“Sao trước giờ không biết con cá này lại có tính công kích vậy?!”
Trời mưa vốn là chất liệu tiếng ồn trắng tốt nhất, Dư Dữ tắt âm thanh tiếng suối trong tay nghe đi.
Cả đường đi Chúc Tâm Khê chia sẻ chuyện thú vị trên lớp với cậu, mặt mày rạng rỡ, chuyện bé tí tẹo qua miệng cô cũng trở nên sinh động thú vị.
“Đại hội thể thao đăng ký hạng mục rồi à?” Dư Dữ hỏi, cậu biết lớp phó thể dục lớp cô vẫn luôn khuyên Chúc Tâm Khê.
Chúc Tâm Khê tặc lưỡi, “Đăng ký nhảy cao và chạy tiếp sức.”
Mỗi người phải đăng ký từ hai hạng mục trở lên, Chúc Tâm Khê không được chọn, chỉ có thể tham gia chạy tiếp sức nữ.
“Cậu đăng ký gì? Vẫn chạy 5000m và chạy tiếp sức?”
“Ừm.”
Cô lại nghĩ đến gì đó, hưng phấn nói với Dư Dữ: “Đợi xem tiết mục khai mạc đi, lớp chúng tớ sẽ cho các cậu xem một màn tinh hoa, tuyệt đối bất ngờ!”
Dư Dữ cười: “Được.”
Cậu lại hỏi: “Nghe nhạc không?”
Chúc Tâm Khê: “Nghe!”
Cậu chỉnh nhỏ âm lượng trước: “Muốn nghe cái gì?”
Chúc Tâm Khê nói: “Gì cũng được.”
List nhạc của Dư Dữ luôn rất hay.
Một tay của Dư Dữ lướt trên màn hình rất lâu, cái ô theo bản năng che nghiêng về phía Chúc Tâm Khê, một nửa vai cậu bị ướt đẫm cũng không phát hiện.
Chúc Tâm Khê giơ tay chỉn thẳng lại ô: “Chọn xong chưa, sắp về đến nhà rồi.”
“Ừm.” Dư Dữ bấm phát, điều chỉnh về âm lượng bình thường, nhịp trốn dần rõ ràng.
Giai điệu nhạc dạo vừa xuất hiện, Chúc Tâm Khê không hiểu sao kích động, vỗ vỗ cánh tay Dư Dữ: “Tớ từng nghe bài này rồi!”
Chúc Tâm Khê thử hát theo mấy câu, chẳng ngại chưa nghe được mấy lần.
“Sự thú vị của vũ trụ, em mới không thèm để ý ~”
Con đường còn lại chỉ đủ nghe một bài hát, đến khi bài hát phát lần thứ hai, hai người đã đến bên dưới toà nhà của tiểu khu.
Cô nói với Dư Dữ: “Nghe một lần, tớ sẽ học được một cậu.”
Dư Dữ đang thu ô ở cửa, Chúc Tâm Khê ở bên trong đợi cậu.
Cậu vãy nước ở ô, bàn tay còn trống cực kỳ tự nhiên nắm tay Chúc Tâm Khê. Những khớp xương thon dài rõ ràng của chàng trai đan xen vào từng khe hở ngón tay của cô thiếu nữ.
Tay cô gái hơi có chút thịt, lúc dắt rất mềm mại.
Khuôn mặt nóng bừng lộ ra nội tâm không bình tĩnh của cậu.
Chúc Tâm Khê không hiểu vì sao Dư Dữ đột nhiên kéo tay cô, lơ đễnh liếc nhìn cậu một cái, khuôn mặt Dư Dữ rám một mảng hồng.
Cậu ấy đỏ mặt làm gì?
Sao cậu ấy lại đỏ mặt?
“Đing —”
Cửa thang máy mở ra.
Dư Dữ kéo Chúc Tâm Khê ngây như phỗng đi vào.
Lúc này chỉ có bọn họ, chỉ có tiếng thang may chậm rãi đi lên, chỉ có trái tim đang đập cuồng loạn.
Dư Dữ không biết nên giống như ca từ của bài hát, trực tiếp tiến thêm một bước để cô cảm nhận được trái tim đang loạn nhịp của mình, hay là mập mờ mới tốt.
Cậu trộm cúi đầu nhìn Chúc Tâm Khê, lòng bàn tay nóng ran, đã không rõ là nhiệt độ của ai.
Thì ra cô cũng giống như cậu, mặt đỏ mang tai.
Dư Dữ thả lỏng, đột nhiên lại nắm chặ tay Chúc Tâm Khê một chút, tay cầm ô không kìm được che môi, ý đồ che giấu khoé môi đang khống chế không nổi cong lên.
“Cậu ấy có ý gì?!”
“Tên nhãi này có ý gì?!”
“Rốt cuộc là có ý gì?!”
Chúc Tâm Khê ngây như phỗng bị Dư Dữ làm cho đơ máy, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại ba câu hỏi.
Bàn tay bị nắm không dám cử động linh tinh đột nhiên bị bóp một cái, giống như bóp vào trái tim đang loạn nhịp.
Sao trước giờ không biết con cá này lại có tính công kích vậy?!
Chúc Tâm Khê ngẩng đầu nhìn cậu, nhìn thấy Dư Dữ đang che môi cười, ánh mắt như chứa đầy ánh sao.
Nụ cười vừa xấu hổ vừa thoả mãn.
Sao thang máy hôm nay chậm thế?
Chúc Tâm Khê muốn giơ tay che hai má đang nóng bừng của mình, vừa mới cử động, bị Dư Dữ hiểu lầm là cô muốn rút ra, lại càng nắm chặt hơn.
“Đing—”
Thang máy cuối cùng cũng đến, Chúc Tâm Khê cả đời này chắc chưa đi qua cái thang máy nào mà lâu vậy.
“Tớ đến rồi.”
“Ừm.” Dư Dữ thả tay cô ra.
Chúc Tâm Khê muốn chạy trốn về nhà, chui vào ổ chăn, cách biệt với thế giới bên ngoài.
Dư Dữ nhận ra suy nghĩ của cô, đè lại chốt cửa, gọi cô: “Chúc Tâm Khê.”
Chúc Tâm Khê dừng bước, máy móc quay người nhìn cậu.
Dư Dữ hỏi: “Hiểu ý tớ không?”
Cậu buông nút ấn ra, cậu không mong chờ bây giờ có thể nhận được cậu trả lời luôn, chỉ hi vọng ít nhất không phản cảm với lời bày tỏ của cậu.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại.
Chúc Tâm Khê đờ đẫn gật đầu, như du hồn vất vưởng vào nhà. Trạng thái du hồn và cảm xúc mãnh liệt xoay chuyển, đầu óc hoạt động cao độ đột nhiên ngừng lại, trong đầuu như có rất nhiều câu hỏi phải suy nghĩ, lại như cái gì cũng chưa nghĩ.
Toàn bộ làm theo bản năng của cơ thể, vào nhà, đóng cửa, thay giày, sau đó chào loạn Lý Mạn nữ sĩ: “Mẹ, chào buổi sáng…”
Lý nữ sĩ: “Học đến hỏng rồi?”
Chúc Tâm Khê mắt điếc tai ngơ, về phòng mình, thả cặp xuống, thay đồ ngủ, lại nâng nâng đi rửa mặt, cả hành trình như mất hồn, cho nên nhầm sữa rửa mặt thành kem đánh răng bôi lên bàn chải cũng không có phát hiện.
“Phi! Phi!”
Chúc Tâm Khê vội vàng súc miệng, lấy lại kem đánh răng.
Lý nữ sĩ hoài nghi nhìn cô: “Con bé này sao cứ hồn vía lên mây…”
Lão Chúc đang nắm quyền điều khiển điều khiển TV, ngồi trên sô pha thuận miệng đáp: “Học quá bị ngốc rồi, làm nhiều đề não không kịp tải chắc.”
Chúc Tâm Khê tăng nhanh tốc độ rửa mặt, tránh cho bại lộ càng nhiều, hoả tốc nhảy vào trong phòng, kéo chăn chùm đầu.
Chẳng qua bao lâu lại bị ngột thở, thò đầu từ trong chăn ra, trông như con rùa.
Dư Dữ như vậy, khiến Chúc Tâm Khê bị loạn chiêu, ghé vào đầu giường suy nghĩ xem Dư Dữ rốt cuộc là có ý gì.
Chơi đại mạo hiểm bị thua?
Không hợp lý? Cô với cậu không phải kiểu quan hệ “phụ tử” thuần khiết sao?
“Hiểu ý tớ không?”
Hiểu… hiểu cái quỷ ấy!
Cái gì, tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ đến phát triển thành người thân, ngoài mối quan hệ bạn bè ra, yêu đương rốt cuộc có gì tốt, chỉ số thông minh của hai đứa ngốc công lại cũng không hiểu nổi định lý công thức.
Theo cô quan sát, mấy đôi yêu đương trong trường đa số đều không có kết quả tốt, nếu không bị giáo viên phát hiện bắt chia tay, thì sau khi mất đi cảm giảm mới mẻ với đối phương, thê thảm chia tay. Những đôi có mối quan hệ yêu đương ổn định từ thời học sinh đếm không đủ đầu ngón tay.
Rốt cuộc có gì tốt…
Lại không muốn giống như trước từ chối người khác, tuỳ tiện tìm một lý do lấy lệ.
Không đúng, không phải vấn đề từ chối.
Trong lòng bàn tay dường như còn sót lại độ ấm của người khác. Trước đây bọn họ không phải không từng nắm tay, lúc nhỏ tay nắm tay đi mua kem, rồi khi không có người lớn đưa đón nắm tay nhau đi học, lúc leo núi mệt đến ná thở, duỗi tay về phía cô…
Ý nghĩa không giống nhau, là mười đầu ngón tay đan xen thân mật, cậu nhóc nắm tay cô đã trở thành một anh chàng cao lớn, bàn tay từng không khác nhau về độ lớn đã có thể bao trọn lấy tay cô.
Nhiệt độ nóng hổi từ lòng bàn tay của cậu khiến người ta không thể thờ ơ, truyền đến lòng bàn tay cô, tựa như có thể thiêu cháy cả người cô.
Không phải bị sốt rồi đó chứ…
Chúc Tâm Khê lật người, nghĩ thầm.
Chúc Tâm Khê vốn tưởng mình sẽ mất ngủ cả đêm, chẳng ngờ cô đã xem nhẹ thể chất đặt lưng xuống là ngủ của của mình, sau khi lăn qua lăn lại mấy lần trên giường, thì từ từ không mở nổi mắt.
***
Sáng sớm hôm sau.
Đã đến giờ dắt chó.
Chúc Tâm Khê, đã sẵn sàng.
Dư Dữ, không thấy đến…
Chúc Tâm Khê kéo con dã cẩu Đoàn Đoàn đang muốn thoát dây ra lại, nói: “Đợi đã, ba con còn chưa đến.”
Đoàn Đoàn vốn là con chó anh cô mang về, thế nhưng chưa được hai năm anh cô đã đi học đại học nơi khác, con chó này lại thích chạy theo Dư Dữ, nhanh chóng nhận giặc làm cha, Dư Dữ cũng miễn cưỡng chấp nhận đứa con này.
Chúc Tâm Khê kéo chó đến phòng khách ngồi, định đợi Dư Dữ thêm lúc nữa, kiên nhẫn của Đoàn Đoàn có hạn, thấy Chúc Tâm Khê ngồi xuống, ra sức lấy móng cào cào cô.
“Để ta hỏi ba mi đang làm gì.” Chúc Tâm Khê sờ đầu nó, trấn an con chó đang nóng nảy.
Cô cầm điện thoại ra, thăm dò hỏi: Dắt chó?
Dư Dữ trả lời lại ngay: Đau đầu, hôm nay không đi nổi.
Hôm qua ngấm mưa, hơn nữa lúc về đến nhà cả người nóng bừng, ỷ vào sức khoẻ tốt d tắm nước lạnh, cuối cùng còn quên sấy khô tóc đã trực tiếp nằm xuống, từng tầng debuff (hiệu ứng hay trạng thái bất lợi cho nhân vật) chồng nhau, sức khoẻ tốt đến mấy cũng không chịu nổi.
Chúc Tâm Khê: Sao vậy.
Dư Dữ: Tớ ốm rồi.
Vậy hết cách rồi.
Chúc Tâm Khê: Ừm, uống nhiều nước nóng vào.
Dư Dữ đầu óc choáng váng gõ chữ, nên án hành vi vô tâm của cô: Cậu đúng là không hề để tâm đến tớ, cậu chỉ lấy lệ thôi!
Chậc –
Nhìn rõ tin nhắn trả lời trong khung chat, Chúc Tâm Khê hít một ngụm khí lạnh.
Cậu ấy đang làm nũng hả? Cậu ấy bị ai nhập rồi?
Uống nhiều nước nóng có gì sai sao? Đổ nhiều mồ hôi, càng giải độc! Đây là phương pháp quý báu vạn năng của người Hoa, liều thuốc vạn năng!
Chúc Tâm Khê cẩn thận cân nhắc một chút, vẫn phải khuyên cậu uống nhiều nước: … Vậy uống nhiều nước ấm, nước nóng dễ bỏng.
Này thì đủ quan tâm rồi chứ, ngay cả việc uống nước nóng bị bỏng cũng bị cô suy xét rồi đó!
Xem lần này con cá kia còn nói cô lấy lệ không!
Dư Dữ: …
Dư Dữ không trả lời lại.
Cậu sắp bị tức chết rồi, vấn đề ở đây là nhiệt độ nước sao?! Không nhắc đến nước sẽ chết à!!
Thấy Dư Dữ không trả lời, Chúc Tâm Khê không làm phiền nữa, để cậu ở nhà nghỉ ngơi.
“Đi thôi, ba mi hôm nay không đi nổi rồi.”
Đoàn Đoàn nhảy nhót, phấn khởi lao ra ngoài.
***
Đã đi qua ba cái tiệm thuốc rồi.
Bình thường sao không chú ý gần đây mở lắm hiệu thuốc vậy? Chúc Tâm Khê mặt không đổi sắc dẫn chó đi qua.
Đoàn Đoàn động đậy mũi, phân biệt tin tức đồng loại ở cột điện và trên cây, nhấc chân chuẩn bị đăng một cái “status”.
“Từ từ.”
Chúc Tâm Khê đè con chó lại, sau khi nhìn rõ con chó đang muốn làm gì, “Mi tiếp tục…”
Chúc Tâm Khê gọi một cuộc điện thoại.
“Alo?”
Vì bị ốm đối phương mang đặc giọng mũi, giọng nói hơi trầm, ỉu xìu.
“Cậu uống thuốc chưa?” Chúc Tâm Khê hỏi.
Dư Dữ nghe thấy giọng cô, mới phản ứng ra là điện thoại của Chúc Tâm Khê.
“Chưa…”
“Có sốt không?”
“Không sốt.”
“Đau họng không?”
“Hơi hơi.”
Hiểu ra cô đang hỏi về tình trạng của mình, Dư Dữ chủ động kể lể: “Mũi hơi nghẹn, cổ họng còn đau nữa.”
Giọng nói trầm thấp miễn cưỡng như đang làm nũng bên tai cô.
“Hết rồi à?”
“Ừm.”
“Tớ cúp đây.
“Được~”
Cậu dường như có tinh thần hơn, chữ cuối cùng nói vừa dịu dàng vừa vui sướng.
Kết thúc cuộc gọi, Chúc Tâm Khê vội vàng cất cái điện thoại bỏng tay đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Bài hát xuất hiện trong chương này Đưa anh một lọ thuốc ma thuật – Cáo Ngũ Nhân.