THIẾU GIA NGÔNG CUỒNG



Nhiếp Hải Đường chỉ cảm thấy đất trời cuồng quay, tất cả tương lai tươi đẹp cuốn theo chiều gió khi nhìn thấy tờ giấy xét nghiệm đó, và cô ngất xỉu.

"Con gái! Hải Đường! Mau, mau đưa đi viện"
Ba mẹ Nhiếp Hải Đường cả kinh, vội vàng bế con gái ngất xỉu lái đến bệnh viện.

Tần Minh thấy Nhiếp Hải Đường ngất, anh vô cùng lo lắng lại gần nhưng bị Nhiếp Chính Minh đẩy.

Nhiếp Chính Minh tức tối, chỉ vào mặt Tần Minh: "Tôi cảnh cáo cậu tránh xa em gái tôi ra, không thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu.

Tôi ghét nhất là cái thể loại tồi như cậu, nếu cậu là đàn ông hãy đối xử tử tế với bạn gái cũ của cậu đi"
Trương Tình Tình vứt giấy xét nghiệm tởm lợm, nói với Tần Minh: "Cậu làm tôi buồn nôn quá đấy Tần Minh.

Tôi thấy cậu nghèo đã đành, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga đã đành, vì có cánh đàn ông con trai nào cưỡng lại được sắc đẹp của Hải Đương đâu? Thế mà cậu lại làm con gái nhà người ta chửa ễnh bụng, sau vân la liếm của cải nhà Hải Đường?"
Phương Tiến Thăng sướng chết, anh ta cười ha ha: "Mày toang rồi Tần Minh.

Hừ, ông trời có mắt, cái thằng đầu buôi rẻ rách như mày nghèo thì thôi, đẳng này không có cả đạo đức, quả báo đến rồi.

Mày soi mặt qua nước tiểu mà nhìn cái dáng vẻ nghèo rớt mùng tơi của mày đi, mày có chỗ nào hơn Hải Đường?"

"Đúng là càng nghèo càng chẳng ra gì, vì tiền cái gì cũng làm được, đúng là Trần Thế Mỹ thời hiện đại"
"Tao không cho phép mày tiếp cận Hải Đường nữa, biết chưa hả? Không thì tất cả nam sinh câu lạc bộ cầu lông bọn tao sẽ không tha cho mày đâu"
Một nam sinh khác lại nói: "Ôi vui quá, bớt được một kẻ lừa đảo bên cạnh Hải Đường, tôi lại có cơ hội rồi.

Tần Minh hỏi Lý Mộng: "Xét nghiệm này là giả, rốt cuộc Lý Mộng cô định làm gì? Cô là trẻ con à? Hai mươi mốt tuổi rồi cô cảm thấy cái trò lừa này lừa được người ta sao?"
Lý Mộng rất bình tĩnh: "Là thật đó, tối hôm qua rời đồn tôi đã đi xét nghiệm luôn.

Anh có giỏi thì sao, anh đưa mẹ tôi vào đồn cảnh sát, mẹ thấy tôi nôn bắt tôi đi viện kiểm tra.

Và rồi, chẳng phải đã có nó ở đây à?"
Tần Minh ghê tởm: "E là của Dương Uy?"
Bốp.

Lý Mộng tát tức giận, chửi: "Tôi cặp với Dương Uy được mấy hôm? Chưa cả đến một tuần! Để moi được nhiều tiền từ anh ta, tôi chưa hề ngủ với anh ta mà cái trong tuần này có ngủ với anh đó, không phải của anh thì của ai?"
Tần Minh nhăn mày: "Cái hôm cô lừa tôi có phòng tránh"
Lý Mộng cười ha ha: "Thế tuần trước thì sao? Cái hôm anh mỉa mai tôi ở nhà ăn, anh quên mất tối trước hôm tôi chia tay anh đã làm gì à? Tôi biết anh sẽ không thừa nhận nhưng đứa con trong bụng là của tôi, tôi tính được con của ai.

Tuy nhiên, anh có thể trả tiền nuôi con và tiền tuổi trẻ của tôi, một triệu là được, một lần sòng phẳng.

Đưa tiền rồi tôi sẽ không tìm anh nữa.

Tôi có lừa cũng lừa Dương Uy chứ, Dương Uy giàu hơn anh mà? Nhưng mà tôi chưa hề quan hệ với Dương Uy, không tìm anh thì tìm ai?"
Tần Minh sầm mặt, nói đi nói lại vẫn vì tiền, mở mồm là một triệu, cô tưởng tiền là lá mít chắc? Tần Minh gân giọng: "Tôi lấy đâu ra tiền?"
Lý Mộng nói: Dạo này anh chơi chứng khoán kiếm được nhiều tiên lắm mà? Anh đi kiếm đi, anh không đưa tiên tôi sẽ giữ cái bụng này.

"
Thật ra Tần Minh vẫn rất đắn đo Lý Mộng nói có thật hay không.

Giấy xét nghiệm của bệnh viện có thật không? Anh nói: "Cô đi viện xét nghiệm lại với tôi.

"
Lý Mộng vẫy giấy xét nghiệm đang cầm, chửi: "Hừ, anh không tin có xét nghiệm bao nhiêu lần vẫn thế.

Tôi biết ngay anh là cái đồ vô lương tâm mà.

Tôi yêu anh hai năm, cơ thể trao anh, tuổi trẻ trao anh mà anh đối xử với tôi thế này? Vấy bẩn tôi xong lại nhúng chàm người khác đúng không?"
Tần Minh điên tiết giơ tay ra vẻ định tát: "Rõ ràng cô cắm sừng mà cô còn đặt điều? Cần tôi nhắc lại câu cô chửi tôi không?"
Lý Mộng được nước làm tới, vênh mặt ra bề tát đi: "Anh tát đi, anh tát đi, bao nhiêu người nhìn đây này anh tát đi.


Anh tát tôi sinh non luôn đi.

Rồi anh khác được trở thành hung thủ giết người và như hình với bóng với Nhiếp Hải Đường.

"
Tần Minh nhìn xung quanh, Phương Tiến Thăng kia còn đang hớn hở quay phim.

Lý Mộng cảnh cáo: "Tôi nói cho anh biết, trong vòng một tháng không có một triệu tôi sẽ đi gặp mẹ anh.

Tôi phải cho họ Tần biết anh đối xử với tôi thế nào"
Tần Minh hỏi: "Cô vẫn định bước chân vào cổng họ Tần tôi? Cô năm mơ đi.

Cô chê, cô ghê tởm tôi làm bảo vệ nhà người ta còn gì? Cô ỷ lại vào tôi làm gì?"
Lý Mộng giả vờ xoa bụng: "Tôi chê anh nhưng tôi có trái tim, sao tôi nỡ bỏ đứa con đầu trong bụng tôi đây được? Đợi con lớn tôi sẽ nói cho nó biết ba nó bỏ rơi mẹ con nó chạy theo kẻ thứ ba"
Tần Minh lại bất lực với cái bụng Lý Mộng, anh hừ lạnh: "Tốt hơn hết cô đừng lừa tôi"
Tần Minh rời khỏi sân cầu ngay lập tức, anh gọi hỏi thăm tình hình của Nhiếp Hải Đường.

Nhưng Nhiếp Chính Minh là người nghe máy: "Alo? Tôi nói cho cậu biết cậu còn gọi nữa tôi không để yên cho cậu đâu.

Em tôi đang cần bình tĩnh, đừng làm phiền em tôi.

"
Tần Minh nói: "Anh Nhiếp, anh bình tĩnh nghe em nói đã.

Nhiếp Chính Minh tức điên: "Tôi không bình tĩnh được.

Nhà họ Nhiếp tôi là nhà có máu mặt ở thành phố Quảng này.

Hôm nay bạn gái cũ của cậu dẫn một đám phóng viên đến phỏng vấn trước cổng nhà tôi, hạch sách có phải em gái tôi là kẻ thứ ba cướp bạn trai Lý Mộng, bắt nạt Lý Mộng, đưa Lý Mộng vào đồn cảnh sát hay không.

Cậu có biết đám phóng viên đó hỏi tởm thế nào không? Ông nội tôi lên cơn đau tim hiện vẫn đang nẫm trong bệnh viện đấy"
Tần Minh im lặng, có cả chuyện đó nữa à.

Nhiếp Chính Minh nói tiếp: "Nhà họ Nhiếp tôi bị người ta cười cho thối mũi trên tạp chí Fortune ngày mai thôi.

Nếu cậu nghĩ cho em tôi vậy đừng làm phiền nó nữa"

Tút!
Tần Minh bị ngắt máy, anh rối rắm, trái tim khó khăn lắm mới khép vết thương lại rách toạch.

Anh biết tất cả chấm dứt rồi.

Anh lẩm bẩm tự giễu: "Đây là tình yêu đích thực ngàn vàng khó mua à? Dù mình là đại gia giàu nhất thế giới đã sao? Anh vẫn phải đối mặt với Lý Mộng và cả đứa con trong bụng cô ta nữa"
Đôi mắt trống rỗng, Tần Minh đi linh tinh trên phố.

Anh không muốn đối mặt với Lý Mộng nhưng lại chẳng thể gặp Nhiếp Hải Đường.

Không lễ anh vẫn phải lấy Lý Mộng hám tiền đó? Anh nhớ đến cái kết của Thường Hồng Hi, già rôi mới phát hiện vợ ngoại tình và lái xe đến bên sông tự vẫn, may được Tần Minh cứu.

Đợi Thường Hồng Hi lấy lại tinh thần, không biết sao lại phát hiện ba cậu con trai và hai cô con gái không phải con đẻ của mình.

Đau thương đó, Tần Minh nghĩ thôi đã thấy đau rồi.

Sân cầu lông.

Lý Mộng nhặt giấy xét nghiệm rơi dưới đất lên, nhếch môi cười xảo quyệt: "Anh vẫn định làm rể con nhà giàu? Anh đi làm lao công thì còn coi được.

Hừ, anh và Nhiếp Hải Đường kết thúc rồi ha ha ha.

Hôm nay nhờ phóng viên mà lừa được một trăm nghìn tệ tiền ém chuyện từ nhà họ Nhiếp.

Giàu thích thật đấy, đúng là bội thu"
"Tốt hơn hết anh nên vận dụng bản lĩnh chơi chứng khoán của anh mà kiếm tiền cho tôi đi"
"Ha ha, mẹ mình thông minh quá, giúp mình làm giả xét nghiệm ở bệnh viện"
"Tần Minh, nỗi nhục để cả nhà tôi tạm giam hai ngày, tôi sẽ trả lại tất cả cho anh.

Hừ, anh cứ đợi đấy".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi