THIẾU GIA NGÔNG CUỒNG



Nhưng Tần Minh vẫn chưa tìm ra con đường và cách để kết thúc.
Đương nhiên không phải ai cũng có thể giống như Tôn Thường Hi.

Cô ấy nói, Tần Minh, cậu đi đi, chúng ta đều là người trưởng thành, xảy ra chuyện này là do đôi bên tình nguyện, tôi sẽ không làm khó cậu.
Tần Minh đột nhiên nâng cằm Mộc Tiêu Kiều rồi cúi đầu xuống hôn.

“Ưm!” Mộc Tiêu Kiều đột nhiên bị hôn nên hơi hoảng hốt, nhưng cô ta bình tĩnh lại rất nhanh, chủ động đưa đầu lưỡi nhỏ nhắn ra, tay ôm lấy người đàn ông mình yêu, hai người ôm hôn nhau.

Không bao lâu hai người đã tách ra, Tần Minh cảm nhận được vị ngọt trên môi, anh nhìn thấy người con gái xinh đẹp trong lòng mình đã xấu hổ đỏ mặt, há miệng thở dốc.

“Anh làm gì vậy? Sao đột ngột thế?” Mộc Tiêu Kiều hờn dỗi, mặc dù đột ngột nhưng cô ta cũng đã bình tĩnh lại.
Tần Minh nói: “Anh thích em, đây là điều không thể nghi ngờ.

Anh không đến tìm em là vì anh đang làm cho thầy vài việc.

Thật ra thân phận anh cần được giữ bí mật.
Mộc Tiêu Kiều tin ngay lập tức: “Giữ bí mật? Anh làm việc gì? Có nguy hiểm không?”
Tần Minh đành phải nói chuyện mình đóng giả Triệu Chính Ngôn ra, Mộc Tiêu Kiều nghe xong thì ngây người, cuối cùng ngạc nhiên hỏi: “Còn có người giống nhau đến vậy à? Không thể nào! Dù là diễn viên đóng thế cũng có sự khác nhau về chiều cao và đường nét khuôn mặt.

Họ là ba mẹ mà còn có thể nhận nhầm con trai sao?”
Tần Minh lên tiếng: “Ba mẹ Triệu Chính Ngôn đều bận việc kinh doanh, không quan tâm đến con trai mình.

Triệu Chính Ngôn lại thường xuyên ở lì trong phòng, nhận nhầm cũng là điều rất bình thường.”
Mộc Tiêu Kiều lại lo lắng nói: “Anh kể cho em như vậy có được không? Chẳng trách anh đến Bắc Kinh cũng không tìm em, thì ra là có chuyện quan trọng cần làm với Trương chân nhân”

Tần Minh đáp: “Không phải là anh tin tưởng em sao? Anh không muốn lừa em.
Nghe câu này, Mộc Tiêu Kiều cảm thấy lòng ấm áp: “Vậy anh còn phải làm cho Trương chân nhân bao lâu nữa?”
Tần Minh gãi đầu: “Chuyện này thật sự khiến anh bực mình, ban đầu ông ấy nói thời gian này có thể làm việc, nhưng rồi lại nói kế hoạch thất bại bảo anh tạm thời hoãn lại, chờ tin từ ông ấy”
Mộc Tiêu Kiều lại hỏi: “Thế anh có quên ước định của chúng ta không? Có đi trêu chọc cô gái nào khác nữa không?”
Tần Minh trả lời: “Đương nhiên là không rồi.”
Mộc Tiêu Kiều bĩu môi, hừ một tiếng: “Không đi trêu chọc cô gái khác, vậy là đi tìm Nhiếp Hải Đường hả? “.” Tần Minh trợn mắt cạn lời, cô đang tự chụp mũ cho cả hai à?
Tần Minh đột nhiên kéo Mộc Tiêu Kiều vào lòng: “Tiêu Kiều, anh có lỗi với em, khiến em chịu uất ức rồi.”
Mộc Tiêu Kiều nghe thấy lời xin lỗi này, cơ thể mềm mại run lên, cảm giác chua xót vì chờ đợi mấy tháng lập tức tan biến, cô ta cũng ôm lại Tần Minh: “Nếu so sánh về độ yêu anh thì em không thua cô ấy đâu.
Hai người ôm nhau thêm lát nữa rồi Tần Minh nói: “Ôi anh quên mất mình đang đi giao hàng.

Anh phải đi đây.

Anh đưa số điện thoại hiện tại của anh cho em, nếu có chuyện gì em nhất định phải gọi cho anh đấy.

Bây giờ anh đang sống ở ký túc xá đơn của trường học.


Nếu thấy anh ở ngoài không được gọi anh là Tần Minh nhé, dù sao bây giờ anh cũng đang giả làm một người khác”
Mộc Tiêu Kiều ngoan ngoãn gật đầu, cô ta bước tới cửa rồi đột nhiên nhón chân hôn Tần Minh, ngượng ngùng đỏ mặt, đưa chìa khoá cho anh: “Đây là chìa khoá căn hộ này, nếu anh có thời gian thì có thể đến đây ở với em."
Tần Minh dứt khoát nhận lấy, chìa khoá này không giống với chìa khoá căn hộ Hoàng Thư Đồng, anh không muốn đến nhà cô ta, nhưng Mộc Tiêu Kiều thì khác, anh vẫn rất mong chờ.
Tần Minh xuống lầu lên xe điện tiếp tục đi giao đồ ăn trong gió lạnh, ánh mắt dần trở nên sắc bén, anh thầm nói: “Hay là cứ làm một thằng tồi luôn nhỉ?”
Kể từ khi biết cửa hàng Tần Minh đang làm, ngày nào Mộc Tiêu Kiều cũng đặt đồ ở đó, hy vọng Tần Minh sẽ đến.
Hôm trước Tần Minh còn đang bối rối, tối hôm sau anh đã dứt khoát mang thức ăn đến, nấu ăn cho Mộc Tiêu Kiều.
Hôm nay, Tần Minh vừa rửa bát vừa nói: “Công việc này của anh còn hơn một tuần nữa, em đừng giày vò bản thân, ăn đồ ăn ngoài nhiều không tốt cho sức khoẻ.
Mộc Tiêu Kiều cười híp mắt nằm trên sofa nhìn Tần Minh: “Em sẽ gọi đồ ăn ngoài cho tới ngày anh không làm nữa mới thôi.

Em hỏi rồi, Nhiếp Hải Đường không làm ở cửa hàng anh đang làm.

Anh làm cùng một anh chàng khác, em đã hiểu lầm rằng anh vì Nhiếp Hải Đường nên mới đến đó làm, xin lỗi anh.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi