THỤ CHÍNH BẠCH LIÊN HOA OOC RỒI

Trác Khiêm đi đằng sau cùng, ban đầu cậu cũng không để ý thấy Thẩm Gia Lan, mãi đến khi Lạc Trạch lùi về phía cậu, dùng cùi nhỏ chọt cậu một cái.

“Thẩm Gia Lan tới kìa.” Lạc Trạch nói với cậu.

Không biết có phải do có tật giật mình hay không, Trác Khiêm vừa nghe tên Thẩm Gia Lan thì lập tức thấy mất bình tĩnh, cậu không tự nhiên à một tiếng.

Nhưng Thẩm Gia Lan tới hay không thì liên quan gì đến cậu? Lạc Trạch nói với cậu làm gì?

Đúng là kỳ lạ.

Trác Khiêm vừa nghĩ vừa không nhịn được giương mắt nhìn về phía trước. Mặt Thẩm Gia Lan vô cảm bước về phía cậu, ánh mắt nhìn thẳng vào cậu.

Trác Khiêm: “…”

Thẩm Gia Lan tới đây tìm cậu?

Lạc Trạch trả lời câu hỏi trong lòng cậu: “Hình như cậu ta đến tìm cậu.”

Trác Khiêm luống cuống.

Trong phút chốc, sự căng thẳng bành trướng như một sợi dây thường xuân, ghìm lấy trái tim cậu, đi không được, đứng lại cũng không xong, đành bối rối đứng đó.

Cậu ngẩn ngơ nhìn Thẩm Gia Lan càng ngày càng gần.

Kiều Kiệt và Lý Gia Nhiên đi đằng trước cũng thấy Thẩm Gia Lan. Bọn họ vô thức lộ vẻ cảnh giác——bọn họ không cho rằng Thẩm Gia Lan tìm đến là chuyện hay ho gì.

Nhưng bọn họ kịp phản ứng, đã bị Lạc Trạch tóm lấy tay từng người kéo sang bên cạnh.

Kiều Kiệt không hiểu gì nhìn Trác Khiêm bị bỏ lại đó, né tránh tay Lạc Trạch, muốn đến bên cạnh Trác Khiêm, lại bị Lạc Trạch túm chặt.

“Cậu làm gì vậy?”

“Rõ ràng là bọn họ có chuyện muốn nói, chúng ta đừng qua đó.” Lạc Trạch nói, nếu không phải do không tiện giải thích, có khi cậu ta sẽ trực tiếp lôi hai người này đi.

“Cậu có chắc là Thẩm Gia Lan đến để nói chuyện không?” Kiều Kiệt hoảng sợ, “Có nhìn lộn không? Họ Thẩm kia tới gây sự chắc luôn. Nhìn cậu ta có giống người sẽ đi tìm người để tán gẫu không?”

Lý Gia Nhiên phối hợp lắc đầu: “Không giống.”

Lạc Trạch phục hai đứa bạn cùng phòng không có mắt này ghê. Thầm nghĩ, chỗ vợ chồng son người ta nói chuyện. Hai người các cậu xen vào làm gì? Thẩm Gia Lan chẳng phải người dễ nói chuyện, đến lúc đó đừng trách cậu ta nổi giận gây sự với các cậu thật.

“Cậu lo người ta có giống người sẽ đi tìm người tán gẫu hay không làm gì?” Lạc Trạch cáu kỉnh, “Dù sao cậu ta cũng không đến để gây sự.”

Kiều Kiệt phì cười: “Không đến gây sự thì đến làm gì? Chẳng lẽ đến tìm Trác Khiêm để yêu đương sao?”

Lạc Trạch: “…”

Đừng trông Kiều Kiệt đứt dây thần kinh mà bắt hình dong, đoán chuẩn phết.

“Dù sao đi nữa thì cũng là chuyện của bọn họ. Chúng ta đứng đây nhìn là được.” Lạc Trạch xưa nay tốt tính, hiếm khi cứng rắn như hôm nay, “Đừng có lộn xộn đó!”

Mặc dù Kiều Kiệt và Lý Gia Nhiên đều không đứng nhìn được, nhưng Lạc Trạch đã nói đến thế, bọn họ xoắn xuýt một lát rồi vẫn nghe lời Lạc Trạch.

Thế là ba người đứng thành một hàng, bất động, nhìn chằm chằm về phía Thẩm Gia Lan và Trác Khiêm.

Trác Khiêm bị nhìn chằm chằm: “…”

Không biết có phải do cậu nghĩ nhiều hay không. Sao cậu cứ thấy cảnh tượng này giống hội chị em cùng nhau đi chơi, ra ngoài gặp được bạn trai của một trong số đó, để lại hội chị em hi hi ha ha lùi ra xa để tránh gây hiểu lầm.

Đương nhiên, bọn Lạc Trạch không hi hi ha ha, mà là mang vẻ mặt nghiêm túc. Thẩm chí còn có thể cảm nhận được cảm xúc như gặp phải kẻ thù từ Kiều Kiệt và Lý Gia Nhiên.

Trác Khiêm bị ảnh hưởng càng căng thẳng hơn trước đó. Cậu im lặng cứng người, cắn răng chịu đựng, ngẩng đầu lên thì phát hiện Thẩm Gia Lan đã đến trước mặt mình.

Thẩm Gia Lan cụp mắt, mím môi. Bốn chữ “tâm trạng tồi tệ” viết to chình ình trên mặt. Y không thèm quanh co lòng vòng, nói thẳng: “Cậu đang né tránh tôi?”

Trác Khiêm thầm nghĩ, đúng là đang trốn cậu đấy.

Thẩm Gia Lan thấy Trác Khiêm im lặng không đáp, biết ngay bản thân đoán đúng rồi. Trong chốc lát, không thể gọi tên cảm xúc này là gì, có giận dữ, có khó hiểu, còn có bồn chồn.

Y không biết mình ở đây để làm gì. Đợi Trác Khiêm dưới lầu một lúc lâu chỉ để hỏi chuyện vô nghĩa thế này.

Dù biết rõ nó vô nghĩa, nhưng y vẫn như bị ma xui quỷ khiến mà hỏi tiếp: “Tại sao né tránh tôi?”

Trác Khiêm không muốn trả lời, cúi đầu lảng tránh ánh mắt của Thẩm Gia Lan, định chuồn đi từ bên cạnh.

Thẩm Gia Lan nhận thấy ý đồ của cậu, cậu còn chưa kịp nâng bước, đã bị chặn lối trước.

“Trả lời tôi.” Lời Thẩm Gia Lan không cho phép từ chối, “Tại sao né tránh tôi?”

Trác Khiêm rối bời vì câu hỏi.

Cậu biết đáp án cho câu hỏi này là gì. Nhưng cậu không dám nghĩ nhiều, một khi nghĩ thêm dù chỉ một chút, hạt giống nọ trong lòng sẽ chui lên khỏi mặt đất.

Cậu không có cách nào đối mặt, chỉ có thể trốn tránh.

Lý trí mách bảo cậu phải bình tĩnh, đừng đẩy Thẩm Gia Lan đi quá xa, nếu không sau này khó hoàn thành nhiệm vụ. Thế nhưng, thứ như tình cảm sao có thể nói bình tĩnh là bình tĩnh được?

Trác Khiêm mím môi, nhìn Thẩm Gia Lan, nhỏ giọng hỏi: “Cho hỏi chúng ta thân lắm sao?”

Thẩm Gia Lan bỗng sững sờ.

Trác Khiêm nói: “Chúng ta cũng có thân đâu, tại sao tôi phải né tránh cậu? Có phải cậu nghĩ nhiều quá rồi không…”

Ánh mắt Thẩm Gia Lan dần lạnh buốt, mở miệng, lại không phát ra bất cứ âm thanh nào, không biết là bị sốc hay bị chọc tức nữa.

Trác Khiêm nói xong thì vội vã cúi đầu, hơi sợ sệt nghĩ có phải mình đã nặng lời quá rồi không.

Nhưng nếu cậu không nặng lời, cứ mỗi lần Thẩm Gia Lan đối xử với cậu tùy ý như thế, sẽ khiến cậu càng thêm rối rắm.

Ai.

Nếu sớm biết chuyện sẽ trở nên phức tạp thế này, thà rằng đi công lược Yến Thư Dương ngay từ đầu.

Không mang theo cảm xúc đi hành sự mới đạt hiệu suất cao.

Lúc này, cuối cùng Lạc Trạch bên kia cũng nhận ra có điều bất ổn. Cậu ta vốn tưởng đôi tình nhân này chỉ cãi vặt mà thôi, nhưng càng lúc càng thấy biểu cảm của Thẩm Gia Lan đáng sợ.

Vẻ mặt Thẩm Gia Lan nhăn nhó, giống như thể sắp nuốt Trác Khiêm vào bụng bất cứ lúc nào.

Lạc Trạch lập tức dẫn theo Kiều Kiệt và Lý Gia Nhiên chạy qua. Đến gần mới thấy rõ Trác Khiêm đáng thương cúi đầu, bị áp suất thấp phát ra từ Thẩm Gia Lan dọa đến mức gần như co rúm người lại.

“Trác Khiêm!” Lạc Trạch hô một tiếng, đột nhiên cậu ta thấy hơi hối hận vì vừa nãy đã tránh đi. Vội vàng nắm cánh tay Trác Khiêm, “Bọn mình đi thôi, không đi ngay thì muộn mất.”

“À, được.” Trác Khiêm không dám nhìn vẻ mặt Thẩm Gia Lan, đi theo Lạc Trạch theo bản năng.

Nào ngờ vừa đi được hai bước, cánh tay còn lại bất ngờ bị tóm lấy.

Bàn tay đột ngột kéo lại khiến Trác Khiêm bất ngờ giật lùi về sau. Bên tai vang lên giọng nói lạnh ngắt của Thẩm Gia Lan: “Không thấy bọn tôi đang nói chuyện à?”

Tất nhiên câu này là nói với Lạc Trạch.

Lạc Trạch gan nhỏ như thỏ, lấy hết can đảm mới dám chạy tới kéo người đi trước mặt Thẩm Gia Lan. Đột nhiên bị Thẩm Gia Lan dọa nạt như vậy thì sợ run lẩy bẩy.

Kiều Kiệt thấy thế, lập tức hóa thành mèo xù lông, nhe nanh trợn mắt bảo vệ trước Lạc Trạch và Trác Khiêm. Mọi người sợ Thẩm Gia Lan, nhưng cậu ta không sợ, cậu ta ngứa mắt mấy tên học sinh xuất sắc này.

“Không thấy Trác Khiêm không muốn nói chuyện với cậu hả?” Kiều Kiệt hùng hồn hét lên, “Học sinh xuất sắc lớp 1 mấy người đều thích mặt nóng dán mông lạnh vậy à?”

Giây phút này, mặt Thẩm Gia Lan đã trở nên cực kỳ khó coi.

Nhưng y không cách nào phủ nhận lời Kiều Kiệt nói.

Kiều Kiệt nói xong, xoay người đến gỡ tay Thẩm Gia Lan đang nắm Trác Khiêm ra. Thẩm Gia Lan nắm quá chặt, cậu ta gỡ mãi không được.

Thẩm Gia Lan lạnh mặt nhìn ba người bạn cùng phòng vây quanh Trác Khiêm, dùng cơ thể chắn giữa y và Trác Khiêm như một bức tường. Dù mặc y chưa chịu bỏ cuộc mà nắm chặt tay Trác Khiêm, vẫn cảm nhận được khoảng cách giữa y và Trác Khiêm như cũ.

Thẩm Gia Lan nhìn chòng chọc vào Trác Khiêm bị người Kiều Kiệt che khuất chỉ để lộ nửa khuôn mặt. Y nghe thấy giọng nói bình tĩnh của chính mình: “Đừng đi với họ.”

Kiều Kiệt còn đang cố gỡ tay Thẩm Gia Lan ra, nghe thấy thế thì tức giận trợn mắt, “Không đi với bọn tôi thì chẳng lẽ đi với cậu hay gì?”

“Trác Khiêm.” Thẩm Gia Lan gọi tên cậu, “Tôi có lời muốn nói với cậu.”

Tuy rằng Thẩm Gia Lan dùng khuôn mặt vô cảm để nói ra mấy lời này, nhưng Trác Khiêm lại nhận ra sự cầu xin trong giọng nói y.

Phải thừa nhận, Trác Khiêm đã mềm lòng trong cái nháy mắt ấy, cũng may chỉ trong nháy mắt ấy mà thôi. Cậu nhắm mắt lại, nhận lúc Kiều Kiệt cố gắng gỡ ngón tay Thẩm Gia Lan, vận sức rút tay thoát ra khỏi gông cùm xiềng xích.

“Sau này hẵng nói được không? Giờ tôi có việc bận, phải đi rồi.”

Dứt lời, Trác Khiêm lập tức rời đi, nói chính xác là bị ba người bạn cùng phòng vây quanh đưa đi.

Bọn họ sợ Thẩm Gia Lan nghĩ không thông một phát là lại đến cướp người, hận không thể vây kín Trác Khiêm không chừa một kẽ hở.

Đến tận khi đi được một khoảng, Trác Khiêm mới dám lén lút quay đầu lại.

Thẩm Gia Lan vẫn đứng bên dưới ký túc xá người qua kẻ lại như cũ. Đứng yên ở vị trí vừa rồi, mặt hướng về phía cậu, nhìn không chớp mắt.

Đột nhiên, trong lòng Trác Khiêm dâng lên cảm xúc chua chát.

Cảm xúc ấy vừa mãnh liệt vừa tùy ý, tựa như con sóng xô đổ bầu trời, cuốn theo cậu, nhấn chìm cậu.

Kiều Kiệt đi đầu không nhận ra sự khác lạ của Trác Khiêm. Lúc trước cậu ta đã ăn trái đắng bao lần từ mấy người lớp 1, giờ khó lắm mới vớt vát được một lần từ chỗ Thẩm Gia Lan, còn đang bận kích động, trong miệng cứ lải nha lải nhải liên tục.

“Tôi đã bảo Thẩm Gia Lan đến gây sự rồi mà. Lạc Trạch không chịu tin.” Kiều Kiệt nhếch cao khóe miệng, cười hô hố, “Các cậu có thấy biểu cảm của Thẩm Gia Lan hồi nãy không? Từ khi tôi biết cậu ta tới giờ, chưa từng thấy cậu ta tức giận đến thế bao giờ. Cậu ta cũng có ngày này ha ha ha ha ha!”

Lạc Trạch thấy Kiều Kiệt đắc ý vênh váo quá, kéo áo cậu ta: “Cậu bớt nói đi.”

“Sao cậu còn nói đỡ cho họ Thẩm đó?” Kiều Kiệt buồn bực tặc lưỡi, “Cậu ta còn dọa nạt cậu đấy. Cậu nên cười nhạo cậu ta như những người khác mới phải.”

Quả thật ban nãy có rất nhiều nhiều xúm lại hóng hớt, cũng thấy cảnh Thẩm Gia Lan bị Trác Khiêm chặn họng không nói nên lời.

Kiều Kiệt nhớ đến là thấy cực kỳ sung sướng.

Thẩm Gia Lan đã từng kiêu ngạo, không coi ai ra gì, ngay cả nhìn bọn họ một cái cũng thấy bẩn mắt. Không ngờ lại có một ngày, đường đường là đại thiếu gia nhà họ Thẩm lại phải hạ mình trước bọn họ.

Đã cái nư.

Ha ha ha ha ha!

Kiều Kiệt biết kiểu người dĩ hòa vi quý như Lạc Trạch không thể hiểu được niềm vui của cậu ta. Vì thế bước đến bên cạnh Trác Khiêm, tùy tiện quàng vai cậu: “Nghe nói hồi trước Thẩm Gia Lan hay ăn hiếp cậu lắm mà. Chắc cậu cũng thấy lời châm chọc lúc nãy đ… Ơ?”

m cuối cùng là giọng nói khó tin của Kiều Kiệt.

Kiều Kiệt đứng hình nhìn hốc mắt Trác Khiêm càng lúc càng đỏ lên. Mới giây trước còn đang cười, ngay giây sau đã bối rối.

“Ê ê ê! Sao cậu khóc vậy?!” Kiều Kiệt luống cuống lôi một đống khăn giấy ra, nhét vào tay Trác Khiêm, “Đừng khóc, đừng khóc! Chuyện đã qua rồi, đàn ông con trai đổ máu không đổ lệ. Cậu đừng khóc nữa!”

Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên cũng hết hồn trước phản ứng đột ngột của Trác Khiêm.

Trác Khiêm nhận khăn giấy từ Kiều Kiệt, mặt vô cảm lau nước mắt.

Nhưng dù cho cậu có lau thế nào đi nữa, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Từng giọt nước mắt liên tục nối tiếp nhau tràn ra khỏi hốc mắt, như những hạt cườm bị bung đứt dây, lau mãi không dứt. Đôi mắt cậu đỏ bừng như chú thỏ con, tròn xoe, long lanh ánh nước.

Ba người bạn cùng phòng đều tưởng Trác Khiêm bị Thẩm Gia Lan dọa khóc, ồn ào lúng túng an ủi Trác Khiêm.

Trác Khiêm lặng im khóc một lúc lâu, mới nấc cụt một cái, nói: “Tôi không sao. Cảm ơn các cậu.”

Nhưng làm sao có thể không sao được?

Sống hai mươi mấy năm trời, lần đầu tiên thích một người. Thậm chí ngay khi đối phương còn chưa biết chuyện, thì đoạn tình cảm này là kết thúc trong vô vọng.

Trên đường về nhà, Trác Khiêm vẫn còn ngẩn ngơ.

Mặc dù trong khoảng thời gian này Vương Tử vẫn luôn nghỉ ngơi, nhưng vẫn biết chuyện đã xảy ra cách đó không lâu. Nó hỏi Trác Khiêm: “Sắp tới có kế hoạch gì chưa?”

“Cậu kiểm tra thanh tiến độ đi.”

“Thanh tiến độ màu xanh là 20%, thanh màu đỏ là…”

Trác Khiêm ngắt lời nó: “Tôi biết rồi.”

Vương Tử lặp lại câu hỏi vừa rồi: “Sắp tới có kế hoạch gì chưa?”

Trác Khiêm im lặng một lúc lâu, mới đáp: “Tôi muốn nhanh chóng về nhà.”

Sớm hoàn thành nhiệm vụ, nhanh tay kéo đầy thanh tiến độ màu xanh, nhanh chóng về nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi