THỤ CHÍNH BẠCH LIÊN HOA OOC RỒI

Thái độ của Thẩm Nghiêm Khinh đối với Trác Khiêm không hòa nhã như Hà Hoằng Văn. Kể từ lúc Trác Khiêm xuất hiện ở phòng ăn thì có thể nói là ông liên tục trừng Trác Khiêm không hề khách khí, cứ như hận không thể ép Trác Khiêm mọc ra một bông hoa không bằng.

Trác Khiêm bị trừng hú hồn, hối hả trốn sang bên cạnh Hà Hoằng Văn tị nạn.

Quả nhiên, ngay khi cậu vừa ngồi xuống bên cạnh Hà Hoằng Văn, Thẩm Nghiêm Khinh lập tức mất tự nhiên thu hồi tầm mắt, hình như không muốn tiếp xúc với Hà Hoằng Văn dù chỉ là một ánh mắt.

“Gia Lan, lại đây.” Thẩm Nghiêm Khinh quay đầu nhìn về phía Thẩm Gia Lan, nói như một người cha, “Ngồi cạnh ba.”

Kết quả là, Thẩm Gia Lan không thèm liếc sang đó, bước thẳng đến bên cạnh Trác Khiêm, kéo ghế ra ngồi xuống.

Sau đó, y mới nâng mắt nhìn về phía Thẩm Nghiêm Khinh: “Con ngồi bên đây.”

Trong nháy mắt, cả khuôn mặt Thẩm Nghiêm Khinh xanh mét, căm giận tức tối trừng Trác Khiêm.

“…” Trác Khiêm với vẻ mặt vô tội.

Chẳng lâu sau, ông cụ Thẩm đã đến, đợi cụ ngồi xuống vị trí chủ nhà rồi nhóm người làm mới bắt đầu bê đồ ăn lên.

Có lẽ là nhà họ Thẩm có quy tắc không nói chuyện trong bữa ăn, toàn bộ quá trình không có ai hó hé gì, ngoại trừ lúc đặt chén dĩa lên bàn có phát ra tiếng vang rất nhỏ thì toàn bộ phòng ăn yên tĩnh đến tức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Trác Khiêm gượng gạo ngồi trước bàn ăn, đối mặt với không gian cao sang và những món ăn được chế biến tỉ mỉ nhưng cậu không có cảm giác thèm ăn, chỉ thấy khó thở không thôi.

Bởi vậy có thể nhận ra, tính cách phản nghịch của Thẩm Gia Lan không phải tự nhiên mà có. Bị đè nén trong một môi trường áp lực lâu rồi, một khi bùng nổ thì không cách nào cứu vãn được.

Ngược lại, Trác Khiêm bỗng cảm thấy những ngày vừa ăn vừa cà khịa nói móc Chu Văn Nhã và Trác Tuấn Quý cũng không tệ lắm.

Lúc này, Thẩm Gia Lan bên cạnh đột nhiên dùng chân khẽ chạm vào cậu.

Trác Khiêm ngẩn người, cúi đầu ngó sang Thẩm Gia Lan, phát hiện Thẩm Gia Lan cầm đũa nhưng chẳng động tay, chỉ chống cằm lặng lẽ nhìn cậu.

“Ăn.” Trác Khiêm làm khẩu hình miệng, tiếp đó gắp tôm viên bỏ vào dĩa của Thẩm Gia Lan.

Thẩm Gia Lan uể oải động đũa, một viên tôm mà phải cắn nhỏ mấy lần mới ăn xong.

Trác Khiêm trông Thẩm Gia Lan ăn xong, lại gắp một miếng bao tử heo và vài cọng nấm trà tân bỏ vào dĩa của Thẩm Gia Lan. Dù Thẩm Gia Lan nhíu mày nhưng vẫn ăn hết.

Trác Khiêm mừng thầm, lén nghĩ, đây là thú vui khi cho ai đó ăn sao?

Cậu đang định gắp đồ ăn cho Thẩm Gia Lan tiếp thì thấy Thẩm Gia Lan trực tiếp cầm đũa chung gắp một chiếc đùi gà xông khói bỏ lên dĩa cậu, chiếc đùi gà rất to, gần như chiếm hết diện tích của chiếc dĩa đựng đồ ăn.

Trác Khiêm: “…”

Bên tai vang lên giọng gió của Thẩm Gia Lan: “Ăn đi.”

Trác Khiêm quay đầu nhìn qua, nhìn thấy ý cười đầy ắp trên mặt Thẩm Gia Lan.

Cậu do dự vài giây, gỡ một nửa phần thịt từ trên đùi gà xuống, bỏ lên dĩa của Thẩm Gia Lan nhanh như tia chớp, cậu nhỏ giọng: “Anh cũng ăn đi.”

“…” Thẩm Gia Lan nghiến răng, “Em cố ý hả?”

Biết rõ y ghét nhất mấy món dầu mỡ rồi mà còn.

Trác Khiêm nghiêm túc: “Có phúc cùng hưởng.”

Thẩm Nghiêm Khinh ngồi đối diện chứng kiến hết động tác nhỏ nữa hai người, nhất thời tức đến mức nuốt không trôi. Đến giờ ông vẫn không hiểu được, đang yên đang lành tự dưng con ông biến thành đồng tính luyến ái? Ông thấy thằng nhóc kia ngoại trừ đẹp ra thì có gì đặc biệt đâu.

À không, đứa nhóc kia cũng có chút bản lĩnh, vậy mà lại có thể bắt con ông ăn cơm? Có trời mới biết bọn họ đã đau đầu thế nào vì chuyện con ông bị mắc chứng chán ăn.

Song ngoại trừ vụ này thì thật sự chẳng có gì đặc biệt.

Mạch suy nghĩ của Thẩm Nghiêm Khinh hỗn loạn. Dù lúc trước từng gặp rắc rối lớn trong công việc cũng chưa từng khiến ông bực bội như thế này. Ông dứt khoát buông chén đũa, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hai đứa nhỏ trước mặt chọc nhau.

Nào ngờ hai đứa nhỏ hoàn toàn không để tâm đến sự tồn tại của ông, đang bận tranh nhau gắp đồ ăn bỏ lên dĩa đối phương.

Thẩm Nghiêm Khinh: “…”

Ông trừng đến mức thay cay mắt, thế là nhắm mắt lại, sau đó vận sức ho khan hai tiếng.

“Khụ khụ——”

Hai đứa nhỏ vẫn không thèm nhìn ông như cũ.

“Khụ khụ khụ——”

Hình như hai đứa nhỏ quậy đủ rồi, cuối cùng cũng bắt đầu ai ăn phần người nấy.

“Khụ khụ khụ khụ——”

Có lẽ do tiếng ho của Thẩm Nghiêm Khinh to quá nên đã thu hút sự chú ý của Hà Hoằng Văn và ông cụ Thẩm.

Hà Hoằng Văn nhíu đôi mày xinh đẹp, nhìn ông với biểu cảm phức tạp, trong mắt mang theo sự ghét bỏ rõ rành rành.

“Con bị bệnh hả?” Ông cụ Thẩm hỏi, “Bị bệnh thì đi khám đi, ở trên bàn ăn ho khan còn ra là thế nào? Con định lây bệnh cho bọn ta sao?”

“…” Mặt Thẩm Nghiêm Khinh lúc xanh lúc trắng, ông vội giải thích, “Không phải, ba, con khụ khụ khụ khụ——”

Ông nói nhanh quá, bất cẩn bị sặc nước miếng rồi bắt đầu ho thật.

Thẩm Nghiêm Khinh vội quay đầu sang một bên, giờ đây ông cảm thấy vô cùng mất mặt, còn là tự nhiên không không bị vợ cũ cười nhạo.

Khó khăn lắm mới dừng được cơn ho, ông rút giấy ăn lau miệng và tay, nâng mắt lên nhìn qua phía đối diện, quả nhiên thấy Hà Hoằng Văn đang cười nửa miệng nhìn ông.

Trong nháy mắt, sắc mặt Thẩm Nghiêm Khinh từ trắng hóa đỏ, cố giải thích: “Ngại quá, cổ họng tôi hơi khó chịu.”

“Thấy rồi.” Hà Hoằng Văn khoái trá khi người gặp họa, “Không chỉ mỗi cổ họng, chắc mắt cũng không thoải mái lắm đâu nhỉ?”

Thẩm Nghiêm Khinh lập tức hiểu ra Hà Hoằng Văn đang nói móc chuyện ông vừa trừng hai đứa nhỏ, tức đến mức thấy khó thở, nhưng cãi vã với Hà Hoằng Văn trước mặt ông cha nhà mình thì không hay lắm, đành mắng chửi ẩn ý: “Tôi già rồi, sao so với cô được? Trời có sập xuống cô vẫn có thể thản nhiên nằm trong chăn, gặp chuyện lớn vẫn có thể cười được. Tôi không học nổi cái tâm thái tích cực, lạc quan này.”

Hà Hoằng Văn bị khịa là không tim không phổi chẳng hề chi, ngược lại càng thản nhiên mỉm cười: “So với việc suốt ngày nhọc lòng vì chuyện người khác thì quan tâm chuyện chính mình còn hơn. Đời người chỉ có vài chục năm, cần gì phải bực dọc cả ngày?”

“Ừ, tôi ít khi nhọc lòng lắm, nhưng cô thì ngày nào cũng nhọc lòng chuyện của bản thân nhỉ.” KHông biết Thẩm Nghiêm Khinh nhớ đến chuyện gì, hung hăng trừng Hà Hoằng Văn một cái, nghiến răng nghiến lợi nói, “Nhọc đến tận núi Thanh Bạch cơ mà.”

Nghe vậy, vẻ mặt Hà Hoằng Văn hơi biến đổi, theo bản năng nhìn sang Thẩm Gia Lan ngồi bên cạnh Trác Khiêm, y đang cúi đầu, cứ như không hề nghe thấy cuộc hội thoại của hai người.

“Anh nói bậy.” Nụ cười trên mặt Hà Hoằng Văn biến mất, hơi tức giận, “Lần đó tôi bận công việc.”

Thẩm Nghiêm Khinh cười như có như không: “Là bận công việc hay bận chuyện cá nhân, bản thân cô là người rõ nhất.”

Đã nói đến nước này, Hà Hoàng Văn cảm thấy như có một ngọn lửa giận không tên bùng phát. Sắc mặt bà chợt tối sầm đi, đặt chén đũa lên bàn, lạnh lùng nói: “Đã bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn không bỏ được tật tin sái cổ những tin đồn. Người ta có câu tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Anh không thèm hỏi tôi dù chỉ một câu mà chỉ tìm câu trả lời từ lời đồn vô căn cứ từ kẻ khác?”

“Không hề, tôi không biết chuyện đó qua mấy bài báo lá cải. Tuy rằng tôi không phải người trong giới nhưng tôi biết tin trên báo không đáng tin.” Thẩm Nghiêm Khinh dần trở nên kích động, “Là người ta tận mắt nhìn thấy, người ta chính miệng nói cho tôi, cô định chống chế kiểu gì?”

Hà Hoằng Văn đứng bật dậy: “Anh tận mắt nhìn thấy?”

Thẩm Nghiêm Khinh cũng đứng lên: “Người khác tận mắt nhìn thấy.”

“Anh là anh, người khác là người khác.” Hà Hoằng Văn nhìn chòng chọc vào Thẩm Nghiêm Khinh, nghe kỹ có thể nhận ra giọng bà đang run rẩy, “Mắt của anh mọc trên người kẻ khác sao? Bao nhiêu năm rồi, anh chưa từng mở miệng hỏi tôi cái gì, lúc nào anh cũng tự cho bản thân là đúng mà đưa ra kết luận sai lầm!”

“Cô có thời gian nghe tôi hỏi không? Khi tôi muốn hỏi, cô đã ở đâu?”

“Có điện thoại mà, anh không biết gọi điện sao?”

“Gọi thì cô có bắt máy không?”

“Tôi không bắt máy là lúc đang bận, có lần nào tôi bận xong không gọi lại cho anh chưa? Là chính anh không bắt máy, cũng không đọc tin nhắn của tôi.”

“Ha ha, cuộc gọi và tin nhắn lúc ba bốn giờ sáng? Cô tưởng tôi rảnh rỗi không có gì làm, cả ngày chỉ biết chờ cô rủ lòng thương thôi sao?”

Cứ thế, hai người bắt đầu cãi nhau, bầu không khí trong phòng ăn cực kỳ căng thẳng.

Trác Khiêm phát hiện từ đầu đến cuối Thẩm Gia Lan chưa từng ngẩng đầu lên, rũ mái tóc xuống che khuất cái trán và đôi mắt của mình. Trên mặt y không hề biểu lộ cảm xúc gì, chỉ liên tục không ngừng nhét đồ ăn vào miệng, nhai nuốt một cách máy móc, như thể chỉ có làm vậy mới phân tán được sự chú ý của y, mới khiến y không phải chứng kiến cảnh ba mẹ mình tranh cãi gay gắt.

“Thẩm Gia Lan…” Trác Khiêm gọi tên y, sau đó nắm lấy cổ tay đang cầm đũa của y, “Ăn không nổi thì đừng ăn.”

Thẩm Gia Lan khựng người, ném đũa xuống, cúi đầu thở dài: “Khó ăn thật.”

“Vậy thì không ăn nữa.” Trác Khiêm đưa khăn giấy cho y, rót cho y một ly nước.

Thẩm Gia Lan lau miệng, nhưng không uống nước mà nắm lấy bàn tay Trác Khiêm đang định rút lại, mười ngón đan vào nhau ngay trên bàn ăn.

Chỉ có cách này mới khiến y có cảm giác an toàn.

Cũng chỉ có bản thân y biết, ngay khoảnh khắc vừa nãy, y như trở về lúc nhỏ, bị cuốn vào những cuộc cãi vã không hồi kết của ba mẹ. Lúc nhỏ, cả năm y mới gặp được ba mẹ vài lần, mà mỗi lần gặp nhau, ba mẹ không nói quá hai câu đã bắt đầu cãi nhau.

Nhưng hai người như thế, lúc nào cũng tỏ ra ân ái trước mặt người ngoài.

Về sau, mỗi khi y nhìn thấy những video hay bài báo viết về việc ba mẹ thể hiện tình cảm đều thấy cực kỳ buồn nôn.

Tâm trạng ấy rất kỳ lạ. Một bên y ghét cảnh ba mẹ giả dối, một bên lại hy vọng ba mẹ thật sự yêu thương nhau như những gì họ biểu hiện ra ngoài.

May thay, có Trác Khiêm ở đây.

Thẩm Gia Lan nắm chặt tay Trác Khiêm, lần đầu tiên cảm thấy may mắn đến thế, may là Trác Khiêm đã cùng y trở về. Nếu không, chính y cũng không biết một mình mình phải đối mặt với cục diện này như thế nào.

Thẩm Nghiêm Khinh và Hà Hoằng Văn càng lúc càng cãi dữ dội hơn, tiếng khắc khẩu khiến đám người làm tái mặt trốn ra bên rìa, sợ bị vạ lây.

Cuối cùng vẫn là ông cụ Thẩm ngắt lời bọn họ: “Câm miệng hết cho tôi!”

Còn chưa dứt câu, tiếng cãi vã của Thẩm Nghiêm Khinh và Hà Hoằng Văn đã im bặt.

Vừa nãy bọn họ bị cơn giận cuốn theo, lúc nãy sực tỉnh táo lại mới nhận ra ông cụ Thẩm cũng đang có mặt ở đây, lập tức toát mồ hôi lạnh cả người.

Thẩm Nghiêm Khinh cứng ngắc quay đầu qua: “Ba.”

Hà Hoằng Văn cũng gắng gượng mở miệng: “Ba.”

Ông cụ Thẩm trầm giọng nói: “Ngồi xuống hết đi.”

Thế là hai người vừa mới cãi nhau ùm trời lập tức an vị.

“Đã mấy chục tuổi rồi mà còn cãi nhau trước mặt bọn trẻ. Hai đứa có cân nhắc đến suy nghĩ của bọn trẻ không?” Vẻ mặt ông cụ Thẩm u ám, ánh mắt cụ đảo qua lại giữa Thẩm Nghiêm Khinh và Hà Hoằng Văn, đột nhiên nói, “Nếu đã ly hôn rồi thì nhanh tách ra đi. Giả vờ giả vịt trước mặt người ngoài thì thôi, tính lừa cả lão già này à?”

Lời này vừa dứt, Thẩm Nghiêm Khinh và Hà Hoằng Văn đều kinh ngạc ngẩng đầu.

“Ba.” Thẩm Nghiêm Khinh ngập ngừng nói, “Ba biết…”

Ông cụ Thẩm hừ lạnh: “Lượng muối ba từng ăn nhiều hơn lượng gạo hai đứa ăn nhiều. Ba không đoán được suy nghĩ của hai đứa chắc?”

Hà Hoằng Văn xấu hổ mím môi, dường như không biết nên nói gì.

Thẩm Nghiêm Khinh lại ngơ ngác nói xin lỗi.

“Đừng xin lỗi ba, hai đứa không có lỗi gì với ba hết, người mà hai đứa cần xin lỗi là con trai của hai đứa ấy.” Nói tới đây, ông cụ Thẩm lại nổi đóa, đập bàn thật mạnh, “Tự mình làm bậy thì thôi, còn muốn con trai diễn kịch với hai đứa. Hai đứa làm ba mẹ kiểu gì vậy? Giờ còn mặt mũi vội chạy về dạy dỗ nó nữa ư?”

Hà Hoằng Văn yếu ớt biện minh cho bản thân: “Ba, riêng con không có ý định chia rẽ Gia Lan và Trác Khiêm. Dù Gia Lan đưa ra quyết định thế nào với tư cách là mẹ thằng bé, con chắc chắn sẽ ủng hộ nó.”

“Hà Hoằng Văn!” Thẩm Nghiêm Khinh khiếp sợ nhìn về phía Hà Hoằng Văn, ánh mắt như đang nhìn một kẻ phản bội, “Cô đang nói gì vậy? Trẻ con xằng bậy thì thôi, cô là mẹ mà cũng làm bừa theo nó luôn sao?”

Không đợi Hà Hoằng Văn đáp lời, ông cụ Thẩm lại đập lên bàn một phát.

Thẩm Nghiêm Khinh sợ hãi run rẩy, khí thế mới giây trước đã biến mất tung mất tích. Trước mặt lão ba, ông vẫn chỉ là một đứa con trai chưa lớn cần phải dạy bảo thêm.

“Con mặt mũi nói Hoằng Văn? Bản thân con làm ba kiểu gì? Lúc trước thì vô tâm với con cái, bây giờ nó yêu đương thì mới biết nhảy ra cản trở?”

“Ba, con không có ý đó…” Thẩm Nghiêm Khinh không gồng nổi, cười gượng, “Con cái làm xằng, chúng ta cũng không thể nó thích làm gì thì làm chứ.”

Ông cụ Thẩm trừng ông: “Người ta đang yêu đương tốt đẹp, làm xằng làm bậy chỗ nào? Ba thấy hai đứa mới là bên xằng bậy, cả đống tuổi rồi còn quậy đến nước ly hôn, lừa gạt bao nhiêu người. Trước khi dạy dỗ con cái thì tự kiểm điểm lại bản thân đi!”

Hà Hoằng Văn: “…” Không phải bà đã nhảy ra khỏi hố lửa rồi sao? Sao lửa vẫn còn đốt tới mình nữa?

Hà Hoằng Văn bị gộp chung cũng không dám lên tiếng, cúi đầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Chỉ có Thẩm Nghiêm Khinh hãi đến mức suýt ngã ngửa, thậm chí ông còn tưởng bản thân nghe nhầm. Ông nhìn Hà Hoằng Văn, lại nhìn sang ông cụ Thẩm, mở miệng lắp bắp: “Không, không phải chứ? Mọi người bị sao vậy? Không phải hôm nay chúng ta ở đây để dạy dỗ con cái à? Sao mọi người đều thay đổi hết thế?”

Ông cụ Thẩm cười khẩy: “Con nói không sai, đúng là hôm nay ba định dạy dỗ con cái một trận đến nơi đến chốn đây. Ăn xong hết rồi đúng không? Tiếp theo nên nói đến chuyện hai đứa ly hôn rồi.”

Thẩm Nghiêm Khinh: “…”

Hà Hoằng Văn: “…”

Ông cụ Thẩm nói là làm, phất tay bảo đám người làm dọn dẹp sạch sẽ chén bát dĩa trên bàn, cứng rắn giáo huấn Thẩm Nghiêm Khinh và Hà Hoằng Văn một trận.

Thẩm Nghiêm Khinh và Hà Hoằng Văn sống hơn bốn mươi năm, hiện tại đều là kẻ đứng đầu trong từng lĩnh vực của mỗi người, xưa nay toàn là hai người bọn họ dạy dỗ người ta, làm gì có ai dám lên mặt với bọn họ?

Còn giờ đây, bọn họ như học sinh tiểu học bị giáo viên chủ nhiệm mắng, ngoan ngoãn đứng song song nghe ông cụ Thẩm dạy dỗ.

Phải thừa nhận, hình ảnh này có hơi buồn cười.

Tai họa vốn sẽ rơi lên đầu Thẩm Gia Lan và Trác Khiêm cứ thế được Thẩm Nghiêm Khinh và Hà Hoằng Văn xui xẻo chắn giùm.

Trác Khiêm nghe một lát đã chịu hết nổi, đồng thời cũng không muốn làm mất mặt Thẩm Nghiêm Khinh và Hà Hoằng Văng, lén kéo áo Thẩm Gia Lan lôi lên lầu.

Đến tận ba giờ chiều, Hà Hoằng Văn mới đến gõ cửa phòng Thẩm Gia Lan.

Hà Hoằng Văn ỉu xìu vì bị mắng chửi một trận tơi bời, nhưng vừa bước vào phòng thì bà vẫn lên tinh thần nặng ra một nụ cười.

Trác Khiêm đang ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, thấy bóng dáng của Hà Hoằng Văn, vội đứng dậy: “Chào cô ạ.”

“Lâu rồi không gặp.” Hà Hoằng Văn quan sát Trác Khiêm một lượt, cảm thán, “Hình như con lại cao thêm một chút rồi nhỉ? Trẻ con thời nay lớn nhanh thật.”

Trác Khiêm đỏ mặt, không biết nên đáp gì.

Rốt cuộc vẫn là Thẩm Gia Lan đổi chủ đề, y hỏi: “Ông nội và ba con đâu ạ?”

“Đến phòng sách của ông nội con rồi.” Hà Hoằng Văn nhún vai, “Chắc là hai cha con có việc cần bàn.”

Trác Khiêm tưởng Hà Hoằng Văn đến đây là vì muốn nói gì đó với cậu, kết quả là Hà Hoằng Văn chỉ ngồi một lúc, đến khi sắp rời đi vẫn không có vẻ gì là định nói chuyện riêng với cậu.

Trác Khiêm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Song khi bước đến trước cửa, Hà Hoằng Văn bỗng xoay người: “Phải rồi——”

Trác Khiêm còn chưa thở phào hết hơi đã nghẹn họng, cậu căng thẳng lo lắng nhìn Hà Hoằng Văn.

Hà Hoằng Văn bị phản ứng của Trác Khiêm chọc cười, bà che miệng cười một lát, mới nói: “Tháng sáu tới sẽ lên lớp 12.”

Thẩm Gia Lan bình thản vâng một tiếng.

“Kế hoạch ban đầu của mẹ và ba con là đợi con tốt nghiệp cấp ba thì sẽ đưa con ra nước ngoài du học. Lúc đó con không từ chối, còn giờ thì sao?” Nói rồi, Hà Hoằng Văn nhìn Trác Khiêm với ánh mắt thâm thúy, “Con muốn đi du học chung với thằng bé hay là ở lại trong nước?”

Thẩm Gia Lan đáp: “Vẫn chưa quyết định xong.”

Không đợi Hà Hoằng Văn nói tiếp, y lại cười nói, “Tóm lại là tụi con sẽ ở cạnh nhau.”

Thẩm Gia Lan bẩm sinh sở hữu một khuôn mặt cười, nhưng lại thường trưng ra biểu cảm lạnh lùng xa cách người ngàn dặm. Hà Hoằng Văn hiếm khi thấy y cười, đôi lúc còn nghĩ y không biết cười.

Thế nhưng, ngay giây phút này, bà mới phát hiện ra con trai mình cười lên rất đẹp, mặt mày nhu hòa, trong đôi mắt rải rắc ánh sáng, có vài phần giống Thẩm Nghiêm Khinh khi còn trẻ.

Bà và Thẩm Nghiêm Khinh cách quãng cãi vã suốt mười mấy năm, thậm chí đã quên mất năm ấy điều gì nơi Thẩm Nghiêm Khinh đã cuốn hút bà.

Đến tận lúc này, bà mới sực nhớ ra, bà đã bị cuốn hút bởi nụ cười đẹp đẽ của Thẩm Nghiêm Khinh, trúng tiếng sét ái tình với ông ở một buổi tiệc rượu.

Một khi ký ức phủ bụi được mở ra, không thể cứu vãn được mà tuôn trào một cách mãnh liệt.

Đuôi mắt Hà Hoằng Văn ửng hồng, chóp mũi thấy cay cay, khó khăn lắm mới đè ép được nỗi chua xót trong lòng.

“Cuộc đời của con, tự con đưa ra quyết định là được, ba mẹ sẽ luôn ủng hộ con.” Hà Hoằng Văn không cầm lòng được ôm cậu con trai, nói bên tai y, “Đừng đặt lời ba con nói trong lòng, trong nhà ta lời ông ấy nói là không có giá trị nhất.”

Tay Thẩm Gia Lan cương cứng giữa không trung một lát, mới từ từ ôm lấy Hà Hoằng Văn, y đáp: “Vâng.”

Hà Hoằng Văn nói: “Chỉ cần ông nội con đồng ý là đủ.”

“Dạ.” Thẩm Gia Lan dừng vài giây, nói, “Mẹ, cảm ơn mẹ.”

Ngay sau đó, giọng nói Hà Hoằng Văn cất lên mang theo chút nghẹn ngào: “Ông nội con nói đúng, lúc trước mẹ đã không hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ. Nhưng mẹ cũng là lần đầu tiên làm mẹ, mẹ cũng không biết phải làm sao, đợi đến khi mẹ hiểu ra thì con cũng đã trưởng thành mất rồi. Mẹ không biết phải giao lưu với con mình như thế nào, chỉ có thể làm chỗ dựa cho con mà thôi.”

Bà nghẹn lời, vỗ lưng Thẩm Gia Lan, nói tiếp, “Cho nên con cứ mạnh dạn tiến về phía trước đi, dù là bất cứ chuyện gì cũng có mẹ chở che cho.”

Thẩm Gia Lan đờ người rất lâu, sau đó ôm chặt lấy Hà Hoằng Văn, y chẳng nói một lời, nhưng dường như rốt cuộc đã tháo gỡ được gì đó.

Vốn tưởng rằng là một con đường mòn mọc đầy bụi gai hóa ra lại là rộng thênh thang bằng phẳng dẫn lối về phía trước. Trác Khiêm thấy mọi thứ giống như một giấc mộng, cậu không ngờ mọi chuyện lại dễ giải quyết như vậy.

Xế chiều, cậu định về nhà một chuyến, điện thoại và bài tập về nhà đều để ở nhà.

Nhắc đến bài tập thì mặt mũi Trác Khiêm lập tức chán nản. Trước kia cậu rất thích làm bài tập, dẫu sao cũng không có chuyện gì làm, làm bài tập để giết thời gian cũng ổn.

Nhưng sau khi hẹn hò với Thẩm Gia Lan, cậu hận không thể bẻ một giây thành hai giây, làm bài tập gì đó lãng phí thời gian yêu đương quá trời quá đất.

Ầy, không ngờ mình cũng là kiểu bi lụy vào tình yêu.

Thực tế chứng minh, Thẩm Gia Lan ở một đẳng cấp khác. Lúc cậu bảo phải về nhà, Thẩm Gia Lan lập tức nói: “Để anh kêu tài xế chở chúng ta, đợi em lấy điện thoại và bài tập xong thì quay lại.”

“Không quay lại.” Trác Khiêm nói, “Em muốn làm bài tập.”

Hơn nữa, cậu đã thu bài thi của ba người bạn cùng phòng, còn phải chữa bài, chắc một ngày cũng không xong, đêm nay phải tăng ca thêm nữa.

Nào ngờ Thẩm Gia Lan lại nói: “Vậy anh về với em.”

“Không được.” Trác Khiêm kiên quyết từ chối, “Em về một mình.”

Thẩm Gia Lan không vui xụ mặt: “Tại sao?”

“Em đã bảo muốn làm bài tập còn gì. Anh mà về chung với em, có anh ở bên cạnh thì em làm bài kiểu gì?”

“Thì em cứ làm bài tập của em, anh sẽ không quấy rầy em.” Thẩm Gia Lan quấn lấy Trác Khiêm không tha, “Anh muốn về với em, anh muốn về với em.”

Trác Khiêm bất lực đẩy cái đầu Thẩm Gia Lan đang cọ loạn bên cổ cậu: “Không được.”

“Vậy anh làm thay em nhé?”

“… Càng không được.”

Thẩm Gia Lan ngẩng đầu nhìn Trác Khiêm một lúc, đột nhiên làm vẻ mặt hung dữ: “Vậy đêm nay đừng mơ được về.”

Trác Khiêm: “…”

Hai người đối diện nhau một hồi lâu, Trác Khiêm bổng đẩy Thẩm Gia Lan ra, đứng dậy tính bỏ chạy, lại bị Thẩm Gia Lan nhanh nhẹn tóm lấy.

Trác Khiêm giãy giụa điên cuồng, nhưng Thẩm Gia Lan không chỉ ôm chặt cậu mà còn chơi xấu thọc lét cậu.

“Ha ha ha ha ha đừng mà, mau dừng tay!” Trác Khiêm cười rớt nước mắt.

Đang cười nửa chừng, khóe mắt cậu bất thình lình loáng thoáng trông thấy có một người đang đứng trước cửa, làm cậu sợ đến mức nín thinh, cậu vội đẩy Thẩm Gia Lan, nhỏ giọng nói: “Ông nội anh tới kìa!”

Thẩm Gia Lan nhìn theo tầm mắt Trác Khiêm, trông thấy ông cụ Thẩm mặt đen như đít nồi đứng trước cửa.

Thẩm Gia Lan kiểm soát biểu cảm ngay tức thì, bình thản ung dung buông Trác Khiêm ra, tiện thể sửa sang lại quần áo hơi lộn xộn của cậu này nọ, mới quay đầu gọi: “Ông nội.”

Trác Khiêm cũng vội chào ông.

Ông cụ Thẩm suýt bị cảnh tượng xà nẹo vừa nãy lóe mù mắt, nửa ngày trời mới hồi thần, cụ ho khù khụ, mở miệng hỏi: “Tối nay ngủ lại đây à?”

Đương nhiên câu này hỏi Trác Khiêm.

Kế tiếp, Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan đồng thời lên tiếng.

Trác Khiêm: “Con định giờ sẽ về nhà.”

Thẩm Gia Lan: “Tối nay cậu ấy ngủ lại đây.”

Nói xong, hai người liếc nhau, làm như đang hơn thua cao thấp.

Ông cụ Thẩm nhìn là biết chuyện gì đang diễn ra, trừng Thẩm Gia Lan một cái, sau đó nói với Trác Khiêm: “Để ông kêu tài xế đưa con về.”

Trác Khiêm được thương mà sợ: “Cảm ơn ông ạ.”

Ông cụ Thẩm nói: “Ra đây với ông.”

Trác Khiêm đoán rằng có lẽ ông cụ Thẩm có chuyện muốn nói, đáp vâng, định đi theo sau.

Trước khi đi, cậu cảm nhận được Thẩm Gia Lan kéo tay mình, quay đầu lại thì thấy Thẩm Gia Lan xị mặt, bầu không khí quanh thân như đang viết to mấy chữ “Anh cực kỳ không vui”.

“Ngoan.” Trác Khiêm hôn phớt lên môi Thẩm Gia Lan một cái, “Gặp ở trường nhé.”

Ông cụ Thẩm nhanh chóng sắp xếp tài xế cho Trác Khiêm ổn thỏa, lúc tiễn Trác Khiêm ra xe, cuối cùng cũng mở lời: “Ông không ngăn cản hai đứa không có nghĩa là ông tha thứ cho những chuyện con đã làm với cháu ông. Nếu con còn làm ra chuyện bất lợi gì cho nó thì không dễ để vượt qua cửa ải của ông già này đâu.”

Trác Khiêm gật đầu, trịnh trọng đáp: “Con hiểu rồi thưa ông.”

“Ầy, đi đi.” Ông cụ Thẩm phất tay, “Cháu mình thích, biết làm sao được.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi