THỤ CHÍNH BẠCH LIÊN HOA OOC RỒI

Trác Khiêm về đến nhà, mới phát hiện Trác Duệ cũng đã về, hơn nữa sắc mặt cực kỳ khó ở.

Trác Duệ quan sát Trác Khiêm từ đầu đến chân một lượt, ánh mắt dừng trên bộ đồ của cậu một lúc lâu, mới trầm giọng hỏi: “Tối qua em đi đâu?”

Nghe hỏi vậy, Trác Khiêm không nhịn được thấy bất ngờ, lập tức nhìn về phía Trác Phi đứng sau lưng Trác Duệ theo bản năng.

Trác Phi sợ Trác Khiêm hiểu lầm này nọ, vội giải thích: “Sáng dậy em phát hiện anh không ở trong phòng, cũng không mang theo điện thoại. Đợi cả buổi sáng không thấy anh về nên mới gọi cho anh hai.”

Trác Duệ cau mày nói: “Trác Phi chỉ lo cho em thôi.”

Trác Phi gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc.

Trác Khiêm biết Trác Duệ và Trác Phi đều lo lắng cho cậu, chỉ là cậu vừa được tài xế nhà họ Thẩm đưa về nên lòng khó tránh khỏi có hơi chột dạ, nhưng đối diện với ánh mắt chất vấn của Trác Duệ, cậu cũng không nỡ nói dối.



Cậu gãi đầu, quyết định trả lời thành thật: “Tối qua Thẩm Gia Lan đến tìm em, nên em đã đi với cậu ấy.”

Trên mặt Trác Duệ đầy vẻ khó tin: “Nửa đêm đến tìm em?”

Trác Khiêm ngập ngừng nói: “Chuyện kể ra thì dài lắm.”

Ánh mắt Trác Duệ lại nhìn lướt từ đầu đến chân cậu một lần nữa, giọng điệu chuyển từ khó tin sang không thể tin nổi: “Đến tận giờ này em mới về, hơn nữa còn mặc quần áo của người khác… Đây quần áo của Thẩm Gia Lan đúng không?”

Hai má Trác Khiêm nóng bừng, một lúc lâu sau, cậu gật đầu.

Biểu cảm Trác Duệ cực kỳ phức tạp, anh ta há miệng, dường như có rất nhiều lời muốn nói, rồi lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Cuối cùng, Trác Duệ chỉ thốt ra được một câu: “Chú ý an toàn.”

Trác Khiêm không hiểu gì cả: “Hả? Bây giờ em vẫn đang rất an toàn mà?”

“Anh đang nói chuyện đó.” Trác Duệ cũng bứt rứt đến mức mặt đỏ như gấc, hình như anh ta đã tốn hết hơi hết sức mới ép ra được câu tiếp theo, “Chú ý an toàn.”

Trác Khiêm: “…”

Trác Phi đứng phía sau tưởng Trác Khiêm còn chưa hiểu, thế là gân cổ rống lên: “Anh hai đang nhắc anh lúc chịch choẹt nhớ mang bao cao su, bảo vệ bản thân là quan trọng nhất.”

“Trác Phi!” Trác Duệ vừa thẹn vừa giận, “Con gái con rứa đừng có ăn nói kiểu đó.”

“Con gái thì sao? Con gái cũng có quyền nói thật chứ.” Trác Phi bắt đầu bất mãn, “Anh hai, anh mang tư tưởng phong kiến nặng quá rồi, hèn chi sắp mười chín tuổi vẫn còn cô đơn.”

“Trác Phi!”

“Anh hai mà còn không chịu thay đổi thì cứ chờ đó cô độc cả quãng đời còn lại đi.” Trác Phi lè lưỡi trêu Trác Duệ, “Lêu lêu lêu.”

Nói xong, nhỏ nhanh chân chuồn mất tiêu.

Nơi này chỉ còn lại Trác Khiêm và Trác Duệ xấu hổ đối mặt nhau.

Trác Duệ nhăn mày, một hồi mới nói: “Em không sao thì tốt, lát nữa anh sẽ về trường.”

“Vâng.” Trác Khiêm ngẫm nghĩ, nói, “Cảm ơn anh đã cất công vì em mà đi một chuyến xa như vậy.”

Trác Duệ dặn cậu: “Sau này đi đâu nhớ mang điện thoại theo, nếu không mọi người không tìm được em sẽ lo lắng lắm.”

Trác Khiêm gật đầu.

“Phải rồi, anh sắp phải thi đại học rồi. Nếu hai tháng tới không có chuyện gì quan trọng thì chắc anh không về nữa đâu.” Trác Duệ do dự nói, “Anh muốn hỏi em một chuyện.”

Trác Khiêm thấy Trác Duệ nói có vẻ nghiêm túc đến lạ, cũng vô thức nghiêm chỉnh theo: “Chuyện gì?”

“Lúc trước em đã từng nói, em muốn mua lại căn chung cư ba mẹ em đã từng sống. Bây giờ em vẫn còn có ý định đó chứ?”

Trác Khiêm không ngờ Trác Duệ lại nhắc đến chuyện này, lập tức biểu lộ vẻ kinh ngạc, cậu nói: “Lúc nào em cũng có ý định đó.”

Trác Duệ nói: “Anh giúp em.”

Trác Khiêm không hiểu ý trong lời Trác Duệ, khó hiểu nhìn anh ta: “Anh giúp em kiểu gì?”

“Anh sẽ giúp em mua lại căn chung cư đó.” Trác Duệ nói, “Dùng tiền của ba mẹ anh.”

Trác Khiêm còn tưởng Trác Duệ giỡn chơi, nhưng trông dáng vẻ nghiêm túc của anh ta chẳng giống như đang nói giỡn tí nào.

“Nhà anh nợ em, anh muốn cố gắng bù đắp cho em hết mức có thể. Mặc dù bây giờ anh vẫn còn là học sinh, không có năng lực gì, nhưng sau này anh sẽ trả lại toàn bộ cho em cả vốn lẫn lời.” Xưa nay Trác Duệ không rành nói những lời ủy mị như thế này, anh ta nói nghe rất gượng gạo, “Anh biết ba mẹ anh đã rất quá đáng, anh cũng không có tư cách bảo em tha thứ cho bọn họ. Anh chỉ mong em sẽ xóa bỏ được phần nào nỗi hận đối với họ.”

Trác Khiêm im lặng, trong chốc lát, cậu không biết nên đáp lời Trác Duệ như thế nào.

Nguyên chủ hận Chu Văn Nhã và Trác Tuấn Quý, nhưng nỗi hận ấy đã biến mất theo sự tồn tại của nguyên chủ. Còn cậu chỉ không thích hai người đó mà thôi, chẳng có thù hằn gì mấy.

Cậu cũng chẳng có tư cách nói lời tha thứ thay nguyên chủ, dẫu sao người đã sống trong cái nhà này suốt mười mấy năm là nguyên chủ, bị chiếm đoạt tài sản ba mẹ để lại cũng là nguyên chủ.

Trác Duệ thấy Trác Khiêm không nói một lời, không ép buộc cậu, vỗ nhẹ lên vai cậu: “Thật ra ba mẹ anh vẫn còn một căn hộ ở quê, khoảng thời gian này buôn bán cũng lời một khoản. Bọn họ đang chuẩn bị bán căn hộ ở quê, gom góp lại để trả tiền đặt cọc mua căn hộ ở thành phố C cho anh.”

Nguyện vọng một của Trác Duệ là đại học ở thành phố C. Nếu không có gì ngoài ý muốn, chuyện anh sẽ học ở thành phố C là chắc chắn.

Nhưng Trác Khiêm không ngờ Chu Văn Nhã và Trác Tuấn Quý đã tính đến chuyện lâu dài như thế, thậm chí còn lên kế hoạch mua căn hộ ở thành phố C cho Trác Duệ.

“Anh vẫn luôn chú ý đến căn hộ đó của em. Tháng trước chủ nhà đăng tin bán căn hộ lên mạng, mới hai hôm sau đã gỡ bài. Anh gọi điện hỏi họ, họ bảo mai mốt sẽ bán, nhưng cụ thể khi nào sẽ bán còn tùy thuộc vào tình hình mua nhà mới của họ.” Trác Duệ nói, “Giá căn hộ đó tổng cộng hơn hai triệu tệ, chắc tiền mà ba mẹ anh gom được còn thiếu khoảng hai ba trăm nghìn, đúng lúc chủ nhà chưa bán ngay, ba mẹ anh sẽ có thêm một chút thời gian tích góp thêm tiền.”

Trác Khiêm: “Phì——”

Trác Duệ bực mình nói: “Em cười cái gì?”

“Không có gì.” Trác Khiêm hắng giọng, “Anh làm vậy, không sợ ba mẹ anh sẽ nổi điên lên à?”

Trác Duệ rất bình tĩnh đáp: “Anh là con trai bọn họ, dù bọn họ có không vui thì cũng có ngày sẽ chọn tha thứ cho anh.”

Trác Khiêm không thể không cảm thán trong lòng, Trác Duệ quả thực hoàn toàn bắt thóp được Chu Văn Nhã và Trác Tuấn Quý.

Nói đi phải nói lại, dáng vẻ Trác Duệ nghiêm túc nói để ba mẹ anh ta tiếp tục tích tiền buồn cười hết sức.

Chu Văn Nhã và Trác Tuấn Quý lúc này còn đang vui vẻ bận bịu trong quán có nằm mơ cũng không ngờ đến, số tiền kế tiếp họ kiếm ra đã bị con trai định đoạt sẵn cả rồi.



Cuối xuân đầu hạ, thời tiết dần nóng bức.

Kỳ thi đại học mỗi năm một lần sắp đến, hầu như toàn bộ học sinh cuối cấp ba đều rơi vào tình trạng như rơi vào hang cọp. Trái lại, các học sinh sắp lên lớp 12 thì nhẹ nhàng hơn nhiều.

Sau khi Trác Khiêm thu dọn quần áo để thay theo mùa đến trường thì không cần về nhà chi nữa. Thế là mỗi khi đến cuối tuần, Thẩm Gia Lan lại dụ dỗ, xúi giục cậu đến nhà y.

Ban đầu Trác Khiêm vẫn từ chối, nhưng sau đó thực sự không chống cự lại được độ lì lợm của Thẩm Gia Lan, đành ráng mà đi.

Trong nhà Thẩm Gia Lan vẫn chỉ có dì Thẩm và con gái bà như cũ, hình như hai mẹ con đã biết mối quan hệ giữa Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan, thấy Thẩm Gia Lan nắm tay Trác Khiêm thì hai người vẫn mắt nhắm mắt mở, giả bộ như mình chẳng thấy gì hết.

Song khoảnh khắc Trác Khiêm bị Thẩm Gia Lan kéo lên cầu thang vẫn cảm nhận được có hai đôi mắt đang nhìn mình.

Trác Khiêm quay đầu nhìn lại.

Hai mẹ con bị bắt ngay tại trận vội dời mắt, một người giả vờ đang ngắm sàn nhà, một người giả bộ đang ngắm trần nhà, đúng cái kiểu lạy ông tôi ở bụi này.

Trác Khiêm: “…”

Sau khi bị Thẩm Gia Lan kéo vào phòng ngủ, Trác Khiêm còn chưa kịp đặt ba lô xuống đã nghe Thẩm Gia Lan trịnh trọng lạ thường nói một cậu: “Em tắm trước hay anh tắm trước?”

“… Hả?”

Trông thấy vẻ mặt hoang mang của Trác Khiêm, Thẩm Gia Lan có tâm đưa ra sự lựa chọn thứ ba: “Hay là hai mình tắm chung?”

Trác Khiêm ngơ ngác chớp mắt: “Không phải mình vừa về tới nhà à? Sao không ngồi nghỉ một lát đã?”

“Nay trời nóng quá, không tắm thì khó chịu.” Thẩm Gia Lan nói xạo không biết ngượng.

“Vậy anh đi tắm đi. Em không thấy nóng lắm, ngủ một giấc rồi dậy tắm sau.” Trác Khiêm vừa nói vừa đặt ba lô xuống, sau đó lấy sách bài tập từ trong ra, cậu ngẩng đầu hỏi Thẩm Gia Lan, “Anh định làm đề môn nào trước?”

Thẩm Gia Lan ngạc nhiên nhìn cậu: “Em đến nhà anh chỉ để làm bài?”

“Chứ không thì sao?” Trác Khiêm hỏi lại, “Không phải anh nói muốn cuối tuần làm bài tập với em à?”

“…”

Bây giờ Thẩm Gia Lan mới nhớ ra, lúc ở trường nhằm lừa Trác Khiêm về nhà mà y còn dùng cả cái cớ ảo ma như “cùng nhau làm bài”, càng ảo ma hơn nữa là Trác Khiêm tin sái cổ?!

Ai thèm làm bài tập, ngay giờ phút này, suy nghĩ duy nhất trong đầu y chính là——đè Trác Khiêm ra làm.

Cái suy nghĩ này liên tục kêu gào la ó trong đầu y, cuối cùng hóa thành một cơn xúc động, lao tới như bão táp, thúc giục y tiếp tục mặt dày quấy rầy Trác Khiêm.

“Anh không muốn làm bài tập, anh muốn đi tắm.” Thẩm Gia Lan hệt như một đứa nhóc đòi người lớn cho kẹo, dùng dằng kéo Trác Khiêm lắc lắc không tha, “Đi tắm đi mà, chúng ta đi tắm đi mà.”

Quần áo Trác Khiêm bị kéo nhăn nhúm, bất lực nói: “Nhưng bây giờ em không muốn đi tắm.”

Thẩm Gia Lan: “Không, em tưởng.”

Trác Khiêm thở dài: “Em không muốn thật.”

Thẩm Gia Lan xụ mặt, hơi không vui: “Có phải em thấy việc tắm chung với anh phiền lắm đúng không?”

Trác Khiêm vội nói: “Không phải, em không có ý đó.”

Thẩm Gia Lan: “Anh thấy em có ý đó.”

Mắt thấy vẻ mặt chù ụ của Thẩm Gia Lan sắp xà tới nái, Trác Khiêm rơi vào đường cùng đành phải đồng ý: “Được được được, tắm xong rồi làm bài, được chưa?”

Thẩm Gia Lan nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ: “Được.”

Kết quả, nguyên cả ngày trôi qua, Trác Khiêm còn chẳng chạm đến được góc sách.

Ngày hôm sau, Trác Khiêm đau lưng mỏi eo tỉnh dậy trên giường Thẩm Gia Lan.

Cậu đau khổ đặt tay lên trán, chỉ cần nhắm mắt lại là trong đầu sẽ hiện lên cảnh tượng tối hôm qua.

Thẩm Gia Lan chống phía trên người cậu, mồ hôi chảy xuống nương theo gương mặt trắng như bạch ngọc. Dưới ánh đèn ấm áp, Thẩm Gia Lan gợi cảm đến mức khiến Trác Khiêm suýt thì quên cách thở.

Ôi, sắc đẹp làm lu mờ lý trí sắc đẹp làm lu mờ lý trí, hại cậu chưa làm được xíu bài tập nào!

Sắp lên lớp 12 rồi, vì học bổng, cũng vì thi đậu vào một trường đại học tốt, cậu phải cố gắng nhiều hơn nữa mới được. Sau này nhất định không được để Thẩm Gia Lan dụ dỗ!

Trác Khiêm thầm đặt quyết tâm, quyết định sẽ không bao giờ tới nhà Thẩm Gia Lan làm bài tập nữa, bởi vì tỷ lệ rất cao là lôi nhau lên giường làm luôn.

Tuy nhiên, lý tưởng lúc nào cũng đẹp, thực tế lúc nào cũng phũ phàng.

Cái cuối tuần thứ hai đã đến, Trác Khiêm vốn định ở lại trường ôn lại sách giáo khoa lớp 10, nhưng vẫn không thể chịu nổi sự bám riết không buông của Thẩm Gia Lan, lại bị kéo đi rồi.

Nhưng lần này Thẩm Gia Lan đã biết học khôn. Trước tiên y cùng Trác Khiêm làm hết bài tập, sau đó lại cùng Trác Khiêm ôn tổng hợp sơ qua các môn lớp 10, xác định không còn sót gì, mới đầy mong mỏi mời Trác Khiêm đi tắm chung.

Đối mặt với ánh mắt lấp la lấp lánh của Thẩm Gia Lan, Trác Khiêm vừa bực mình vừa buồn cười.

Thẩm Gia Lan nóng lòng không đợi nổi: “Nhanh lên nhanh lên.”

Thậm chí, đương lúc đang làm chuyện ấy ấy, Thẩm Gia Lan bỗng khựng người, nói với cậu: “Để anh đánh dấu lại những dạng đề anh hay gặp thành sách cho em. Em luyện thêm thì chắc chắn sẽ nâng được tổng điểm khối khoa học tự nhiên.”

“…” Trác Khiêm tức đến mức cầm gối đánh y, “Thẩm Gia Lan, mẹ nó anh bị khùng hả? Dừng đúng ngay lúc này! ĐM anh!”

Điều thần kỳ nhất chính là——

Trong kỳ thì cuối kỳ vào hai tháng sau, điểm số của cả hai đều được cải thiện hơn trước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi