THỤ CHÍNH BẠCH LIÊN HOA OOC RỒI

Liễu Nhứ tin lời Thẩm Gia Lan mới là lạ, nhưng chịu thua trước ánh mắt lạnh ngắt của Thẩm Gia Lan, vốn định đi qua xem thử cũng phải lùi bước khi đối diện với ánh mắt đó.

“Trác Khiêm?” Liễu Nhứ đành nâng cao giọng hỏi, “Em có sao không?”

Trác Khiêm: “…”

Cậu vùi mặt vào chăn, mắc cỡ đến mức muốn tàn hình cho rồi.

Mẹ nó, mất mặt quá.

May là Thẩm Gia Lan không cho Liễu Nhứ lại gần, nếu không để Liễu Nhứ phát hiện ra cậu không mặc gì thì sẽ có cảm tưởng thế nào nữa.

“Trác Khiêm?”

“Anh, anh Liễu Nhứ, em không sao.” Trác Khiêm cố cất giọng nói khàn khàn của mình, “Em chỉ hơi mệt thôi ạ, nghỉ một lát là khỏe.”

“Em bị cảm à?”

“Cũng không phải…”

“Không khỏe thì đến bệnh viện khám, không thể để mặc vậy được..” Liễu Nhứ suy nghĩ, hỏi, “Cần anh đưa em đến bệnh viện không?”

Nghe vậy, Trác Khiêm sợ tới mức cả căng cứng người, cậu sợ Liễu Nhứ nói chơi làm thật, hoảng loạn từ chối: “Không cần, em không sao thật, nghỉ một lát là đủ rồi, không cần đến bệnh viện chi đâu.”

“Không phải em không khỏe sao?” Liễu Nhứ nói, “Không khỏe thì nên đến bệnh viện.”

Không biết có phải ảo giác của Trác Khiêm không, chẳng hiểu sao cậu lại nghe ra ý cười loáng thoáng trọng giọng nói của Liễu Nhứ.

Nhưng cậu chưa kịp nhận ra gì, Thẩm Gia Lan đột nhiên nhấc chân bước về phía Liễu Nhứ.

Liễu Nhứ bị hành động bất thình lình này của Thẩm Gia Lan dọa hú vía, sự lo lắng giả dối trên mặt lập tức biến thành sự cảnh giác chân thật, anh nói: “Ê, em tính làm gì đó?”

Khóe miệng Thẩm Gia Lan nhếch lên một độ cong như có như không: “Không phải anh muốn đến bệnh viện sao? Để em tiễn anh đến đó nhé?”

“…” Bị vạch trần đang giả ngủ, Liễu Nhứ rén ngay tức thì, “Anh nói chơi thôi mà, sao em lại coi là thật thế? Ha ha ha…”

Trước cái nhìn lạnh tanh của Thẩm Gia Lan, Liễu Nhứ càng lúc càng thấy chột dạ, cuối cùng không cười nổi nữa, anh gãi đầu, lầm bầm trong miệng: “Thằng nhóc này càng lớn càng chẳng đáng yêu tí nào. Anh đây mang gánh nặng giúp nhóc chạy trốn kiêm luôn đặt phòng khách sạn, vầy mà nhóc nỡ đối xử với anh thế đấy.”

Biểu cảm trên mặt Thẩm Gia Lan dịu đi đôi chút, y thở dài: “Cảm ơn, anh.”

Liễu Nhứ làm bộ làm tịch gật đầu, nói thêm: “Anh lấy cả điện thoại của em ra rồi đó, để trong túi áo, chuyện tiếp theo phải tính sao thì em tự lo đi.”

Thẩm Gia Lan ừ một tiếng.

“Thật ra ông nội em biết tất những việc anh đã làm nhưng vẫn không ngăn, chắc là em hiểu ý ông ấy mà đúng không?” Liễu Nhứ nói, “Hai ông cháu giận qua dỗi lại lâu như vậy, ông ấy chỉ muốn đợi em chủ động cúi đầu trước thôi.”

Giọng nói Thẩm Gia Lan bình thản: “Riêng chuyện này, em sẽ không cúi đầu.”

“Nhưng những chuyện khác em cũng có cúi đầu đâu.” Liễu Nhứ thấy Thẩm Gia Lan im lặng, mới nói tiếp, “Em vẫn luôn nhớ mãi chuyện quá khứ, nhớ những tổn thương mà ba mẹ ra gây ra cho em, nhớ sự thờ ơ của ông nội đối với em. Những chuyện đó đã qua rồi, con người rồi cũng phải nhìn về phía trước. Chẳng lẽ em không định cho họ một cơ hội đền bù luôn sao?”

Đôi môi mỏng của Thẩm Gia Lan mím lại, vẫn không nói gì.

“Anh nói mấy chuyện này không có ý gì khác, chỉ là muốn em suy xét lại thật kỹ. Lúc trước em một thân một mình thì thôi, bây giờ em đâu thể bắt Trác Khiêm cùng vượt qua được.”

Liễu Nhứ nói xong thì định đi ngay.

Khi bước đến trước cửa, anh sực nhớ ra gì đó, xoay người phất tay với Trác Khiêm, hả hê khi người gặp họa dặn dò, “Khó chịu thì có thể bảo Gia Lan bôi thuốc mỡ cho em, vậy sẽ nhanh khỏi hơn nhiều đó.”

Trác Khiêm: “…”

Cậu chợt nhận ra——Liễu Nhứ biết hết??

Tức là mấy lời Liễu Nhứ nói hồi nãy là cố ý trêu chọc cậu??

Hồi tưởng lại những lời nói dối vụng về lúc nãy, Trác Khiêm xấu hổ đến mức mặt như sắp bốc cháy. Cậu nhìn sang thì thấy Thẩm Gia Lan đang xách một chiếc túi giấy đến trước giường, giận dữ: “Liễu Nhứ đã biết tại sao em không khỏe ngay từ đầu!”

Thẩm Gia Lan buồn cười vuốt ve mặt cậu: “Liễu Nhứ là người như vậy đấy, bụng toàn ý xấu.”

Trác Khiêm lập tức hiểu ra gì đó, không thể tin nổi mà trợn to mắt: “Anh cũng biết là anh ấy biết?”

Đáy mắt Thẩm Gia Lan xẹt qua một chút chột dạ, nhưng trước câu hỏi của Trác Khiêm thì y vẫn thành thật gật đầu.

“Sao anh không nhắc em?” Trác Khiêm tức muốn hộc máu, “Anh trơ mắt nhìn em chẳng hay biết gì.”

Đang nói, Trác Khiêm định ngồi dậy, nào ngờ vừa mới cử động một chút thì chỗ nào đó phía sau bỗng truyền đến cảm giác đau nhức khó tả, thân thể cậu đột nhiên cứng đờ, biểu cảm phẫn nộ đóng băng.

“Anh sai rồi, anh sai rồi.” Thẩm Gia Lan bị phản ứng của Trác Khiêm dọa sợ, vội đặt túi giấy trong tay xuống rồi lại không biết nên dỗ dành Trác Khiêm như thế nào, giống như thể đụng vào đâu cũng không ổn.

Trác Khiêm đánh bàn tay đang giơ ra giữa không trung của Thẩm Gia Lan, mặt mày ủ rũ nằm trở lại, vẫn còn ghim chuyện vừa nãy: “Sao anh không nhắc em?”

Thẩm Gia Lan không dám nói vì y thấy dáng vẻ Trác Khiêm đỏ mặt cuống quít giải thích khi bị Liễu Nhứ trêu chọc thú vị quá, nên không nhịn được mặc kệ Liễu Nhứ làm tới.

Lời này không thể nói với Trác Khiêm, nếu không cậu sẽ nổi giận mất.

Nhưng dù cho y không nói thì Trác Khiêm cũng đã giận sẵn rồi, nằm ì trên giường một lúc lâu sau mới nguôi giận.

Quần áo mà Liễu Nhứ đem tới đều là tiện tay lấy ra từ tủ quần áo của Thẩm Gia Lan, tổng cộng hai bộ, trong túi giấy còn có điện thoại của Thẩm Gia Lan và… một chiếc túi nhỏ đựng quần lót.

Ngay khoảnh khắc Trác Khiêm thấy quần lót, cả khuôn mặt đều đỏ au lên như trích máu.

Quả nhiên, Liễu Nhứ biết hết!

Quần áo của Thẩm Gia Lan hơi rộng so với vóc dáng Trác Khiêm, mặc lên người Thẩm Gia Lan thì vừa vặn.

Trác Khiêm nhớ rõ lúc cậu mới đến thế giới này đã từng cảm thấy Thẩm Gia Lan gầy bất thường, không ngờ mới nửa năm trôi qua mà Thẩm Gia Lan đã thay đổi nhiều đến thế.

Sau khi trả phòng, Thẩm Gia Lan định đưa Trác Khiêm về nhà trước.

Đêm qua y lén bỏ trốn ra ngoài là vì không muốn bỏ lỡ sinh nhật của Trác Khiêm. Tuy rằng có Liễu Nhứ và Yến Thư Dương chắn đỡ nhưng chắc trong nhà đã loạn hết lên rồi, y vẫn nên trở về xem sao.

Vốn dĩ Thẩm Gia Lan không định về, nhưng lời Liễu Nhứ nói đã thay đổi suy nghĩ của y.

Liễu Nhứ nói đúng, y không thể để vấn đề gia đình mình ảnh hưởng đến Trác Khiêm được. Đối với y mà nói, những chuyện đó giống như vết thương chưa bao giờ lành, theo thời gian qua đi, miệng vết thương càng lúc càng dữ tợn. Nếu còn để mặc mãi thì sớm miệng gì vết thương cũng sẽ thối rữa sang chỗ khác.

Nhưng mà Thẩm Gia Lan không có ý định sẽ kể với Trác Khiêm, y không nghĩ Trác Khiêm có nghĩa vụ phải đối mặt với những chuyện đó cùng mình.

“Ngày mốt anh sẽ đến trường, chúng ta gặp nhau trên trường nhé.” Thẩm Gia Lan nắn bóp tay Trác Khiêm, “Giờ anh đã lấy lại được điện thoại rồi, muốn nói gì thì cứ gọi cho anh.”

Trác Khiêm trở tay nắm lấy bàn tay của Thẩm Gia Lan, cậu nắm thật chặt, trong giọng nói ngập tràn nỗi bất an và luyến tiếc: “Bây giờ em đã bắt đầu nhớ anh rồi.”

Thẩm Gia Lan buồn cười nói: “Anh vẫn chưa đi mà.”

Trác Khiêm hỏi: “Nhất định phải về sao?”

Thẩm Gia Lan gật đầu: “Trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề.”

“Thẩm Gia Lan, em không muốn về nhà.” Trác Khiêm đột nhiên nói, “Em đến nhà anh được không? Em muốn đối mặt với ông nội anh, cùng anh giải quyết vấn đề.

Thẩm Gia Lan ngẩn người, nhíu mày, dường như rất bất ngờ vì Trác Khiêm nói như vậy, nhưng vẫn lưỡng lự.

Trác Khiêm mong đợi nhìn y.

Thẩm Gia Lan thở dài: “Ông nội anh rất khó tính, hơn nữa ba mẹ anh cũng có ở nhà, em không sợ ư?”

Trác Khiêm co rụt bả vai theo bản năng, cậu cứ tưởng chỉ cần phải đối mặt với một mình ông nội Thẩm Gia Lan, không ngờ hai con người bận rộn là ba mẹ Thẩm Gia Lan cũng có mặt.

Thẩm Gia Lan thấy Trác Khiêm im lặng, nghĩ rằng Trác Khiêm hối hận, cũng phải, đổi lại là y cũng chưa chắc đã dám làm, comeout không đơn giản như ăn cơm uống nước, cần rất nhiều dũng khí và lòng quyết tâm.

“Em về nhà đợi tin nhắn của anh đi.” Thẩm Gia Lan nói, “Anh đảm bảo với em, lần này sẽ không mất liên lạc…”

Lời còn chưa dứt, Trác Khiêm đột ngột ngắt lời y: “Em không sợ.”

Thẩm Gia Lan: “Ừm?”

“Em nói em không sợ.” Trác Khiêm nắm chặt tay Thẩm Gia Lan, đôi mắt tròn xoe như quả nhỏ đầy sự kiên định, như đang nói chuyện với Thẩm Gia Lan lại như đang tự cổ vũ chính mình, “Cùng lắm thì để bọn họ đánh một trận, hoặc bị đuổi ra khỏi nhà. Dù sao thì da mặt em dày lắm, em không sợ.”

Thẩm Gia Lan không nói gì, lặng thinh nhìn Trác Khiêm một lúc, chợt nở nụ cười.

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Thẩm Gia Lan hơi nheo lại, hàng mi dài hắt xuống một chiếc bóng nhỏ dưới mi mắt, nhìn kỹ sẽ thấy trong đôi mắt ấy đầy ắp ý cười.

Ý cười ấy như những gợn sóng dập dờn trên mặt hồ, từng gợn từng gợn, tựa như suối đầu xuân, khiến Trác Khiêm gần như đắm chìm.

“Em không sợ thì tốt rồi.” Thẩm Gia Lan nói, “Chúng ta đi cùng nhau.”

Dẫu nói như vậy, nhưng khi ngồi trên xe chạy về hướng nhà họ Thẩm, tim Trác Khiêm vẫn như trống nổi, căng thẳng đến mức đổ mồ hôi tay.

Cho đến khi Thẩm Gia Lan nhận ra tâm trạng của cậu, lặng lẽ nắm lấy tay cậu, cái cảm giác thấp thỏm sục sôi trong lòng cậu mới dần biến mất.

Đây là lần thứ hai Trác Khiêm đến nhà họ Thẩm, cảm giác hoàn toàn khác với lần đầu tiên đến.

Thẩm Gia Lan đã gọi cho người làm của nhà họ Thẩm từ trước, thời điểm bọn họ xuống xe thì có một dì đã đợi sẵn bên ngoài.

Trên mặt dì đó đầy lo lắng, sau khi nhìn thấy bóng dáng Thẩm Gia Lan, không nhịn được nói: “Cậu chủ nhỏ, con cũng tùy hứng quá rồi, ra người cả đêm mà không gọi điện báo về nhà.”

Thẩm Gia Lan gọi một tiếng dì ạ, mới hỏi: “Ông nội của con đâu?”

“Ông cụ đang đợi con trong phòng sách.” Dì đó đáp xong, bây giờ mới để ý thấy Thẩm Gia Lan còn dắt theo một cậu nhóc trông rất thanh tú, ngoan ngoãn.

Cậu nhóc đó không dám nhìn thẳng vào mắt bà, vẫn luôn cúi đầu, để lộ vành tai đỏ rực.

Tầm mắt của dì đảo qua hai bàn tay đang nắm lấy nhau, tức thì, bà như hiểu ra điều gì đó, thở dài: “Vào rồi hẵng nói.”

Dọc theo đường đi, Trác Khiêm càng lúc càng thấy lo lắng, bàn tay đang được Thẩm Gia Lan nắm lấy run lên.

Cậu tưởng tượng ra vô số tình huống, chẳng có cái nào tốt đẹp.

Ông cụ Thẩm thương cháu mình đến thế, vì để ngăn không cho cậu và Thẩm Gia Lan gặp nhau mà còn nhốt Thẩm Gia Lan trong nhà không thèm nương tay, đã đến nỗi đó mà Thẩm Gia Lan vẫn trốn ra ngoài để đi gặp cậu.

Qua chuyện vừa rồi, chắc chắn là ông cụ Thẩm sẽ càng ghét cậu hơn. Hơn nữa, những hành vi mà ký chủ trước đã từng làm với Thẩm Gia Lan đều là sự thật không thể chối bỏ.

Đi qua hòn non bộ và dòng suối giả nước chảy róc rách ở sân trước mới đến được trước cửa một căn biệt thự, dì mở cửa, dẫn bọn họ bước vào trong.

Lần đầu tiên Trác Khiêm đến nhà họ Thẩm chưa từng đến căn biệt tự này, cậu cứ tưởng căn biệt thự lần trước là đã xa hoa lắm rồi, nào ngờ lần này càng đáng sốc hơn.

Toàn bộ phòng khách đều được trang hoàng theo phong cách châu Âu, trần nhà được chạm trổ với viền mạ vàng, treo một chiếc đèn pha lê lộng lẫy. Dù hiện tại đang là ban ngày thì ánh sáng vàng ấm áp vẫn tỏa ra từ chiếc đèn chùm ấy.

Đi sang bên cạnh có thể trông thấy một tấm bình phong được chạm nổi bằng đá tuyệt đẹp, phía sau đó nữa trưng bày một số tác phẩm nghệ thuật mà Trác Khiêm không biết tên.

Nơi đây quá rộng lớn, bọn họ lên thang máy rồi lại phải đi thêm một khoảng nữa.

Sàn đá cẩm thạch dưới chân được lau dọn sạch sẽ bóng loáng, lờ mờ thấy được ảnh ngược của căn biệt thự lộng lẫy này, và cả dáng vẻ lo lắng không yên của Trác Khiêm.

Trác Khiêm cảm thấy mình hệt như một con vịt xấu xí, bị ánh sáng trên đỉnh đầu rọi đến không có chỗ trốn.

Ài.

Mặc dù cậu vẫn luôn biết rằng nhà họ Thẩm giàu có, nhưng đây là lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng được nhà họ Thẩm giàu có đến mức nào.

Cậu sực nhớ đến một câu từng thấy trên mạng——Đại thiếu gia cần quái gì phải tự mình đi học?

Cậu này áp vào Thẩm Gia Lan thì chuẩn không cần chỉnh.

Lòng Trác Khiêm chua xót, bỗng không biết nên hâm mộ hay ghen tị, cậu không nhịn được nhỏ giọng than thở với Thẩm Gia Lan: “Lần đầu em thấy nhà giàu nứt đố đổ vách thế này đó, có bạn trai là phú nhị đại thật tốt quá đi.”

Thẩm Gia Lan bị cậu chọc cười, cong môi nói: “Anh không phải phú nhị đại.”

“… Vầy mà còn không phải là phú nhị đại?”

“Nói chính xác.” Thẩm Gia Lan nghiêm trang nói, “Anh là phú thất đại.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi