THIẾU NỮ VÀ CHÀNG TRÚC MÃ MỘNG MƠ

“Chúc Tâm Khê nhảy một bước tới dưới ô của Dư Dữ.”

Lại kết thúc một kỳ thi tháng, Dư Dữ cầu khấn thất bại, Quý Vũ vẫn ở lớp thực nghiệm, có điều chỗ ngồi bị đối sang một góc khác trong lớp, cách Chúc Tâm Khê khá xa.

Trương Châm Nghi vừa mới học xong tiết thể dục ghé vào cửa sổ lớp thực nghiệm, lải nhải tiếp thị với cô: “… Mau đọc đi, tớ lấy đầu ra đảm bảo, không hay tớ chọc đầu, cả đời này không mọc được tóc!”

Chúc Tâm Khê: “Thật ra cũng không cần độc ác với bản thân thế.”

Trương Châm Nghi: “Hay thật mà! Tình tiết hấp dẫn muốn xỉu!”

Chúc Tâm Khê đáp lấy lệ: “Rồi rồi tớ xem.”

Giản Sở Duyệt lại thấy có hứng thú, hỏi: “Tên sách là gì?”

Trương Châm Nghi thấy đã tóm được một người, lập tức quăng Chúc Tâm Khê chỉ biết qua loa lấy lệ với mình, nhiệt tình kể nội dung cuốn tiểu thuyết cho Giản Sở Duyệt nghe, từ thiết lập nhân vật nam nữ chính, đến phát triển tình tiết, rồi ngừng lại ở một điểm quan trọng: “Nói nữa là spoil hết mất, tớ mua sách rồi, đợi đó, bây giờ tớ cầm qua cho cậu.”

Giản Sở Duyệt: “Được… cảm ơn.”

Không ngờ người nhiệt tình thế.

Trương Châm Nghi nói đi là đi luôn.

“E hèm.” Nhạc Trác Vân đứng ở bục giảng cất giọng, “Mọi người nghe tớ nói chuyện này.”

“Cuối tuần này trường mình sẽ tổ chức đại hội thể dục thể thao…” Cậu ta là lớp phó thể dục của lớp thực nghiệm, mới từ văn phòng nhận nhiệm vụ kêu gọi bạn học trong lớp tích cực đăng ký tham gia đại hội thể dục thể thao.

Đăng ký tham gia đại hội thể dục thể thao năm nào cũng là vấn đề khó giải, cơ bản chẳng có mấy ai chủ động đăng ký.

Nhạc Trác Vân thấy mình như đang bán hàng đa cấp, nên xuống tay từ người quen trước.

Sau khi đi dạo một vòng, nhận vài người làm ba, xong trên tập nháp mới chỉ viết được năm cái tên.

Nhạc Trác Vân chuyển hướng tới Chúc Tâm Khê và Giản Sở Duyệt bên này.

Giản Sở Duyệt nói ít làm nhiều, nhận tập nháp của Nhạc Trác Vân, viết tên lên mục nữ 3000m và tiếp sức 4*100m.

“Không hổ là chị Sở, đúng là dứt khoát!” Nhạc Trác Vân vô cùng tán dương, quay đầu ánh mắt ngầm ám hiệu cho Chúc Tâm Khê.

Chúc Tâm Khê ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bày tỏ từ chối.

Nhạc Trác Vân: “Chị Khê ơi! Chị Khê thương xót em chút đi mà!”

“Em Khê —” Trương Châm Nghê chạy hướng bên này hô to gọi nhỏ, trong tay còn xách theo hai túi đồ lớn.

Đến thật đúng lúc.

Chúc Tâm Khê: “Đăng ký không phải còn vài ngày nữa sao, cậu đi hỏi người khác trước, đến cuối thiếu bao nhiêu người thì đăng ký tớ vào.”

Nhạc Trác Vân đâu dễ bỏ qua cho cô, đang chuẩn bị thừa thắng xông lên hỏi cô muốn đăng ký hạng mục gì, đã bị Trương Châm Nghị vội vội vàng vàng cắt ngang.

“Giang hồ cấp cứu!” Trương Châm Nghi vô tình đẩy hai túi sách lớn vào trong, “Tớ nhận được thông tin đáng tin cậy, “Khẩu Phục Dịch” (dung dịch uống để giải độc, trị cảm vv) lớp tớ đang mang theo nhân mã, chuẩn bị bắt giữ vật cấm trong lớp.”

“Khẩu Phục Dịch” là biệt danh của chủ nhiệm lớp 16, tên thật là Mã Hâm, bởi vì lúc nào cũng khiến người ta có cảm giác nóng nảy của thời kỳ tiền mãn kinh, cần uống chút thuốc áp chế, mọi người lớp 16 ngoài mặt gọi là “anh Hâm”, sau lưng lại kêu người ta là “Khẩu Phục Dịch”.

Biệt danh được đặt rất quanh co ngoằn ngoèo, tài năng và trí tuệ của học sinh toàn bộ đều được dùng vào mấy cái như này.

Không phải lần đầu tiên lớp 16 bị kiểm tra đột xuất, Trương Châm Nghi sớm đã có kinh nghệm, nhận được thông tin của học sinh nội trú, lập tức mang hai túi sách lớn, bao gồm toàn bộ truyện tranh, tiếu thuyết, điện thoại vv, gánh nặng gánh nhẹ, mang tới nơi an toàn tuyệt đối – lớp thực nghiệm.

Chúc Tâm Khê nhận lấy. “Tớ đặt dưới đất nhé?”

Trương Châm Nghê: “Đặt đi.”

Cô nàng tiêu sái hất tóc dài, “May mà lão nương có quan hệ rộng, em Khê, kho báu của lớp tớ giao cho cậu nhé!”

Sau đó nói với Giản Sở Duyệt: “Chị Sở, quyển truyện cậu cần ở trong túi sách màu hồng, lúc nào trả tớ cũng được.”

Thu xếp xong, cô nàng vội vàng chạy về, Khẩu Phục Dịch lục soát, người cũng phải có mặt.

Người lớp 16 thuận lợi thoát kiếp, còn Chúc Tâm Khê không thể thoát kiếp đại hội thể dục thể thao.

Nhạc Trác Vân bám cô mấy hôm trời, “Chị Khê, cao thế này không đăng ký nhảy cao tí sao…”

“Chị Khê ơi, không có ai đăng ký cả…”

Ngay cả Giản Sở Duyệt cũng không thể chịu nổi sự phiền nhiễu này, ánh mắt đầy uy hiếp nhìn Chúc Tâm Khê: “Mau giải quyết cái tên này ngay.”

Chúc Tâm Khê: “Được rồi được rồi, đưa bảng đăng ký cho tớ xem.”

Nhạc Trác Vân đưa cô tập viết, vốn đã chẳng có mấy người đăng ký, hôm trước còn có hai người tới muốn huỷ đăng ký, sau khi Nhạc Trác Vân khuyên hết nước hết cái, trăm điều mời mọc, cùng bày tỏ đăng ký cho có cũng không sao, mới không huỷ đăng ký nữa.

Chúc Tâm Khê nhìn phần con gái đăng ký, tổng cộng có ba người, phần chạy tiếp sức cũng không đủ người, ba thiếu một, đúng là thiếu một người là cô.

Cô đành chấp nhận số phận ghi tên mình lên, đăng ký nhảy cao và chạy tiếp sức.

Nhạc Trác Vân mặt mày hớn hở: “Cảm ơn chị Khê! Chị Khê trượng nghĩa! Để bọn họ mở mang kiến thức thế nào gọi là nữ hoàng nhảy cao!”

Nhạc Trác Vân trải qua trăm cay nghìn đắng cuối cùng cũng tập hợp đủ số lượng người đăng ký, rạo rực giao cho Tiểu Khổng, Tiểu Khổng lại giao cho cậu một nhiệm vụ, để cậu về thảo luận với mọi người trong lớp biểu diễn tiết mục khai mạc, còn đặc biệt cho họ một tiết tự học dùng để thảo luận, thậm chí đại xá thiên hạ, có thể search mạng.

Người trong lớp thực nghiệp biết được tin này thì nhao nhao không giấu nữa, quang minh chính đại moi di động cất trong hộc bàn, kẹp giữa sách, hoặc là giấu trong túi áo ra, công khai lười biếng.

“Cosplay thế nào?” 2D giơ tay phát biểu.

(*) Bản gốc: 老二次元 lấy từ tiếng Nhật にじげんnghĩa là 2D. Đây là từ để chỉ những người thường xuyên xem manga anime game, và đây là dạng hình ảnh 2D, những người này khá là khép kín, không thích giao lưu với người ngoài. Đặc điểm là cực kì thích xem hoạt hình NB, có thể còn yêu cả nhân vật nữ trong phim, truyện. Trong mắt người bình thường thì họ có vẻ hơi điên cuồng và mê muội trong thế giới manga anime. Ở VN có 1 từ tương tự là otaku.

“Ai cũng có thể nghĩ ra, không sáng tạo.”

Bị một phiếu phủ quyết.

“Múa Ương Ca?”

“Đừng, tớ không muốn mất mặt.”

Lại bị phủ quyết.

“Cùng nhau nhảy? Lắc lư lắc lư?”

“Không muốn học.”

Người trong lớp mồm năm miệng mười thảo luận, không khí rất sôi nổi.

Chúc Tâm Khê nghe bọn họ thảo luận nửa ngày, cũng không có kết quả gì, dứt khoát đi nhìn Vương Lê bàn trên đang nhàn rỗi chơi điện tử.

Hoa quả và rau củ giống nhau xếp cùng một chỗ thì sẽ biến mất.

“Sắp xếp đồng loại?” Chúc Tâm Khê bất ngờ mở miệng hỏi.

Vương Lê bị doạ một cái, suýt chút không nắm chắc điện thoại: “Gần như thế…”

Có người đột nhiên đề nghị: “Lớp phó văn nghệ lên múa?”

Lúc này Chúc Tâm Khê mới nhớ là mình vẫn còn đảm đương cái chức danh như vậy, cô phải đối nói: “Đây là đại hội thể dục thể thao cuối cùng của năm cấp ba, tớ nghĩ mọi người vẫn nên cùng nhau tham gia thì tốt hơn.”

Cô nói xong rồi chậm chạp ngồi xuống, sờ cằm nhìn màn hình điện thoại của Vương Lê, rơi vào đăm chiêu.

“Tớ nghĩ ra rồi!” Trong đầu Chúc Tâm Khê loé lên ánh sáng, lập tức giơ tay đứng lên: “Chúng ta chơi trò sắp xếp đồng loại đi!”

Lớp trưởng hỏi: “Là sao?”

Chúc Tâm Khê vỗ vỗ Vương Lê: “Cậu giới thiệu cách chơi trò chơi trong điện thoại của cậu đi.”

Vương Lê không hiểu đầu cua tai nheo gì đứng dậy: “Là một trò chơi rất hot gần đây, không khác Anipop mấy (Editor: Giống với candy crush saga), tên là Dương…”

Theo giới thiệu của Vương Lê, mạch suy nghĩ độc đáo  của Chúc Tâm Khê cũng dần hiện rõ.

Vương Lê nói cách chơi một lần xong rồi ngồi xuống.

Lớp trưởng hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”

Chúc Tâm Khê: “Chúc Tâm Khê: “Trước đó không phải có người cosplay Ngũ Tam (Một loại sách để ôn thi đại học), sách giáo khoa các loại sao, chúng ta sẽ kết hợp hai cái này lại…”

Cô nhẹ nhàng nói, mọi người trong lớp đồng thanh hô: “Quá tuyệt!”

Đám đông thảo luận theo ý tưởng này, thay cô hoàn thiện rất nhiều, thậm chí còn thăng hoa vấn để, 2D hiến kế muốn chơi lớn, đồng thời tự tiến cử: “Đạo cụ cứ để tớ lo hết.”

“Lần này, phải để bọn họ nhìn coi tài năng của lớp chúng ta là thế nào!” Lớp trưởng khí thế dứt khoát, tay vung lên một cái: “Nhớ ghi các khoản lại, chi phí cho vào quỹ lớp.”

“Không đúng.” Có người tính toán đơn giản trên nháp, “Có một vấn đề.”

Lớp trưởng: “Mời nói.”

“Ba người một nhóm, cộng thêm người chơi, cầm cờ, đẩy xe, vẫn thiếu một người.”

“Không cần để ý mấy cái chi tiết này!”

“Không được, phải chặt chẽ.”

Tôn nghiêm học sinh lớp tự nhiên không dễ bị xâm phạm.

“Không cho môn văn chơi?”

“Không cho thì lại nhiều!”

“Nhiều thì nhiều thôi!”

“Vậy sao được!”

Mắt thấy trên lớp lại sắp bắt đầu một đợt sóng thảo luận, còn tiếng chuông hết giờ không biết lúc nào đã sớm vang lên.

“Dừng! Việc này để sau rồi nói.”

Thời khắc mấu chốt vẫn phải nghe lớp trưởng, Chúc Tâm Khê cuối cũng cũng được tan học về nhà.

***

Trường học như bị cái gì nguyền rủa, đến tận khi diễn ra đại hội thể thao, thời tiết vẫn thay đổi cực kỳ chán đời.

Ngoài cửa sổ nổi lên trận mưa lớn.

Người trong lớp đều về khá nhiều rồi, chỉ còn mấy người cuồng học vẫn đang vận lộn với đề thi.

Còn Chúc Tâm Khê hiển nhiên không ở trong số đó, cô đang đầu đổ mồ hôi tìm kiếm cái ô không biết nhét vào đâu rồi.

“Ở đâu rồi không biết, sao không thấy?”

Cô nản chí chui từ trong hộc bàn ra, Dư Dữ đang đứng bên ngoài đợi cô.

“Tìm trong cặp chưa?”

“Ừ nhỉ,” Chúc Tâm Khê chợt ngộ ra, lấy cặp ra xem, thì ra buổi chiều bị cô nhét ở bên hông cặp sách.

Cuối cùng cũng tìm được ô, Chúc Tâm Khê đeo cặp xong thì xông ra khỏi lớp.

Dư Dữ: “Chậm thôi.”

“Sợ cậu đợi lâu quá.” Chúc Tâm Khê nói, “Đang nghe gì thế, đưa tớ 1 tai.”

Dư Dữ gỡ một tai nghe bluetooth xuống nhét vào tai cô, chỉ là tiếng nước chảy róc rách.

“Tiếng ồn trắng, trong lớp rất ồn.” Dư Dữ nói.

Hai người đi đến bên toà nhà giảng dạy, Chúc Tâm Khê gỡ chốt ô, đang chuẩn bị mở ra, bên cạnh xuất hiện một bóng dáng do dự.

Quý Vũ duỗi tay xem xem mưa bên ngoài, từng giọt từng giọt mưa lớn đập lên tay, cậu ta không mang ô, do dự có nên xông vào trong mưa đến trạm xe bus không.

Chúc Tâm Khê thấy cậu ta khó khăn, gọi cậu ta: “Quý Vũ.”

Dư Dữ che ô ở bên cạnh đợi cô, hơi nhíu mày.

“Cho cậu mượn.”

Chúc Tâm Khê đưa cái ô caro của mình cho cậu ta.

“Vậy còn cậu?” Quý Vũ hỏi.

Chúc Tâm Khê nhảy một bước tới dưới ô của Dư Dữ: “Chúng tôi dùng một cái là được.”

Lông mày Dư Dữ dãn ra, cánh tay cầm ô huých huých Chúc Tâm Khê.

Chúc Tâm Khê lập tức hiểu ý: “Bye bye~”

Lúc Dư Dữ dẫn Chúc Tâm Khê ra khỏi toà nhà giảng dạy, để lại một câu cho Quý Vũ: “Cậu cố gắng thật đấy.”

Tác giả có lời muốn nói:

Cá nhỏ sắp ốm rồi!

Vương Lê chơi game, tuy cậu ta bị chướng ngại giao tiếp, nhưng là một tay chơi game có số có má.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi