THỤ CHÍNH BẠCH LIÊN HOA OOC RỒI

Khi đến trước phòng sách, trái tim Trác Khiêm đập điên cuồng như sắp vọt ra khỏi cổ họng.

Dì gõ cửa, đợi một lát, nhẹ nhàng mở cửa ra: “Thưa ông, cậu chủ nhỏ và bạn cậu ấy đã đến.”

Giọng nói trầm đục của ông cụ Thẩm truyền đến thông qua khe cửa: “Cho vào đi.”

Dì không đi vào, chỉ làm động tác “Mời” với Thẩm Gia Lan và Trác Khiêm.

Trác Khiêm đi theo sau Thẩm Gia Lan, nhẹ chân bước vào.

Diện tích phòng sách rộng hơn Trác Khiêm tưởng, ngoại trừ vách tường đối diện cửa ra vào được sửa thành cửa sổ sát đất thì ba mặt tường còn lại đều là kệ sách, trên đó được sắp xếp gọn gàng đầy ắp những cuốn sách.

Khi bước vào, đập vào mắt chiếc sô pha bằng da màu đen cùng với bàn trà và vài chiếc tủ nhỏ, trước cửa sổ sát đất mới thấy ông cụ Thẩm đang ngồi trên ghế trước bàn làm việc.

Ông cụ Thẩm ngồi sau chiếc bàn làm việc lớn, trước mặt đặt giấy tờ, tài liệu, cụ đang cúi đầu đọc chúng.

Nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, ông cụ Thẩm mới thong dong từ từ ngẩng đầu lên, cụ tháo mắt kính trên mũi xuống, nheo mắt lại nhìn về phía Thẩm Gia Lan và Trác Khiêm.

“Chịu về rồi à?” Ông cụ Thẩm cất lời, giọng nói bình thản không nghe ra cảm xúc gì.

“Ông nội.” Thẩm Gia Lan bình tĩnh gọi một tiếng, sau đó giới thiệu, “Đây là Trác Khiêm.”

Trác Khiêm cảm thấy ánh nhìn sắc bén của ông cụ Thẩm dừng trên người cậu, căng thẳng đến cứng người, nhưng vẫn cố lấy hết can đảm đối diện với cụ, yếu ớt nói: “Con chào ông Thẩm.”

Lần trước Trác Khiêm nhìn thấy ông cụ Thẩm là ở tiệc mừng thọ của đối phương, từ khoảng cách xa vẫn có thể cảm nhận được khí thế uy nghiêm từ cụ, mà giờ đây cách gần như thế này, cậu càng cảm nhận được sức ép mãnh liệt từ cụ.

Nói thì nhục, chân cậu nhũn ra rồi.

Ông cụ Thẩm buông giấy tờ đang cầm trong tay, vô cảm quan sát Trác Khiêm, cụ vốn đã mang vẻ nghiêm túc, không thích cười sẽ không thèm cười, khi nhìn chằm chằm một người như thế càng thêm đáng sợ.

Đương nhiên ông cụ Thẩm cũng không biết dáng vẻ của mình lúc này trông như thế nào, ông từ từ nhướng mày, thầm nghĩ thằng nhóc này nhát quá vậy.

Tuy ông cụ Thẩm đã xem ra rất nhiều ảnh của Trác Khiêm, nhưng đây là lần đầu tiên cụ nhìn thấy người thật. Cụ biết thằng nhóc này sở hữu một vẻ ngoài không hề có tính công kích, là kiểu ngoan ngoãn vâng lời mà người ta ưa thích, song không ngờ thằng nhóc này lại giống một con thỏ không chịu được việc bị người ta dọa nạt, đôi chân đang run lẩy bẩy kia là bằng chứng rõ ràng nhất.

Nói đi phải nói lại, thằng nhóc này hay thật, trông có vẻ phúc hậu, vô hại nhưng chưa đến nửa năm đã bắt cóc mất đứa cháu trai duy nhất của cụ đi rồi.

Bây giờ cháu cụ đã hoàn toàn đứng về phía thằng nhóc này, không chỉ trăm phương ngàn kế trốn ra khỏi nhà chỉ để đi gặp thằng nhóc kia một lần, mà lúc này, cụ chỉ mới nhìn thằng nhóc này hơi lâu xíu thôi mà nó đã bước lên trước để chắn tầm mắt của cụ rồi.

Ông cụ Thẩm lặng lẽ thu hồi ánh nhìn, không để ý đến Trác Khiêm, nói với Thẩm Gia Lan: “Bọn ta đã khuyên con bao nhiêu lâu, xem ra chẳng có tác dụng gì nhỉ.”

“Có tác dụng.” Thẩm Gia Lan nói, “Cho nên con dẫn người về rồi đây. Dù sao sớm muộn gì mọi người cũng sẽ gặp cậu ấy.”

Ông cụ Thẩm tức đến bật cười, ngửa người ra sau, trầm giọng nói: “Ba con nói đúng, vừa đủ tuổi cánh đã cứng, đã biết chống đối bọn ta như thế nào rồi.”

Thẩm Gia Lan vẫn đúng mực như cũ, y nói: “Con làm vậy không phải là để chống đối mọi người, cũng không phải bướng bỉnh hay tùy hứng. Con chỉ là thích một người mà thôi.”

Ông cụ Thẩm hỏi: “Con mới mười tám tuổi, con hiểu thích là gì ư?”

“Ít nhất thì con hiểu rõ hơn ba mẹ nhiều.” Thẩm Gia Lan dừng lại một giây, cười với ông cụ Thẩm, “Không phải sao ạ?”

Lời này vừa hay chọc trúng cái gai của ông cụ Thẩm, ngay giây trước còn đang hùng hổ bỗng yên lặng, một bàn tay đặt trên bàn của cụ siết hai, hai mắt nhìn thẳng vào Thẩm Gia Lan.

Thật ra đến tận ngày hôm qua, cụ vẫn còn nghi ngờ Thẩm Gia Lan đang cố tình trả thù bọn họ. Nếu chỉ thích con trai thì thôi, sao lại thích ngay Trác Khiêm, người đã từng suýt hại chết y cơ chứ.

Nhưng qua sự kiện Thẩm Gia Lan vì để gặp Trác Khiêm một lần mà sẵn sàng trốn khỏi nhà từ ban công tầng hai thì cụ đã bắt đầu hoang mang rằng mối nghi ngờ trước đó của mình đã nhầm rồi.

Nếu Thẩm Gia Lan không thích Trác Khiêm, cần gì phải làm đến nước này?

Vấn đề là rốt cuộc thằng nhóc kia có điểm nào đáng để cháu cụ thích? Một kẻ ăn nhờ ở đậu, không chịu học hành đàng hoàng, thậm chí còn đi vay lãi suất cao từ bên ngoài.

Rốt cuộc kiểu người đầy khuyết điểm như sao trên trời thế này thu hút cháu cụ ở đâu?

Ông cụ Thẩm càng suy nghĩ càng thấy đau đầu, chậm rãi thả lỏng người, phất tay: “Ba mẹ con đang trên đường về, lát nữa sẽ cùng nhau ăn một bữa, tự con đối chất với tụi nó trên bàn ăn đi.”

Thẩm Gia Lan biết đây có nghĩa là ông cụ Thẩm không định nhúng tay vào chuyện này nữa, không cầm lòng được nở nụ cười, bình tĩnh nói: “Cảm ơn ông nội.”

Ông cụ Thẩm nghe vậy thì sững người, ngay lập tức quay đầu đi: “Ừ, dẫn bạn con về phòng nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Gia Lan đáp dạ.

Trước khi rời đi, Trác Khiêm do dự chốc lát, vẫn quyết định nói hẹn gặp lại ông Thẩm với cụ.

Kết quả, ông cụ Thẩm không thèm liếc nhìn cậu, chỉ hừ âm mũi một cái.

Trác Khiêm: “…”

Trong đầu cậu hiện ra một dòng chữ siêu to——Con đường phía trước mịt mờ xa xôi.

Muốn có được sự đồng ý của người nhà Thẩm Gia Lan chắc còn phải đi qua một đoạn đường rất dài nữa, nhưng không sao, bạn trai cậu là Thẩm Gia Lan, có phải là người nhà của Thẩm Gia Lan đâu.

Mặc dù căn biệt thự này cũng có phòng riêng của Thẩm Gia Lan, nhưng bình thường y hay ở lại một căn biệt thự khác hơn. Khi Trác Khiêm vào phòng của Thẩm Gia Lan mới thấy căn phòng này quá đỗi lạnh lẽo, thiếu hơi người, đừng nói là phòng ngủ riêng, bảo là khách sạn năm sao sang trạng còn đúng hơn.

“Anh hiếm khi về đây. Về cơ bản thì căn phòng này quanh năm suốt tháng bị bỏ trống. Do lần này bị ông nội bắt về nên mới ở đây một khoảng thời gian.” Thẩm Gia Lan giải thích.

Trác Khiêm dạo đến trước ban công, phát hiện bồn hoa trên ban công rơi vỡ đầy đất, cây xanh, bùn đất và chậu hoa vỡ nằm vương vãi khắp nơi.

“Cẩn thận.” Thẩm Gia Lan kéo tay Trác Khiêm từ phía sau, “Dẫm lên mảnh vỡ đó.”

Trác Khiêm hỏi y: “Tại sao mấy chậu cây hoa này vỡ hết vậy?”

“Tối qua gió to quá, có lẽ là bị gió đánh ngã sau khi anh đi.” Thẩm Gia Lan nói xạo không thèm chớp mắt, y không muốn để Trác Khiêm biết là do mình vô tình làm đổ chúng lúc trèo ra ban công vào đêm qua.

Nói xong, Thẩm Gia Lan sợ Trác Khiêm phát hiện ra manh mối, vội gọi điện thoại bảo dì lên dọn dẹp tàn cục.

Dì vừa vào đã xin lỗi, nói đêm qua cả nhà náo loạn, dì vội đi tìm Thẩm Gia Lan với cả nhà nên quên dọn.

Trác Khiêm nghe mấy lời này thì thấy cực kỳ mắc cỡ, nghĩ đến Thẩm Gia Lan bày bao nhiêu trò chỉ để đi tìm cậu, nhất thời xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu.

Đợi dì đi rồi, Thẩm Gia Lan mỉm cười nắm tay Trác Khiêm: “Sao vậy?”

Trác Khiêm sờ mũi: “Không có gì, chỉ là thấy có cảm giác tội lỗi.”

Thẩm Gia Lan cúi đầu hôn lên chóp mũi cậu: “Cả năm bọn họ chẳng có gì để làm, vừa hay cho bọn họ cơ hội hoạt động, chứ không sẽ quen thói lười biếng mất.”

Trác Khiêm không biết nên khóc hay nên cười, lại thấy Thẩm Gia Lan nói có lý lắm.

Mông Trác Khiêm vẫn còn hơi đau, không dám ngồi, chỉ có thể đi tới đi lui trong phòng. Cậu ngại ngùng nói chuyện này với Thẩm Gia Lan, không ngờ Thẩm Gia Lan vẫn nhận ra.

Thẩm Gia Lan lập tức xúi Trác Khiêm cởi quần nằm lên giường, cho y xem phía sau có bị sưng lên không.

Nghe nói như vậy, mặt Trác Khiêm nóng bừng, cậu không muốn cởi quần cho Thẩm Gia Lan xem chỗ đó đâu, mới tưởng tượng cảnh tượng đó thôi đã thấy khó thở rồi.

“Không không không!” Trác Khiêm cố gắng giữ chặt quần, kiên quyết không cho Thẩm Gia Lan đạt được mục đích, “Không được!”

Thẩm Gia Lan đè Trác Khiêm lên sô pha, một bàn tay đặt bên tay vịn, một bàn tay chống lên mép ghế số pha, gần như bao trùm Trác Khiêm trong lòng ngực. Y nhìn xuống Trác Khiêm đang đỏ mặt từ trên cao, nóng lòng không sao nhịn được: “Ngoan, cởi ra, anh xem giúp em.”

Trác Khiêm cực kỳ cạn lời, la lối: “Xem cái cục cớt, muốn xem thì tự xem của mình đi.”

“Nhưng anh đâu xem của chính mình được.” Thẩm Gia Lan rất là oan ức, “Anh chỉ xem của em được thôi.”

Trác Khiêm: “…”

Một lúc lâu sau, cậu nghiến răng thốt ra một chữ phắn.

“Để anh xem thử có bị sưng không.” Thẩm Gia Lan chưa từ bỏ ý định, nói nghe rất đường hoàng, “Đêm qua anh làm hơi mạnh, lúc tắm cho em thấy có hơi sưng, không biết đã đỡ hay chưa.”

Trác Khiêm không kìm nổi, gào lên: “Anh cũng biết sẽ bị sưng nữa hả? Miệng hôn lâu còn bị nói chi chỗ đó. Anh xem cũng có ích gì đâu? Thật lòng quan tâm thì lần sau kiềm chế giùm cái.”

“…” Thẩm Gia Lan im lặng một lát, nói, “Không được, anh không kiềm chế được.”

Trác Khiêm: “…”

Thẩm Gia Lan hôn môi cậu: “Sau này chuẩn bị nhiều thuốc siêu sưng thì hơn.”

Trác Khiêm: “… Mẹ kiếp, anh đúng là cầm thú.”

Thẩm Gia Lan: “Cảm ơn đã khen.”

Trác Khiêm thấy mệt thật, nằm trên sô pha ngủ một giấc. Gần đến giữa trưa, lúc cậu bị Thẩm Gia Lan đánh thức mới phát hiện mình đã nằm trên giường từ lúc nào không hay. Thẩm Gia Lan nằm bên cạnh cậu, ôm eo cậu, đầu vùi vào cổ cậu.

Hình như Thẩm Gia Lan rất thích ôm cậu bằng tư thế này, có vẻ như một tư thế thể hiện rõ ràng dục vọng chiếm hữu như thế này mới có thể khiến Thẩm Gia Lan cảm thấy an toàn.

Trác Khiêm xoa đầu Thẩm Gia Lan, giọng nói vừa mới tỉnh còn hơi khàn: “Ba mẹ anh đã về chưa?”

“Ừm.” Thẩm Gia Lan nói, “Về rồi.”

Trác Khiêm nói: “Chúng ta dậy thôi.”

Thẩm Gia Lan ôm eo Trác Khiêm không chịu buông, than thở một hơi từ tận đáy lòng: “Lần đầu tiên anh không mong ba mẹ về nhà.”

Tuy nhiên, dù không mong thì ba mẹ y cũng đã về, vì vậy hai người nhanh nhẹn sửa soạn lại rồi xuống lầu.

Bọn họ đi thẳng đến phòng ăn, Thẩm Nghiêm Khinh và Hà Hoằng Văn đã ngồi chờ trước bàn ăn. Không có ai khác ở đây, không có lý do phải diễn kịch, hai người đó ai xem điện thoại người nấy như những kẻ xa lạ, hoàn toàn xem như đối phương không tồn tại.

Nghe thấy tiếng bước chân, Hà Hoằng Văn ngẩng đầu lên trước, ngay sau đó nở nụ cười dịu dàng, bà vẫy tay với Trác Khiêm: “Lại đây ngồi đi.”

Trác Khiêm căng thẳng bất an nói con chào cô, rồi quay sang Thẩm Nghiêm Khinh nói con chào chú.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi