THIẾU GIA NGÔNG CUỒNG



Tần Minh vụng trộm đến bệnh viện để khỏi bị người nhà họ Nhiếp trông thấy mà cãi nhau một trận.

Anh nhìn thấy Nhiếp Hải Đường nắm trong phòng bệnh.

Sắc mặt cô ảm đạm, trắng bệch như tờ giấy, không có một chút sức sống.

"Hải Đường, anh xin lỗi!
Trong lòng Tần Minh đau khổ, anh đâu biết chỉ vì sự phóng túng nhất thời của mình mà hại một mạng người, bỏ lỡ mối duyên với Nhiếp Hải Đường.

Đàn ông đúng là nên quản kỹ nửa người dưới của mình.

Anh nghe bác sĩ dặn: "Tinh thần cô Nhiếp chịu kích thích nhưng đã ổn định lại rồi.

Chỉ cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian, người nhà thường xuyên khuyên bảo để cô ấy vui vẻ là được.

"
Nghe thấy Nhiếp Hải Đường không có gì đáng ngại, Tần Minh bèn yên tâm.

Sau khi bác sĩ đi, ba Nhiếp liên nói: "Con gái ngoan, con phải nghĩ thoáng lên, trên đời thiếu gì đàn ông tốt.


Huống chỉ bát tự của con cũng không hợp với cái cậu Tần Minh kia, đúng không nào?"
Nhiếp Chính Minh chen miệng nói: "Cái cậu Tần Minh kia đang theo đuổi em gái, nhưng vẫn chưa xác định quan hệ"
Mẹ hhiếp giật thót, nói: "Cái này nhất định phải ghi lại, lát nữa mẹ tìm paparazzi của tạp chí Tài Phú, nói con gái bảo bối nhà ta vẫn chưa qua lại với thằng nhóc nghèo kia.

Đây là chuyện gì thế này?"
Nhiếp Hải Đường im lặng một lúc rồi nói: "Ba, mẹ, là con theo đuổi anh ấy"
Mẹ Nhiếp lập tức che miệng con gái, nói: "Con nói bậy bạ gì đó? Hải Đường, không nói lung tung được đâu con, cẩn thận tai vách mạch rừng, để những paparazzi đó nghe thấy thì phiền to"
Nhiếp Chính Minh nói: "Em gái, dù nói thế nào thì bạn gái trước của cậu ta cũng mang thai rồi, điệu bộ còn kiên định như vậy.

Em và cậu ta không có khả năng đâu, may mà em không tổn thất gì.

Em cũng không thể làm người thứ ba đúng không? Ông nội còn đang ở phòng bệnh tim mạch bên cạnh đó, em muốn chọc bà nội tức nhập viện luôn à?"
Ba Nhiếp nói: "Cô bạn gái trước đó quá đáng thật đấy, mới sáng sớm đã kéo đông người đến nhà chúng ta, còn nhục mạ con là người thứ ba, cướp bạn trai của người khác, còn đòi phí bịt miệng.

Đúng là người họp theo nhóm vật họp theo loài, Tần Minh yêu đương với cô ta thì cũng chả khá hơn là bao đâu.

Con gái à, con phải tìm hiểu người ta cẩn thận vào, con còn trẻ lại hiền lành, đừng để bị lừa mà còn không biết"
Bị người nhà thuyết phục và bức cung, Nhiếp Hải Đường cúi đầu, nói: "Con biết rồi, con sẽ không quấy rầy anh ấy nữa"
Tần Minh kinh ngạc đứng ở cửa, yên lặng thở dài rồi lặng lẽ rời đi, anh biết trong thời gian ngắn không thể giải thích rõ ràng được.

Anh chỉ có thế giải quyết xong chuyện của Lý Mộng rồi mới giải thích rõ ràng với người nhà Nhiếp Hải Đường.

Tần Minh đi trên hành lang bệnh viện, sắc mặt anh u ám đến đáng sợ, nhưng anh vừa nghe được một tin thú vị - phí bịt miệng.

Trong chuyện lần này, có vẻ mục đích chính của Lý Mộng vẫn là tiền, cô ta dẫn paparazzi đến nhà họ Nhiếp gây sự đòi phí bịt miệng, phá hoại chuyện tốt của Tần Minh và đòi phí nuôi dưỡng.

Nếu Lý Mộng thật sự yêu thương, quan tâm đứa bé như cô ta nói thì sao lại bảo Tần Minh cho cô ta một triệu là xong chuyện? Một người có lòng chân thành thì sẽ không quan tâm đến tiền như vậy.

Tần Minh móc điện thoại gọi cho Tống Dĩnh, nói: *A lô, Tông Dĩnh, cô lập tức ăn diện cho A Long thành con nhà giàu đỉnh của chóp, sau đó bảo anh ta đến trường tiếp cận bạn học Lý Mộng của tôi, nhất định phải làm rõ chuyện Lý Mộng mang thai thật hay giả.

"
Tống Dĩnh lập tức trả lời: "Tôi biết rồi, thưa cậu chủ.

"
"Ài! "
Tần Minh thở dài, bất lực ngồi xuống ghế trên hành lang bệnh viện, bóp trán để bình tỉnh lại.


"Giải thích với Hải Đường có thể để sau!
"Việc cấp bách vẫn là làm rõ ý định thực sự của Lý Mộng và cả chuyện cô ta có mang thai hay không"
"Cho dù cô ta mang thai thì chưa chắc đã là của mình"
Bỗng nhiên trước mặt Tần Minh tối sẫm, anh nhìn thấy một cô gái trẻ đẹp duyên dáng yêu kiều đang nghiêng đầu nhìn anh, Trần Mục Linh.

"Là cậu à"
Tần Minh bình tĩnh nói: "Tôi quên mất là cậu vẫn đang nằm viện"
Nhưng biểu cảm của Trần Mục Linh hơi khác thường, đôi mắt hoàn toàn không có sự dịu dàng, thay vào đó là sự chán ghét và xem thường giống lần đầu tiên gặp mặt.

Trần Mục Linh từ trên cao nhìn xuống, hếch cằm khinh bỉ Tần Minh, nói: "Đúng là trùng hợp, đồ cặn bã.

Uổng công tôi còn có lúc thay đổi cái nhìn về cậu, cậu giỏi thật đấy, giăng lưới to bắt nhiều cá.

Thì ra cậu sắp cua được Nhiếp Hải Đường cho nên mới đột nhiên ngó lơ tôi.

Chậc chậc, sao cậu lại buồn nôn như vậy chứ?"
Tần Minh giật khóe miệng một cái, chuyện này truyền đi nhanh vậy sao, anh vội vàng nói: "Không, Trần Mục Linh, cậu nghe tôi giải thích đã"
Trân Mục Linh läc lắc điện thoại, nói: "Cậu còn giải thích gì nữa? Trên diễn đàn trường học đều đang bàn tán chuyện của cậu.

Nói cậu chê nghèo yêu giàu, vứt bỏ bạn gái trước đang mang thai, lừa mọi người vây quanh cậu, uống công chị Hoa Hoa giới thiệu tôi cho cậu, các bạn ký túc xá của cậu cũng rất cố gắng, còn cậu theo đuổi tôi rồi thì lại theo đuổi Nhiếp Hải Đường, ha ha!
Nhưng tôi không dễ lừa như Nhiếp Hải Đường.

Có phải cậu rất thất vọng hay không?"
"Tần Minh, tôi cho cậu biết, làm người dù nghèo cũng phải có chí khí, không được ăn vụng bánh kem của người khác, không được vứt bỏ người phụ nữ tốt với cậu để dựa dẫm vào người có quyền thế, càng không được cặn bã, theo đuổi đồng thời mấy cô gái.

Cậu không chỉ nghèo mà còn có đủ những đặc điểm của đồ cặn bã, có phải cậu coi con gái chúng tôi đều là đồ ngu, dễ lừa như vậy hay không? Với lại, tôi kém Nhiếp Hải Đường ở điểm nào? Ngực ư? Chân ư? Khuôn mặt ư? Ha ha, ngược lại tôi thông minh hơn cậu ta, không bị cậu đùa bỡn tình cảm"
"Trông thấy cậu tôi liên buồn nôn, thế mà trước kia tôi lại cảm động vì cậu, thay đổi cái nhìn về cậu? Ha ha"
Tần Minh im lặng, Trần Mục Linh này quá kiêu ngạo, Tần Minh và Nhiếp Hải Đường suýt nữa có chuyện vui, trong lòng Trân Mục Linh khó chịu, hoàn toàn không nghe lọt tai.

Trần Mục Linh bỗng cướp điện thoại của Tần Minh, sau đó xóa phương thức liên lạc và hủy kết bạn Wechat với mình rồi mới ném điện thoại cho Tần Minh, nói: "Về sau đừng tìm tôi nữa, hừ, cậu đúng là đại ca của những tên rẻ rách"
Sau khi xóa phương thức liên lạc, Trần Mục Linh bỏ đi không quay đầu lại.

Tuy Tần Minh không có cảm giác gì với Trân Mục Linh, nhưng anh hơi hơi cảm thấy có lỗi với sự cố gắng của ba anh em ký túc xá.

Tần Minh cầm điện thoại bị ném sập nguồn lên, anh vô cùng buồn bực.

Lúc này, trong phòng bệnh của Nhiếp Hải Đường, thừa dịp ba mẹ đang tán gẫu, Nhiếp Hải Đường mở điện thoại, lặng lẽ gọi điện cho Tần Minh.


Nhưng điện thoại mãi không gọi được, cứ thông báo đang tắt máy.

Nhiếp Hải Đường năm trong chăn lặng lẽ rơi lệ: "Tần Minh, đúng là thế sao? Vì sao anh không nhận điện thoại của em? Chẳng lẽ anh muốn quay lại với Lý Mộng thật sao? Chẳng lẽ anh hoàn toàn không yêu em sao?"
Trên hành lang bệnh viện, Tần Minh đang sửa điện thoại thì lại bắt gặp một cô gái trẻ nhìn anh chăm chăm.

Cô gái kia nghỉ ngờ nghiêng đầu, Tần Minh vội vàng quay đầu tránh đi, lấy tay che mặt, anh không muốn bị người ta chê cười nữa.

"A Là anh! Đàn anh Tần đưa em tám mươi tám nghìn"
Bạch Ngọc Thuần nhanh chóng nhận ra Tần Minh, mỉm cười với anh: "Đàn anh Tần, anh bị ốm à?"
Tần Minh cạn lời, bày ra vẻ mặt mất tự nhiên, nói: "Sao rồi? Mẹ em khỏi bệnh chưa?"
Bạch Ngọc Thuần vui mừng nhoẻn miệng cười: "Đỡ hơn nhiều rồi ạ.

Em vốn còn lo tiền bồi bổ, nhưng bệnh viện quay phim phóng sự về bệnh của mẹ em, tặng bà mười nghìn tiền bồi bổ.

Gần đây em cũng gặp nhiều may mắn, ngay cả tiền nợ công ty tài chính cũng có người trả cho em rồi"
Tần Minh nghe xong thì cười nhạt, cũng coi như anh đã làm một chuyện tốt.

Bỗng nhiên, Bạch Ngọc Thuần xoay người xích lại gân Tần Minh, đôi mắt to trong veo như nước nhìn anh chằm chằm, cô ấy nói: "Hình như anh không vui cho lắm.

Em không biết anh gặp phải chuyện gì, nhưng mà!
Từ khí gặp anh, em cảm thấy cuộc sống của em tốt lên, trước kia em xui xẻo lắm, anh không biết em thám cỡ nào đâu.

Liệu có phải em hút sạch may mắn của anh không?"
Nói xong, Bạch Ngọc Thuần đặt tay lên trán Tần Minh, miệng lấm bấm: "Pháp thuật di chuyển vận may, xin hãy chuyển bớt vận may của em sang cho đân anh Tân "
Sau khi làm xong, Bạch Ngọc Thuần nhếch miệng cười, nói: "Sao rồi? Tâm trạng anh tốt hơn chưa?"
Tần Minh ngắm nhìn nụ cười của Bạch Ngọc Thuần, không thể không nói, người xinh đẹp thì nụ cười cũng có sức cảm hóa mạnh mẽ, Bạch Ngọc Thuần không hổ danh là hoa khôi bình dân.

"Cảm ơn em"
Tần Minh cám kích nói, tâm trạng anh đừng là tốt hơn một chút: "Vậy em!
Ảnh còn chưa dứt lời, bỗng nhiên bên cạnh vang lên tiếng mắng the thé chi tai: "Bạch Ngọc Thuần, máy được lắm, không có tiên cứu anh mày mà lại có tiền cho mẹ mày ở phòng bệnh đơn tốt nhất của Bệnh viện Nhân dân 1? Mày đúng là bất công".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi