Kiều Kiệt không đợi được câu trả lời của Trác Khiêm. Ngẩng đầu thấy hai giám thị lần lượt bước vào phòng, cậu ta lập tức ngậm miệng, ngồi thẳng dậy.
Trác Khiêm cũng nghe thấy tiếng bước chân của thầy giám thị, nhưng cậu còn chưa kịp rút lại bàn tay đang vịn lên bệ cửa sổ thì Thẩm Gia Lan phía đối diện giống như có linh cảm mà quay đầu.
Giây tiếp theo.
Bốn mắt chạm nhau.
Trác Khiêm trơ mắt nhìn Thẩm Gia Lan chồm lại gần cửa sổ, sau đó quét mắt từ cửa sổ từ bên trái đến cửa sổ bên phải của phòng học, hình như là để xác định vị trí của cậu.
Bấy giờ Trác Khiêm mới tỉnh táo lại, giống như đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay, cậu lập tức rút tay về.
Vương Tử lạnh lùng mở miệng: “Cậu trốn cái gì?”
Trác Khiêm nằm ra bàn, giấu mặt giữa hai tay, cực kỳ giống một con đà điểu rúc đầu. Cậu rầu rĩ nói với Vương Tử: “Biết vậy đã không nhìn ra ngoài rồi.”
Vương Tử nói: “Cậu có biết câu thành ngữ là lừa người dối mình không?”
Trác Khiêm thấy bản thân bị xúc phạm: “Tôi lừa người dối mình hồi nào?”
Vương Tử cười khẩy, vạch trần cậu không thương tiếc: “Không dám đối mặt với lòng mình, đó chẳng phải chính là lừa người dối mình đấy sao?”
Trác Khiêm thật sự thấy chột dạ, trong giây lát không thể nói lời phủ nhận.
Im lặng tức là thừa nhận. Vương Tử thấy Trác Khiêm còn không thèm ngụy biện, giọng điệu bình tĩnh bỗng hóa tức giận: “Cậu nói thật đi. Rốt cuộc là cậu thích bạch liên hoa chỗ nào? Để tôi làm công tác tư tưởng cho cậu, giúp cậu nắn lại từng chút một!”
Lòng Trác Khiêm rối bời, nằm bò ra bàn vò đầu.
Vương Tử lảm nhảm đủ thứ, nhưng Trác Khiêm không nghe lọt một chữ.
Nói một lúc, Vương Tử lại chuyển sang tận tình khuyên nhủ, “Trong đầu cậu đang nghĩ cái gì vậy? Tiểu Yến là một 1 quá tuyệt vời, đẹp trai, giàu có, còn học giỏi, là người trong mộng của biết bao nhiêu người. Sao cậu lại chấm cái tên 0 bạch liên hoa kia chứ!”
Trác Khiêm lén nghĩ, ba cái thiết lập đẹp trai, giàu có, học giỏi này có phải chỉ mình Yến Thư Dương có đâu. Nếu phải nói, Thẩm Gia Lan còn đẹp trai, giàu có, học giỏi hơn Yến Thư Dương nhiều kia kìa.
Thôi bỏ đi, nếu dám nói ra mấy câu này thì lại phải nghe Vương Tử lải nhải.
Thật ra Trác Khiêm vẫn luôn tin chắc rằng mình không có hứng thú với Thẩm Gia Lan. Thậm chí mấy bữa nay còn dùng việc học điên cuồng để phân tâm bản thân.
Thế nhưng bao nhiêu nỗ lực, đã đổ sông đổ bể ngay khoảnh khắc chạm mắt Thẩm Gia Lan.
Cậu thất bại rồi.
Trác Khiêm không thể không nghi ngờ nhận thức của mình.
Cậu không rõ suy nghĩ của mình thế nào. Nhưng nghe Vương Tử cứ bạch liên hoa thế này bạch liên hoa thế nọ, cậu cảm thấy rất bực mình.
“Cậu đừng gọi cậu ấy là bạch liên hoa nữa. Cậu ấy có tên có họ, vả lại cậu ấy không phải bạch liên hoa.” Giọng điệu cực kỳ khó chịu.
Vương Tử sững sờ tại chỗ, tự dưng cảm thấy tủi thân: “Con lớn cãi lời mẹ ư. Cậu còn chưa có gì với cậu ta mà đã bênh người ngoài rồi. Thương thay thân tôi đang cố gắng để ghép đôi cậu với Tiểu Yến.”
Trác Khiêm phản bác: “Cậu chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ thôi.”
Vương Tử bị chặn họng. Thấy Trác Khiêm lì lợm không nghe, nó lập tức ngưng giả khóc, ngược lại còn nói lời thấm thía: “Trước hết, không bàn người mà Thẩm Gia Lan thích là Tiểu Yến. Giả dụ như cậu ta thích cậu, thì cậu có sẵn lòng nằm trên vì cậu ta không?”
Trác Khiêm: “…”
Chuyện này làm khó cậu thật.
“Chị em chơi nhau, trời đánh thánh vật. Cậu tự mình cân nhắc kỹ vì hạnh phúc tình dục nửa đời sau của mình đi.” Vương Tử nói xong thì biến mất, dạo này nó càng ngày càng cạn kiệt sức mạnh tinh thần, số lần xuất hiện cũng càng ngày càng giảm, cần phải nghỉ ngơi lấy sức.
Trác Khiêm nín thở, không nhịn được đập đầu lên bàn mấy cái.
Mặc dù Vương Tử ăn nói khó nghe, nhưng phần nào giúp cậu nghĩ thông vài điều.
Nếu…
Cậu nói nếu thôi, nếu cậu thích Thẩm Gia Lan thật. Vậy giữa cậu và Thẩm Gia Lan, ai trên ai dưới? Cũng không thể chơi Platon cả đời?
**Đơn giản dễ hiểu là tình yêu không tình dục =)))))
Hơn nữa, cậu không làm 1 được.
Chỉ mới tưởng tượng cảnh mình làm Thẩm Gia Lan thôi là đã nổi da gà da vịt khắp người. Có khi lúc đó còn cứng không nổi ấy chứ!
Trác Khiêm thả hồn đi chơi xa, cuối cùng ngàn vạn lời hóa thành một tiếng thở dài.
Hai…
Nếu Thẩm Gia Lan là 1 thì ngon rồi.
Phòng đối diện.
Thẩm Gia Lan cau mày, nghiêng đầu, ánh mắt cố định trên người Trác Khiêm đang liên tục đập đầu vào bàn.
Mãi đến khi thấy thầy giám thị ngăn chặn hành vi quái đản của Trác Khiêm, giữa mày Thẩm Gia Lan mới thả lỏng ra.
Một loạt hành động ngớ ngẩn của Trác Khiêm khiến y buồn cười không nhịn nổi. Nhưng nhớ lại mấy ngày nay Trác Khiêm cứ hễ thấy y là trốn nhanh hơn cả thỏ, thì y lại không kiềm được cảm thấy bực bội.
Y khó chịu vì bản thân không rõ đối phương đang nghĩ cái gì, cũng vì bản thân quá bị động.
Không biết bắt đầu từ khi nào, dường như trên ngón tay Trác Khiêm có mang theo một sợi chỉ mỏng manh. Đầu còn lại của sợi chỉ ấy nối liền với dây thần kinh cảm giác của y. Từng hành động của Trác Khiêm đều chi phối cảm xúc của y.
Cảm giác này có cái tốt, cũng có cái không tốt.
Đôi khi, Thẩm Gia Lan cảm thấy như mình đang mù mắt lột một viên kẹo. Y không biết viên kẹo sắp nếm ấy có vị ngọt hay là chua.
Nhưng chính xác là, bây giờ y đang nếm phải một viên kẹo rất chua.
Đợi một lúc lâu vẫn không đợi được Trác Khiêm ngóc đầu dậy. Bây giờ Thẩm Gia Lan có ngu cũng đoán ra đối phương vẫn đang trốn tránh mình. Y giận dỗi, ép bản thân chuyển mắt về phòng học.
Lúc này, từ phía sau truyền đến giọng Yến Thư Dương: “Gia Lan, giấy nháp truyền tới rồi kìa.”
Thẩm Gia Lan nhìn tờ giấy nháp được truyền xuống, không nói một lời rút một tờ, đưa cho Yến Thư Dương phía sau. Hành động thô lỗ như đang xả giận vì điều gì đó.
Yến Thư Dương tốt tính nhận lấy, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Thẩm Gia Lan không thèm quay đầu, để lại cho hắn một bóng lưng lạnh lùng.
Yến Thư Dương nắm cây bút trong tay, ánh mắt dừng trên người Thẩm Gia Lan một lúc lâu, sau đó từ từ chuyển hướng sang cửa sổ phòng học đối diện.
Xuyên qua tấm kính cửa sổ trong suốt sạch sẽ, hắn nhìn thấy một đôi mắt tròn xoe lén lút nhìn qua đây, vừa hay bị hắn bắt gặp.
Chủ nhân đôi mắt tròn xoe kia sợ hãi quay phắt đầu, lấy tay đỡ sau đầu, giơ ót về phía này.
Yến Thư Dương thấy rõ, đôi mắt tròn xoe kia nhìn lén Thẩm Gia Lan.
Khi hắn thu hồi ánh mắt lại, phát hiện tờ giấy nháp trên tay đã bị vò thành một quả bóng, siết chặt trong tay.
Hắn vận sức đến nỗi bàn tay đang siết chặt hơi run lên.
Một lúc lâu sau, hắn chợt thả tay ra, cụp mắt nhìn tờ giấy nháp không thể xài được nữa.
–
Hai ngày thi cử đã qua, tiếp đến là cuối tuần.
Người vui mừng nhất chắc chắn là Kiều Kiệt. Đối với cậu ta mà nói thì thi cử chẳng khác nào một trận chiến khốc liệt. Đánh trận xong thì phải tìm chỗ giải trí mới được.
Về đến phòng, Kiều Kiệt cười đê tiện lại gần Trác Khiêm, rủ Trác Khiêm đến quán bar anh mình mới mở.
So với đi chơi, đương nhiên là Trác Khiêm quan tâm tình hình thi cử của Kiều Kiệt hơn, cậu hỏi Kiều Kiệt: “Cậu nhận được đáp án chưa?”
“Nhận thì nhận được rồi.” Kiều Kiệt gãi đầu, biểu cảm hoang mang, “Nhưng mấy đáp án đó khác với đáp án tôi tự giải ra.”
Trác Khiêm hỏi: “Cậu điền cái nào?”
“Tất nhiên là đáp án mà tôi tự giải ra.” Kiều Kiệt ưỡn ngực tự hào, “Tôi đã học thuộc lòng mấy cái đề cậu dạy tôi rồi. Chắc chắn là đáp án của tôi đúng!”
Nói tới đây, cậu ta lại thấy lạ.
Nếu những đáp án mà cậu ta tự giải ra là đáp án đúng. Nghĩa là những đáp án do học sinh giỏi Kỳ Kim gửi cho cậu ta đều sai đúng không? Với cả, cậu ta bỏ ra tận hai mươi nghìn tệ để mua những đáp án đó đấy!
Không được, cậu phải đến hỏi rõ Kỳ Kim mới được.
Cơ mà bây giờ đang vui, đợi qua cuối tuần hẵng hỏi cũng được.
Vì thế Kiều Kiệt vứt chuyện này ra sau đầu. Giờ cậu ta đang rất vui. Trác Khiêm đoán đề như thần, trúng tủ hơn một nửa. Nói cách khác, hơn một nửa đề thi đều là những câu cậu ta đã từng luyện qua. Sao mà không vui cho được?
A a a! Trác Khiêm đúng là thần! Cậu ta yêu Trác Khiêm chết mất!
Kiều Kiệt khiêng Trác Khiêm lên xoay vòng vòng. Điên cuồng tâng bốc Trác Khiêm: “Từ nay về sau, cậu chính là đại ca của tôi! Đại ca ở đâu, em ở đó. Đại ca cứ yên tâm bay lượn, em sẽ mãi bên anh!”
Trác Khiêm: “…”
Cậu đau khổ vỗ vai Kiều Kiệt, khụ khụ khụ, đặt cậu xuống rồi nói.
Đại ca sắp ói tới nơi rồi!
Lúc này, Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên trở về.
Thấy cảnh hai người đang ôm nhau trong phòng, Lạc Trạch ngẩn ra, não không điều khiển được mà tính chạy đến nơi kỳ lạ nào đó, cũng may cậu ta kịp thời thắng gấp.
Lý Gia Nhiên hỏi: “Các cậu đang làm gì vậy?”
Kiều Kiệt gào thét như điên: “A a a chúc mừng đại ca của tôi đoán đề trúng phóc!”
Thế là, Lý Gia Nhiên và Lạc Trạch cũng gia nhập đội hình khiêng Trác Khiêm xoay vòng vòng.
Kiều Kiệt: “Đại ca yên tâm bay, em sẽ mãi bên anh!!”
Lạc Trạch: “Đại ca ơi đại ca anh giỏi nhất!”
Lý Gia Nhiên: “Đại ca mang chúng em theo với.”
Trác Khiêm: “…”
Không ổn, đại ca sắp nôn thật rồi.
May là ba người đặt cậu xuống trước khi cậu ói ra. Cậu loạng choạng vịn tường, chuẩn bị làm chuyện xấu: “Lại đây, đại ca dạy mấy đứa cách đoán đề thành công.”
Mắt Kiều Kiệt sáng như đèn pha: “Đại ca nói đi ạ.”
Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên đều ra vẻ đang tập trung lắng nghe.
Đại ca Trác Khiêm vỗ mạnh tay lên vai Kiều Kiệt, ác ma thì thầm: “Mấy đứa chép công thức toán mà đại ca dạy hôm trước mười lần.”
Kiều Kiệt: “…”
Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên: “…”
Giây tiếp theo, ba người luôn mồm nói mãi nghe theo đại ca đã giải tán.
Không học nổi nữa, bị ép học từ sáng tới tối mấy ngày trời, giờ chỉ cần nghe thấy chữ “Học” thôi là muốn xỉu rồi.
Cậu ta cần phải đến quán bar ghẹo mấy em gái ngay để chữa lành.
Có lẽ do dạo này bị ép học mệt mỏi, ngay cả hai người không có hứng thú với quán bar như Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên cũng bị Kiều Kiệt dụ dỗ đi quán bar.
Nhưng Trác Khiêm vẫn từ chối, dù cho Kiều Kiệt nói cậu ta bao.
Cuối tuần này chính là ngày hẹn chụp hình đã hẹn trước Liễu Nhứ. Mình thấy tội mình quá, còn phải đi kiếm sinh hoạt phí, hây da.
Trác Khiêm thu dọn bài tập, cùng bọn Kiều Kiệt rời khỏi ký túc xá.
Chiều thứ sáu là thời điểm đông đúc nhất. Dưới ký túc xá có rất nhiều người đang đứng đợi, không ít trong số đó là các cô gái đang đợi bạn trai.
Tầm mắt Kiều Kiệt lướt qua các cô gái xinh xắn đợi trước bồn hoa, giọng điệu chua chát: “Ài, còn chưa sang xuân, sao lại ngửi thấy cái mùi chua lè của tình yêu thế này?”
Lạc Trạch hờ hững nói: “Cậu là chó độc thân đang ghen tị.”
Vừa mới dứt lời, cậu ta liếc thấy một bóng hình lẫn giữa đám đông kia.
Không biết Thẩm Gia Lan đã đợi ở đó bao lâu. Khi y vừa nhìn thấy Trác Khiêm, không hề do dự bước đến.
Lạc Trạch: “…”
Cậu ta cũng ngửi được, cái mùi chua lè của tình yêu.