THỜI HẠN SĂN THÚ



Yến Quân Tầm bị tiếng mưa đánh thức, trong nháy mắt mở mắt ra, hắn có vài giây không phân biệt được thế giới thật giả.

Những giọt mưa trên kính cửa sổ xen kẽ với nhau, tạo thành một đống bụi tích lũy ở trên, như là mê cung vẽ loạn.

Không có đèn trong nhà, chỉ có tiếng ồn của TV, nó đang chiếu phim truyền hình không biết bao nhiêu năm trước của Liên Minh.

Yến Quân Tầm nhìn thấy màn chống muỗi gần đó, còn có hai tay mình bị treo ở đầu giường.
“…… Tôi đối với những câu hỏi của anh đều sẽ giữ im lặng” Yến Quân Tầm phí công mà kéo khóa khống chế ở giữa hai cổ tay xuống, nó bị thiết lập khoảng cách, khoảng cách chỉ có 10cm, ngay cả hút thuốc cũng không làm được, “Số 01AE86.”
Số 01AE86 thay một bộ tây trang, áo khoác treo trên lưng ghế, người ngồi trên ghế chơi gấp giấy.

Anh mặc áo sơmi vừa vặn và khoác ghi lê lộ ra đường thắt lưng rõ ràng, thoạt nhìn không giống như một tù nhân vừa thoát khỏi cuộc săn lùng, mà như là một thủ lĩnh của thế lực đen không làm gì cả.
“Xin lỗi, không nghe rõ,” Thời Sơn Duyên tựa hồ rất nghiện việc xếp giấy, “Em gọi ai?”
“Số 01AE86.”
“Ồ,” Thời Sơn Duyên nói, “Ai?”
“Thời Sơn Duyên!”
“Tôi ở đây,” Thời Sơn Duyên ngẩng đầu, “Em hy vọng tôi hỏi em cái gì?”

Yến Quân Tầm mạnh mẽ kéo khóa khống chế, nói: “Cái gì cũng đừng hỏi!”
“Em có thể giữ im lặng, nhưng đặt câu hỏi là quyền của tôi,” Thời Sơn Duyên ngậm điếu thuốc trong miệng và hất tàn về phía gạt tàn bên cạnh, “Thưa ngài, ngài không thể tước đoạt quyền đặt câu hỏi của tôi.”
Mặc dù trời mưa, nhưng nhiệt độ trong nhà rất cao.

Yến Quân Tầm trong hôn mê liền đổ mồ hôi, hắn đối với nhiệt độ thật sự quá nhạy cảm, nó khiến chiếc áo sơ mi bẩn dán vào thân thể, trên cổ đều là mồ hôi ẩm ướt.
“Anh hỏi cái gì cũng không thoát khỏi truy đuổi,” Yến Quân Tầm không cách nào đứng dậy, chỉ có thể ngửa đầu, nhìn chằm chằm đỉnh màn chống muỗi, “Hắc Báo đang  trên đường tìm kiếm tung tích của anh.”
“Đừng lo lắng tôi, lo lắng bản thân em đi, em đã bị tôi bắt được.” Gạt tàn trong tay Thời Sơn chật chội đầy thuốc lá, “Tôi đem em trói vào đầu giường, em có hiểu đây là loại gợi ý gì không?” ánh mắt của anh thẳng thắng, “Tôi nghe nói em thích làm tình bình thường.”
Yến Quân Tầm nắm chặt bàn tay, chợt nhìn về phía Thời Sơn Duyên.

Hắn không hiểu được số 01AE86, ngay cả có thể đem tư liệu số 01AE86 đọc làu làu, nhưng đối với việc quấy rối tình dục như vậy thấy rất ngạc nhiên.
“Em biết làm tình không,” Thời Sơn Duyên nghênh đón Yến Quân Tầm bằng ánh mắt của người xa lạ, một lát sau, anh đem đầu thuốc còn cháy dùng tay ấn tắt, tựa như ấn chết một con ruồi, “Như vậy lăn qua lật lại mà thâm nhập giúp chúng ta giao lưu.”
Yến Quân Tầm cảm giác được nguy hiểm, ánh mắt của hắn chớp cũng không chớp.
“Hôm nay, bây giờ” Thời Sơn Duyên đứng dậy tiện tay đẩy gạt tàn ra, bất kể nó có rơi xuống đất hay không, tốc độ nói của anh rất chậm, “Chúng ta là hai người xa lạ, nhưng không sao, chúng ta có thể hôn, có thể làm tình, như vậy chúng ta sẽ chính là một đôi.”
Thời Sơn Duyên mặc quần áo vừa người nhất, chiếc cà vạt lỏng lẻo quấn quanh cổ, anh cho phép Yến Quân Tầm lôi kéo nó.

Trái tim anh như bị xé nát, một cái cà vạt tính cái gì? ánh mắt Yến Quân Tầm nhìn anh cái gì cũng không có, điều này làm cho Thời Sơn Duyên phiền não, còn làm Thời Sơn Duyên mất khống chế.
“Đó không phải là một đôi,” Yến Quân Tầm không thoát khỏi khóa khống chế, mu bàn tay đập vào thanh đầu giường lạnh lẽo, “Đó chỉ là trò chơi dành cho người lớn vô đạo đức, tôi không muốn chơi.” Khoảnh khắc khi Thời Sơn Duyên tới gần hắn, hắn nổi gai ốc khắp người, “Chúng ta sẽ không bao giờ là một đôi ——”
Những lời này như là nhắm ngay ngực Thời Sơn Duyên mà bắn khiến anh ghen tị.

Từ trước đến nay anh ấy chưa bao giờ thấy ghen tị, đố kỵ với bản thân mình như vậy.

Trước đây những lúc này Thời Sơn Duyên đều có tình yêu và nụ hôn của Yến Quân Tầm, tại sao lúc này anh lại không có gì? Anh nếm đủ thống khổ lăng trì, mỗi một phút mỗi một giây đều là ghen tị!
Chúng ta sẽ không bao giờ là một đôi.
Những lời này giống như một lời nguyền, ràng buộc số phận của Thời Sơn Duyên.

Anh hết lần này đến lần khác nhảy vào trong trò chơi mang theo bộ đếm thời gian, lại chiếm được cái chết của Yến Quân Tầm.
“Chúng ta là một đôi,” Thời Sơn Duyên thấp giọng thì thầm, đầu mũi dừng ở trên gò má Yến Quân Tầm, trong mắt tràn đầy vết thương, “Tôi, chúng ta, vĩnh viễn, luôn luôn là một đôi.”
Yến Quân Tầm vặn ngược cổ tay, đối với Thời Sơn Duyên lần thứ hai lặp lại: “Chúng ta không phải ——”
Thời Sơn Duyên đột nhiên hôn Yến Quân Tầm, hung ác như bị vồ.


Anh đem Yến Quân Tầm ấn trở lại trong chăn đệm, mặc kệ đôi tay Yến Quân Tầm trên đầu giường giãy ra tiếng vang.

Anh một tay nâng mặt Yến Quân Tầm lên, để anh có thể hôn sâu hơn.
Mưa lớn làm “nứt” vỡ kính, trong đầu Thời Sơn Duyên đang phát lại tiếng súng.

Anh có loại ảo giác, như thể trên mặt anh có vết máu của Yến Quân Tầm, nhưng là Yến Quân Tầm còn sống.
Còn sống thật tốt.
Tuy nhiên, điều này là chưa đủ, bên trong lồng ngực Thời Sơn Duyên trống rỗng, chỉ dựa vào “Yến Quân Tầm còn sống”, điểm ý thức ấm áp này đã không thể lấp đầy, anh cần đáp án chân thật hơn.
Yến Quân Tầm miệng nói “Không”.

Nhưng từ này giống như một viên kẹo cứng, một vết cắn liền vỡ vụn.
Yến Quân Tầm rơi vào sóng biển mãnh liệt, cảm thấy choáng váng chưa từng có.
Thời Sơn Duyên không ôn nhu, và sự ghen tị lẫn lộn, đê tiện cùng vô sỉ chiếm hữu khiến Yến Quân Tầm ngay cả nội tâm cũng cảm thấy đau đớn.
“Thời Sơn Duyên!” Yến Quân Tầm dùng sức túm khóa khống chế, thở dốc đứt quãng, “Tôi giết anh…… Tôi nhất định phải giết anh!”
Thời Sơn Duyên bị cà vạt siết đến sắp phát điên, nhưng anh không kéo ra, anh thực ngoan, đem sự điên cuồng của mình chỉ thể hiện cho Yến Quân Tầm cảm nhận.
Tối nay anh ăn mặc rất chỉnh tề, như thể chỉ có Yến Quân Tầm là người duy nhất không đứng đắn.

Tuy nhiên, ánh mắt phản đã bội anh, anh đã phát điên.
Yến Quân Tầm duỗi những ngón tay bất lực của mình ra và cuộn tròn lại, đôi mắt sớm bị làm ướt.

Cả người hắn giống như ngâm mình trong mưa bên ngoài cửa sổ.

“Dừng lại……” Yến Quân Tầm giơ cánh tay lên, giấu khuôn mặt đỏ bừng sau cánh tay, bất lực lại mất khống chế mà cọ rối loạn tóc trên trán, khóc lóc nói, “Giết chết anh…… Cắn chết anh……”
Hắn có có chút không rõ ràng.
Thời Sơn Duyên đột ngột cúi xuống, gỡ cánh tay của Yến Quân Tầm, để cho Yến Quân Tầm mang theo vẻ mặt xấu hổ lộ ra trước mắt mình.

Anh có vô số lời tỏ tình để nói, nhưng cuối cùng chỉ trở thành câu: “Em thật đáng yêu.”
Thời Sơn Duyên nói không chút để ý.

Có một cơn bão trong mắt anh, làm anh trong một khoảnh khắc cư xử như một thằng ngốc.

Anh mặc kệ Yến Quân Tầm nói cái gì, đều cúi đầu xuống, dùng sức hôn lên trán Yến Quân Tầm.
Yến Quân Tầm phản ứng chậm một giây, đã bị hôn rồi.
Thời Sơn Duyên nhìn chằm chằm Yến Quân Tầm, thì thầm: “Tôi có thể ‘đi vào’ em không?”
Yến Quân Tầm kéo khóa khống chế, khóc nức nở nói: “Không thể!”
Tuy nhiên, Thời Sơn Trình không phải đang hỏi, anh chỉ đang trình bày.
Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi