng việc chiến đấu, sẽ không kiếm cớ cho bản thân.
Mọi người cho rằng Tần Minh sẽ giễu cợt, ai ngờ anh lại duỗi tay ra với đội trưởng đội bốn Tất Nguyên.
Tất Nguyên sửng sốt, trong lòng hơi xúc động, cuối cùng chần chừ một lát rồi vẫn đưa tay ra, mượn sức Tần Minh đứng dậy.
Sau đó Tần Minh nói: “Sao nào? Lần này các anh tin tưởng tôi rồi chứ? Tôi đã xem thông tin của các anh, Tất Nguyên là người đánh nhau giỏi nhất trong các anh mà mười phút đã thua trận.

Tôi còn có bảy tám người như A Long nữa, chỉ là họ vẫn chưa nhận chức thôi."
“Phụt”, Tổng Dĩnh nghe thấy Tần Minh ba hoa thì không nhịn được bật cười.
Tần Minh hờ hững phất tay: “Các anh cũng không có sở trường hay ưu điểm gì, sao tôi giữ các anh lại được đây?”
Mấy người Hiên Viên Vũ đều không biết nói sao, dù biết Tần Minh sẽ mượn chuyện đánh thắng lần này để nói, nhưng thua là thua, họ không cãi lại được vì đối phương là ông chủ.
Ban đầu họ nghĩ Tần Minh còn trẻ nên không phục, không muốn nghe lời anh, cảm thấy Tần Minh dễ bắt nạt, kết quả dù Trần Minh còn trẻ nhưng rất thông minh, còn có cao thủ giúp đỡ, họ tính sai rồi.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, biết lần này đã chơi quá trớn, có khi còn không giữ được bát cơm, mấy cấp dưới cũng bị liên lụy, cả đảm thất nghiệp vào xưởng làm bảo vệ luôn.

“Tôi không phục! Ai nói tôi không có sở trường?”
Kim Tiền Báo đột nhiên bước ra, dù mặt anh ta đầy mỡ nhưng người lại có cơ bắp, trông rất mạnh mẽ.

Anh ta hùng hổ nói: “Cậu chủ, nếu cậu sa thải tất cả chúng tôi thì ai bảo vệ cậu? Nếu có người phản bội cậu, có người muốn ám sát cậu thì ai làm việc cho cậu đây?”
Tần Minh cười thần bí nhìn mọi người, hỏi: "Có ai mang theo súng ngắn ổ xoay đến không?”
Cạch cạch cạch...!Lập tức có mấy đội phó lấy súng yêu thích của mình ra.

Tần Minh cầm lấy một khẩu súng ngắn trong đó, hơi nặng.

Đây không phải lần đầu tiên Tần Minh cầm súng, trước đây ở quê anh từng sử dụng súng săn thô sơ với ông ngoại, lên núi săn thủ cũng từng bắn trúng hươu xạ.
Năm ngoái lúc học đại học năm hai, trong đêm liên hoan câu lạc bộ cầu lông, anh từng biểu diễn một trò ảo thuật sử dụng đạo cụ súng ngắn ổ xoay, gọi là cò quay Nga để hù dọa người khác.
Mà khi nãy, lúc anh đợi mấy người Hiên Viên Vũ tới cũng có bảo Tổng Dĩnh đưa anh một khẩu súng lục để anh làm quen với súng thật.
Tần Minh cầm súng chĩa xuống đất, đùng đùng đùng đùng đùng, bắn ra năm viên đạn trong số sáu viên.
Mọi người thấy hành động của Tần Minh đều có dự cảm chẳng lành, đội phó đưa súng căng thẳng đến mức không ngừng lau mồ hôi.
Tần Minh mở hộp đạn ra xem, đột nhiên quẹt tay một cái, hộp đạn bắt đầu xoay vòng.

Sau đó anh nâng tay lên, hộp đạn và nòng súng được lắp lại với nhau.
Mọi người đã đoán ra Tần Minh muốn so lòng can đảm bằng cách nào, vẻ mặt Kim Tiền Bảo cứng đờ, cuối cùng anh ta đã có cái nhìn hoàn toàn mới về cậu chủ này.
Tần Minh cầm súng lục, nhanh chóng chĩa vào đầu mình: “Đây là một trò chơi nhỏ để so lòng can đảm tên là cò quay Nga, tôi tin mọi người cũng biết, nếu như đã bắt đầu thì nhất định phải chơi tiếp.
Dứt lời, Tần Minh lập tức định bóp cò.
“Đừng mà!”
- --------------------.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi