THỜI HẠN SĂN THÚ



Thời Sơn Duyên công kích làm cho Yến Quân Tầm bị thương, Anh lắng nghe Yến Quân Tầm thở hổn hển và khiến Yến Quân Tầm khóc thút thít.

Mồ hôi ướt mái tóc rơi xuống trước trán, đôi mắt bị mồ hôi làm cho đau đớn.
Yến Quân Tầm cho rằng cực khoái là một sự thỏa hiệp về thể chất, không phải của hắn.

Hắn rơi nước mắt và thậm chí rên rỉ, chỉ là phản ứng ban đầu.

Cổ tay của hắn ở trong xiềng xích của khóa khống chế, tựa như hắn ở trong xiềng xích của Thời Sơn Duyên.

Hắn sợ sấm sét, mỗi một lần đều có thể nhấc lên sóng lớn trong thân thể hắn, trước tiên làm cho hắn run rẩy, sau đó làm cho hắn nghẹn ngào.
Động tác của Thời Sơn Duyên thô bạo rất thô bạo, như thể trái tim trống rỗng có thể được lấp đầy.

Anh đã đối xử với bản thân và Quân Tầm một cách không thể biện minh nhất, phơi bày tội lỗi ban đầu của mình.

Trái tim của anh đau đớn sắp chết và không muốn dừng lại.

Thống khổ lăng trì biến thành vui sướng khi bị đao cắt, anh túm cánh tay Yến Quân Tầm, đem mặt mình dán lên, tựa hồ như vậy có thể cảm nhận được mạch đập của Yến Quân Tầm, có một mảnh đen tối đáng sợ trong mắt anh.
Ngực Thời Sơn Duyên dần dần không còn trống rỗng, bên trong tràn ngập cay đắng.

Những cay đắng này khiến Thời Sơn Duyên nhíu mày, còn làm cho Thời Sơn Duyên dần dần lộ ra chật vật.


Anh giơ tay lên và chạm vào cà vạt, nhưng anh vẫn cứ không có kéo ra.

Mồ hôi chảy xuống mặt, anh cũng không nghĩ sẽ lau.
“Tôi yêu em, tôi yêu em quá nhiều.

Thế giới của em có thể được gọi là Thời Sơn Duyên không?”
Anh rõ ràng có thể tự chủ, lại đối với Yến Quân Tầm không thể làm được.
“Nhìn tôi cao trào, Quân Tầm.”
Quân Tầm, Quân Tầm, Yến Quân Tầm.
Thời Sơn Duyên cổ họng thoát ra tiếng thở dài khó chịu, khổ sở, màn trình diễn vừa rồi của mình là một thứ tồi tệ.

Anh rất muốn chỉ hôn Yến Quân Tầm, để Yến Quân Tầm hiểu được tình yêu của anh, nhưng không ai dạy anh, những thứ “thật lòng” thành thạo đó ở trước mặt liền tan rã.

Hắn ngụy trang không thành, anh là một loại tồi tệ như vậy.
Yến Quân Tầm không biết vì sao mình hiểu được Thời Sơn Duyên, hắn lúc kháng cự cuối cùng kéo khóa khống chế, nước mắt đem nốt ruồi lệ của hắn xoa qua một lần, để cho nó ở trong ánh sáng yếu ớt của TV cũng lóe lên hào quang nhỏ bé.

Đệm chăn đầy ẩm ướt, Yến Quân Tầm cảm thấy như là mưa vào trong phòng, hắn thanh âm bị ngắt quãng vì thở hổn hển không thể nói tiếp.
Hắn cũng toàn thân ẩm ướt.
* * *
Mưa vẫn chưa dừng lại, dường như không dừng lại.
Thời Sơn Duyên ngồi trên chiếc xe đạp bỏ hoang ngoài cửa, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, đưa lên trước mặt so sánh với ống khói của nhà máy than cốc ở đằng xa.

Điếu thuốc và ống khói đều bốc khói nghi ngút.
Thời Sơn Duyên xoa xoa cà vạt nhăn nheo treo trên người, thoạt nhìn có chút lôi thôi lếch thếch.
“Suy nghĩ là một hành động lãng mạn,” Giác cắt vào máy phát ID của Thời Sơn Duyên, “Đặc biệt là vào đêm mưa.”
“Suy nghĩ…” Thời Sơn Duyên đùa bỡn bẻ điếu thuốc ném xuống mưa, “Để lại cho cô đi.”
Anh chỉ là một con quái vật mất kiểm soát.
“Anh có thể cần trò chuyện với mọi người,” Giác quan sát Thời Sơn Duyên, “Thứ tôi nói thẳng, nội tâm anh đã hỏng rồi.

Tôi hình dung như vậy có được không? Ý tôi chính là.

Anh đã trải nghiệm và qua vô số thất bại trong ‘Thời Hạn Săn Thú’, có lẽ chúng ta có thể nói chuyện vì sao anh phải đi vào? Con người có bản năng tránh những điều bất lợi, rời đi Yến tiên sinh là có thể cho anh giải thoát.”
“Thất bại không sao cả, đáng sợ chính là tử vong, Quân Tầm tử vong.” Thời Sơn Duyên không quen như vậy, anh nâng ngón tay lên thoáng ngăn trở miệng mũi, “Tôi ở trong ‘Thời hạn săn thú’ rất thoải mái, bởi vì tôi không nhớ nổi, ở trong hiện thực mới là ác mộng.”
Hiện thực làm Thời Sơn Duyên hít thở không thông.

Anh nằm xuống, và nhắm mắt lại là một viên đạn.

Viên đạn bay qua trước mắt anh, bắn trúng vào giữa mày Yến Quân Tầm, anh nhìn Yến Quân Tầm ngã xuống, máu bắn tung tóe trên mặt anh, anh không cách nào hô hấp bình thường được.
“Anh có thể chạy trốn.”
Thời Sơn Duyên quay đầu, nhìn máy phát ID, trong mắt không có cảm xúc: “Thế giới của tôi được gọi là Yến Quân Tầm.” Anh nâng ngón tay lên, chống vào huyệt thái dương của mình, mô phỏng tiếng súng, “Bang —— bắn chết hắn chính là bắn chết tôi, tôi ở đây đã chết vô số lần.

Ai mẹ nó sẽ chạy trốn? Tôi yêu hắn, tôi, yêu, yến, quân, tầm.


Hắn có xương bướm xinh đẹp.

Tất cả mọi người đều muốn hắn, nhưng không ai muốn hắn nhiều hơn tôi.

Nếu tôi có thể làm điều đó, tôi muốn tự mình giết hắn.” Anh cười thực tùy ý, hốc mắt đỏ lên, “Tám giây cũng được, tám giây, vô số tám giây, đủ để ta tạo ra một cuộc sống hoàn mỹ.”
Con mẹ nó, ngươi hủy diệt thế giới đi! Thời Sơn Duyên ngay cả tám giây cũng không có!
Anh chỉ có một tờ trả lời trống, và câu trả lời ở trên có thể thay đổi bất cứ lúc nào.

Người yêu của hắn nằm trong tay hệ thống, thân thể hắn ẩn ở một góc nào đó của thế giới rác rưởi này, có lẽ một giây tiếp theo sẽ biến mất.

Nhưng anh không phải là một anh hùng giết rồng, anh lại là một con rồng bị bỏ rơi trong vùng hoang dã.
“Xin chào, tôi yêu em, tạm biệt.” Thời Sơn Duyên kéo dài thanh âm, “A… Xin chào, xin chào, tôi dường như nói xin chào với hắn mỗi ngày,” anh buông tay, nhìn mưa nói, “Đi con mẹ nó ‘xin chào’, tôi không muốn nói nữa.”
Hệ thống đem tình yêu của Thời Sơn Duyên đặt trong bình thủy tinh, lại đùa giỡn lắc lư, lắc đến mức anh sắp nôn ra.

Anh giết người, biết cái gì là tử vong, nhưng điều này không có nghĩa là anh có thể bình tĩnh đối với cái chết của Yến Quân Tầm.

Anh không phải ngủ một giấc tỉnh dậy là có thể khỏi hẳn, có lẽ anh được gọi là rác rưởi, cặn bã, nhưng anh sẽ luôn luôn đứng trong luân hồi, một lần lại một lần mà chứng kiến các vụ xả súng.
Anh không thể để Yến Quân Tầm một mình ở chổ này.
Thời Sơn Duyên lần đầu tiên đến Khu Đình Bạc, cùng Yến Quân Tầm nhìn tuyết bên mặt hồ đóng băng.

Bọn họ ngồi cạnh nhau trên băng ghế dài và hôn nhau.

Yến Quân Tầm vuốt ve gương mặt anh, cùng anh xài chung một cái khăn quàng cổ.

Đó là lần đầu tiên, từ đó về sau Khu Đình Bạc không còn tuyết rơi.


Thời Sơn Duyên đã quên tất cả mọi thứ khi anh tiến vào ‘Săn Thú’, nhưng anh không quên tuyết rơi.
“Cặp đôi sẽ hôn nhau, ôm nhau, làm tình, còn xem tuyết rơi.” Thời Sơn Duyên liếm liếm đôi môi khô khốc của mình, “Tôi đi vào phòng vệ sinh của hắn, liền biết hắn giấu đồ ở nơi nào.”
Anh còn kể chuyện cho Yến Quân Tầm, Tiểu Thiên Tài ngủ luôn là vấn đề.
Những truyện tranh trong phòng Yến Quân Tầm vốn là không tồn tại, chúng đều đến từ của 01AE86, Yến Quân Tầm sau khi tử vong khởi động lại biến chúng thành thứ không thể chạm vào trong phòng, ám chỉ 01AE86 đã từng tới.

Chính là anh cái gì cũng không nhớ, anh chỉ nhớ nội dung câu chuyện.
“Điều này quá tàn nhẫn,” Giác thở dài sau khi im lặng, “điều này quá …”
Nó trong lúc nhất thời tìm không thấy từ để hình dung.
“Vô số lần sẽ làm tôi hỏng mất,” Giác làm quang bình máy phát ID sáng lên, “Sự d9ien cuồng của anh khiến hệ thống sợ hãi.”
Ai không sợ?
Tính chiếm hữu bất thường của anh, có thể so với màn đêm đen nhánh, hoàn toàn bao trùm Yến Quân Tầm.
Mưa làm ướt cánh tay phải của Thời Sơn Duyên, anh không nói tiếp.
* * *
Yến Quân Tầm tỉnh lại trong cánh tay tê dại, hắn nghiêng người, ở trong bóng tối, nhìn thấy hình dáng Thời Sơn Duyên nằm bên cạnh mình.
Rèm cửa sổ đóng kín, không có ánh sáng trong nhà, lần này ngay cả TV cũng tắt.
“Buổi sáng tốt lành,” đầu của Thời Sơn Duyên rất gần Yến Quân Tầm, hắn nhắm mắt lại, giống như luyện tập nhẹ giọng lặp đi lặp lại, “Buổi sáng tốt lành Quân Tầm.”
Yến Quân Tầm đột nhiên cảm thấy khổ sở, tình cảm này không có lý do gì, cơ hồ muốn đánh bại sự im lặng của hắn.
Thời Sơn Duyên mở mắt ra, sờ đến hai má Yến Quân Tầm.

Ánh mắt của anh rõ ràng hung dữ như vậy, lúc này lại yếu ớt như vậy.
“Đừng tha thứ cho tôi,” giọng nói của Thời Sơn Duyên bình tĩnh, “Đừng quên tôi.”
Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi