THIẾU GIA NGÔNG CUỒNG



Khoé miệng Tần Minh giật giật, chuyện này có gì mà hiểu lầm đâu, nhưng thôi kệ cô đi.
Anh không muốn nói về những chủ đề này nữa nên hỏi: “Công việc ở công ty vẫn tiến triển tốt chứ?"
Mộc Tiêu Kiều đáp: “Vâng, vẫn ổn.

Chỉ là trong quá trình phát triển gặp phải chút vấn đề, thương hiệu trong nước vẫn chưa có tiếng, nhưng cũng không bị lỗ.

Gần đây em mới ký hợp đồng với một nghệ sĩ trẻ nổi tiếng, cần phải tổ chức hoạt động tuyên truyền, không ngờ em lại nói chuyện rất hợp với người đó.


À đúng rồi lát nữa người ấy sẽ đến xem những bộ quần áo em thiết kế”
Tần Minh khựng lại rồi hỏi: “Nam hay nữ?”
Mộc Tiêu Kiều vén tóc: “Sao? Anh đang lo là đàn ông à? Anh ghen hả?”
Tần Minh nheo mắt trả lời: “Đâu có, anh chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Mộc Tiêu Kiều nói: “Là nữ, em sẽ không mời người làm ăn về nhà đầu.

Nhưng em có quan hệ cá nhân với người đó, tính cũng khá giống nhau nên nói chuyện hợp.

“ồ” Trong lòng Tần Minh khá vui, nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện ra: “Vậy anh sẽ đi trước để không làm phiền em
Nhưng Mộc Tiêu Kiều lại không nỡ, cô ta kéo tay Tần Minh lại nói: “Có sao đâu, cô ấy còn chưa tới mà.

Thật ra cô ấy đến đây cũng chỉ để nói chuyện thôi, thời gian này tâm trạng cô ấy không tốt, nói là bạn trai không để ý đến mình nên nghi ngờ bạn trai cắm sừng.

Cô ấy rất xinh, tính tình lại tốt, thế mà bạn trai cô ấy vẫn đi tìm người khác được, em thấy hơi quá đáng”
Tần Minh nói: “Đó chẳng phải chuyện bình thường sao? Bây giờ có rất nhiều đàn ông tồi, cô ấy gặp phải người không tốt thì biết trách ai?”
Mộc Tiêu Kiều bảo: “Đương nhiên đàn ông các anh sẽ nói như vậy rồi.


Hừ, chẳng phải anh cũng trộm mất trái tim em xong lại bỏ mặc em đó sao?”
Tần Minh tỏ vẻ oan uổng: “Rõ ràng là em đã trộm mất trái tim anh.
Mộc Tiêu Kiều cười duyên dáng, ôm lấy cánh tay Tần Minh: “Thật sao? Vậy em trộm một nửa à? Anh đã quên hồng nhan tri kỷ còn lại rồi hả?”
Tần Minh nuốt nước bọt, đối mặt với câu hỏi ẩn chứa ý cười châm biếm của Mộc Tiêu Kiều, anh không thể trả lời, ánh mắt anh lại càng không thể rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp của cô, đây thật sự là một trải nghiệm mới mẻ.
Khi mới tiếp xúc với Mộc Tiêu Kiều, phần lớn thời gian cô đều mang khuôn mặt cứng ngắc, sau này mới dần trở nên dịu dàng hơn, nhưng cũng thường xuyên rơi vào trạng thái u buồn, rõ ràng rất xinh đẹp nhưng lại như một tảng núi băng.
Nhưng sau chuyến đi Tương Tây lần trước, mọi thứ đã thay đổi, bây giờ cô đã trở nên dịu dàng, cởi mở và hoạt bát hơn.

Mặc dù không lanh lợi và thích chơi xấu như em gái Mộc Tư Thuần, nhưng cô mang lại cho người ta cảm giác như một làn gió xuân.

“Kính koong”, khi hai người đang anh anh em em thì chuông cửa vang lên.
Tần Minh nói: “Anh vẫn nên đi trước thì hơn.

Lát nữa anh còn có đơn hàng, anh đã đồng ý với chủ cửa hàng mấy ngày cuối sẽ làm việc chăm chỉ rồi”
Mộc Tiêu Kiều vừa mở cửa vừa cười nói: “Ồ, vậy tối nay anh có đến đây ngủ cùng em không?"
Khoảnh khắc mở cửa cũng là lúc Mộc Tiêu Kiều nói lời này.


Một cô gái xinh đẹp ăn mặc thời trang đang đứng ở cửa, nghiêng đầu rất tò mò, dường như đang nghĩ sếp Mộc có bạn trai rồi sao?
Nhưng ngay sau đó, khi nhìn thấy người trong nhà, cô ta đã sốc không nhấc nổi chân.
Mà Tần Minh lại càng sửng sốt hơn, đây là ai? Mẹ nó, không phải là Hoàng Thư Đồng sao?
Tần Minh kịp thời nói: “Xin lỗi, tôi sửa máy tính xong rồi.

Công ty giao hàng chúng tôi không cung cấp dịch vụ ban đêm”
Mộc Tiêu Kiều nhíu mày: “Anh đang nói gì vậy?"
Tần Minh liên tục nháy mắt ra hiệu với Mộc Tiêu Kiều, cô ta khó hiểu trong chốc lát nhưng cũng hiểu ra ngay, nhớ tới việc Tần Minh đang đóng giả người khác bèn vội nói: “Tôi đùa với anh thôi, anh không muốn thuê cùng tôi thì tôi cũng hết cách, tiền thuê nhà chỉ có thể tự trả hết vậy.

“Ồ ồ!” Trong lòng Tần Minh đang gào thét vì đã được cứu, quả nhiên là người con gái anh coi trọng, phản ứng rất nhanh, nếu đổi lại là người khác làm không tốt sẽ bị lộ tẩy.
Sau đó Tần Minh mới nhìn sang Hoàng Thư Đồng: “Hế, Thư Đồng, sao cô lại ở đây?”
Hoàng Thư Đồng đột nhiên sầm mặt, cắn mỗi nói: “Sao tôi không thể ở đây?”
Nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, lần này đến lượt Mộc Tiêu Kiều cảm thấy buồn bực, không ngờ hai người họ lại quen nhau? “Chẳng lẽ là người bạn trai mà em Hoàng nghi ngờ cắm sừng?” Lòng Mộc Tiêu Kiều sửng sốt, nhưng rất nhanh sau đó cô ta lại tự phủ định, thầm nói: “Không đâu, Tần Minh không phải người như vậy”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi