THỤ CHÍNH BẠCH LIÊN HOA OOC RỒI

May là sau đó Trác Duệ không nói thêm gì, chỉ bảo bọn họ nhanh lên, sau đó xoay người đi.

Trác Khiêm có tật giật mình, không dám lề mề nữa, hối thúc Thẩm Gia Lan cùng rửa ráy nhanh nhanh rồi ra khỏi phòng tắm.

Không nhờ Trác Duệ đang ngồi trên sô pha phòng khách đợi bọn họ.

Thấy bọn họ đi ra, Trác Duệ đứng lên, ánh mắt lướt qua lại giữa Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan, sau đó nói với Trác Khiêm bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Vào phòng em rồi nói.”

Ba người lần lượt vào phòng Trác Khiêm. Sau khi đóng cửa lại, Trác Duệ thấy Thẩm Gia Lan tự nhiên ngồi lên giường Trác Khiêm, còn đang mặc quần áo của cậu, lập tức nhíu mày chặt hơn.

Trác Duệ chưa từng tiếp xúc với cộng đồng đồng tính luyến ái, không rõ một người sau khi có bạn trai sẽ đối đãi với bạn bè cùng giới như thế nào. Nhưng nếu Trác Khiêm đã có Liễu Nhứ thì không nên thân mật với người khác như vậy.

Còn chen chúc trong phòng tắm rửa ráy chung với nhau? Có hơi quá mức rồi đấy.

Tuy là Trác Duệ đã tự thuyết phục bản thân chấp nhận tính hướng của Trác Khiêm, nhưng anh ta không thể chấp nhận Trác Khiêm hành xử xằng bậy.

Dù cho giữa Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan có tầng quan hệ như anh ta nghĩ hay không thì Trác Khiêm cũng phải giữ khoảng cách thích hợp với Thẩm Gia Lan.

Trác Khiêm thấy Trác Duệ cứ nhìn Thẩm Gia Lan với vẻ mặt phức tạp. Lặng yên không tiếng động di chuyển vào giữa hai người họ, chắn mất tầm mắt của Trác Duệ, cậu hỏi: “Anh muốn nói gì?”

Lúc này Trác Duệ mới hồi hồn, nói: “Giường em nhỏ như thế thì tính ngủ hai người kiểu gì?”

Trác Khiêm nói: “Thì ngủ vậy thôi.”

Giường cậu rộng chưa đến một mét năm, tuy nhỏ nhưng cũng không phải không ngủ được hai người, cùng lắm là hơi chật xíu.

Không ngờ câu tiếp theo của Trác Duệ là: “Nhỏ quá, hai người không vừa đâu. Em qua đây ngủ với anh đi.”

Trác Khiêm: “…”

Không đợi Trác Khiêm lên tiếng, Thẩm Gia Lan ngồi trên giường đã nổi khùng trước. Y đứng bật dậy, nhìn chằm chằm Trác Duệ với ánh mắt lạnh lùng: “Không được. Cậu ấy ngủ với em.”

Trác Duệ không lùn hơn Thẩm Gia Lan bao nhiêu. Đối mặt với vẻ mặt lạnh lẽo của Thẩm Gia Lan, anh ta không hề sợ hãi nhìn lại, giọng điệu bình tĩnh: “Giường này không vừa hai người.”

Thẩm Gia Lan nói: “Bọn em chen nhau ngủ.”

Trác Duệ nói: “Chen nhau cũng không vừa.”

Thẩm Gia Lan khựng lại vài giây, chợt nói: “Bọn em chồng lên nhau ngủ.”

Trác Duệ: “…”

Trác Khiêm không biết Trác Duệ có hiểu lầm hay không, riêng cậu thì hiểu sai rồi đấy.

Cậu trông qua khuôn mặt Trác Duệ hóa đen như cái đít nồi cháy đen hai tiếng, lập tức căng thẳng, vội bịt miệng Thẩm Gia Lan lại, phòng ngừa vị đại thiếu gia này lại nói nhảm không thèm lựa lời.

“Anh, bọn em ngủ được mà, anh không cần lo đâu.” Trác Khiêm nói, “Đã trễ lắm rồi. Anh cũng về phòng nghỉ đi.”

Trác Duệ đứng thẳng tắp như thân cây tùng, không chịu nhúc nhích, anh ta khăng khăng nói: “Trác Khiêm, em qua đây ngủ với anh.”

Vẻ mặt Trác Khiêm đau khổ: “Bọn em ngủ được thật mà.”

Trác Duệ tỏ thái độ cấm cãi, bảo: “Nếu em không chịu qua, chúng ta đứng thế này tới khi mặt trời mọc cũng được.”

Trác Khiêm: “…”

Trác Khiêm nhận thấy vị đại thiếu gia đang bị cậu bịt miệng sắp bộc phát, vội bịt chặt miệng đại thiếu gia hơn. Cậu thấy Trác Duệ cứ nhất quyết đòi cậu qua, đành gật đầu ứng phó: “Vâng vâng vâng, em qua liền.”

Nghe vậy, đại thiếu gia tức giận trợn mắt, tiếng ưm ưm xuyên qua kẽ tay Trác Khiêm truyền ra, có thể loáng thoáng nghe ra đại thiếu gia đang mắng chửi rất tích cực.

Trác Khiêm cực kỳ bất lực, nói với Trác Duệ: “Anh, anh về phòng trước đi. Em nói vài câu với cậu ấy rồi qua liền, được không?”

Trác Duệ từ chối không khoan nhượng: “Không được.”

Đến cuối cùng, Trác Khiêm không dám nhìn xem biểu cảm trên mặt Thẩm Gia Lan đáng sợ đến mức nào. Có Trác Duệ đứng cạnh, cậu còn chẳng dám dỗ dành thêm vài ba câu nữa.

Vào phòng Trác Duệ, Trác Khiêm cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, trong đầu viết đầy ba chữ to——Mình tiêu rồi.

Chẳng biết ngày mai phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể dỗ đại thiếu gia vui lên.

Trác Duệ đạt được mục đích là kẻ duy nhất thấy thảnh thơi. Anh ta nhanh chóng tìm gối dự phòng và chăn nệm. Quay đầu lại thấy Trác Khiêm vẫn đang đứng cạnh cửa: “Em ngủ bên nào?”

Trác Khiêm đờ đẫn đáp: “Sao cũng được.”

“Vậy em ngủ phía trong đi. Anh thường dậy sớm hơn em, có thể sẽ khiến em tỉnh giấc.” Trác Duệ vừa nói vừa xếp gối trải mền cho Trác Khiêm.

Sau khi tắt đèn, Trác Khiêm nằm trên giường, thầm suy nghĩ đêm nay giống như một giấc mơ. Không chỉ là Thẩm Gia Lan xuất hiện trong phòng cậu, mà cậu còn ngủ trên giường Trác Duệ. Ừ thì bình thường cậu còn không hay vào phòng anh ta cơ.

Trác Khiêm tưởng mình sẽ mất ngủ, nhưng vừa nằm xuống chưa được bao lâu đã thấy buồn ngủ.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, cậu cảm giác Trác Duệ bên cạnh lật người liên tục, liên tục xem điện thoại. Khi trời gần sáng, Trác Duệ đột nhiên xuống giường thay quần áo.

Trác Khiêm đang mơ màng, bị hành động đột ngột của Trác Duệ làm giật mình, cậu vô thức ngồi dậy: “Anh dậy rồi à?”

“Ừ.” Trác Duệ đang mặc quần áo, không ngẩng đầu lên nói, “Anh ra ngoài học bài một lát. Mới bốn giờ thôi, em ngủ tiếp đi.”

Trác Khiêm ngạc nhiên, đại ca, mới bốn giờ anh đã dậy học bài? Dù có là học thần cũng không cần cày dữ vậy đâu!

Trong khoảnh khắc, ánh mắt Trác Khiêm nhìn Trác Duệ ngập tràn kính nể và ngưỡng mộ.

Rốt cuộc cậu đã biết bản thân và học thần khác nhau chỗ nào rồi. Lúc cậu còn đang ngủ thì người ta đã dậy học bài.

Vốn dĩ Trác Khiêm đang ngủ ngon, Trác Duệ đi rồi, cậu lại thiếp đi trong trạng thái căng thẳng. Dù vậy vẫn ngủ thêm được mấy tiếng nữa.



Mặt trời bên ngoài chiếu rọi sáng rực. Kể từ khi mùa đông bắt đầu, hiếm khi thấy thời tiết đẹp như hôm nay.

Trác Khiêm đang ngủ bị tiếng thét chói tai của Trác Phi đánh thức. Tiếng thét ngay bên ngoài cửa, xuyên qua cánh cửa phòng khiến Trác Khiêm giật bắn mình.

Trác Khiêm hốt hoảng một lúc mới nhận ra mình đang ngủ trong phòng Trác Duệ. Cậu xuống giường mang dép vào, đi ra mở cửa phòng, suýt đụng trúng người đang đứng ngay trước cửa.

Chính là Thẩm Gia Lan.

Thẩm Gia Lan đã thay đồ xong, dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt, khuôn mặt lẫn trong ánh mắt đều đầy sự oán hận. Trông như thú cưng bị người ta vứt bỏ.

Trác Khiêm cảm thấy vô cùng tội lỗi, ráng nặn ra một nụ cười: “Chào buổi sáng nha. Hôm qua ngủ ngon không?”

Thẩm Gia Lan u sầu nói: “Ngủ không ngon.”

Trác Khiêm: “…”

Thẩm Gia Lan nhìn Trác Khiêm từ trên xuống dưới, thấy thần sắc tươi tắn, tinh thần phấn chấn, biểu cảm càng thêm u ám: “Xem ra em ngủ ngon quá nhỉ.”

“Không không không.” Trác Khiêm lắc đầu nguầy nguậy, “Em lạ giường, cũng không ngon giấc.”

Thẩm Gia Lan cười khẩy: “Thế à?”

Trác Khiêm: “…” Tiêu rồi. Cậu có cảm giác không dỗ nổi đại thiếu gia. Đúng là gánh thì nặng mà đường thì xa.

Lúc này, Trác KHiêm mới để ý đến Trác Phi không biết đang sốc hay đang phấn khích đứng sau Thẩm Gia Lan.

Có lẽ Trác Phi cũng vừa mới dậy, nhỏ đang mặc đồ ngủ, mái tóc dài rối bù. Dựa vào tường trong tư thế quá khích, tự ấn nhân trung cho chính mình.

Ấn xong, Trác Phi với biểu cảm như bị dại quay đầu nhìn sang Trác Khiêm, nhỏ vỗ mặt mình, tuyệt vọng nói: “Chết mất. Em gặp ảo giác, lại thấy Thẩm Gia Lan đến nhà chúng ta.”

Trác Khiêm nói với nhỏ: “Cô không gặp ảo giác.”

Trác Phi không tin: “Là ảo giác! Nếu không sao có thể nhìn thấy Thẩm Gia Lan?”

Nói xong, nhỏ nâng tay lên, nhẹ nhàng chọt ngón trỏ vào lưng Thẩm Gia Lan, sau đó khiếp sợ nói: “Trời đất ơi, còn đụng tới được nữa!”

Trác Khiêm: “…”

Thẩm Gia Lan: “…”

Cuối cùng vẫn là Trác Duệ qua đây lôi Trác Phi đi.

Trác Phi nói với Trác Duệ rằng nhỏ gặp ảo giác, kết quả là bị Trác Duệ mắng cho một trận tơi bời, bắt nhỏ thay quần áo đàng hoàng, đừng có vác cái bộ dạng lôi thôi lết thết đó đi lòng vòng.

Trác Phi khóc lóc chạy về phòng.

Hai vợ chồng Trác Tuấn Quý và Chu Văn Nhã đều không có ở nhà. Chu Văn Nhã đã xin nghỉ công việc giúp việc, thuê mặt bằng chung với một người bạn chuyên bán đồ ăn sáng. Bây giờ là giờ cao điểm, Trác Tuấn Quý cũng bị bà bắt đi phụ một tay.

Trác Khiêm và Trác Phi đều dậy trễ, bởi vậy Trác Duệ không chuẩn bị đồ ăn sáng cho bọn họ. Trác Duệ có hỏi qua Thẩm Gia Lan nhưng y làm mặt lạnh không thèm để ý đến anh ta.

Nếu không có Thẩm Gia Lan thì Trác Khiêm sẽ bắt Trác Phi đi làm bữa sáng, nhưng cậu lo Thẩm Gia Lan không ăn nổi đồ ăn do Trác Phi làm nên đành tự mình xuống bếp.

Thật ra khi xưa Trác Khiêm thường xuyên nấu ăn. Mỗi khi trong nhà không có ai hoặc bảo mẫu không có mặt, cậu phải tự mình làm.

Nói thật thì, tài nấu nướng của Trác Khiêm không tệ lắm, tiếc là trong nhà không có nhiều nguyên liệu, cậu lu bu trong bếp nửa ngày cũng chỉ nấu được ba tô mì.

Hai tay Trác Phi ôm tô mì, cảm động phát khóc: “Không ngờ lúc còn sống có thể ăn được đồ anh họ nấu hu hu hu…”

Trác Khiêm nói: “Ăn xong cô phụ trách rửa chén.”

“…” Trác Phi lập tức thu lại giọt nước mắt cảm động.

Ăn sáng xong, Trác Khiêm về phòng chuẩn bị gói ghém quần áo đến nhà Thẩm Gia Lan.

Chẳng biết Trác Duệ đã ngờ ngợ ra cái gì, lập tức buông sách trong tay, theo Trác Khiêm vào phòng, thấy Trác Khiêm định mở tủ quần áo, anh ta tiến một bước dài chặn trước mặt Trác Khiêm.

“Em tính đi ra ngoài?”

Đối mặt với câu hỏi của Trác Duệ, Trác Khiêm toát mồ hôi lạnh, cậu ừ một tiếng.

Trác Duệ cụp mắt nhìn túi hành lý dưới chân cậu: “Thu dọn quần áo đi làm?”

“Em không đi làm, tối qua xin nghỉ việc rồi.” Trác Khiêm không có ý định giấu Trác Duệ, nhưng đoạn sau thì hơi khó nói, “Em tính qua nhà Thẩm Gia Lan ở vài ngày.”

Trác Duệ nói: “Không được.”

“… Tại sao?”

“Ngày mai là giao thừa rồi. Em không ở nhà mình lại chạy tới nhà người khác? Em thấy mình làm vậy có đúng không?”

“…” Trác Khiêm thầm nghĩ, hồi trước Trác Duệ có quản nguyên chủ thế đâu, mắc mớ gì đến lượt cậu thì khác? Hơn nữa, cậu cứ thấy Trác Duệ quái quái kiểu gì, nhưng tạm thời không thể chỉ ra quái chỗ nào.

Im lặng một lúc lâu, Trác Khiêm đành phải giải thích với Trác Duệ: “Ba mẹ cậu ấy ở chỗ khác, không về ăn Tết, cậu ấy cũng không muốn đến nhà ông nội. Dì và chị gái chăm nom cậu ấy cũng nghỉ, trong nhà chỉ có mình cậu ấy nên em muốn đến ở với cậu ấy mấy bữa.”

“Vì lo cho bạn học mà không thèm ở nhà ăn Tết?”

Trác Khiêm bị Trác Duệ chặn họng.

“Vầy đi.” Trác Duệ quyết định mỗi người lùi một bước, “Em bảo nó ăn Tết ở nhà mình, nhưng em phải ngủ với anh.”

“…”

“Em thấy sao?” Trác Duệ nói, “Nếu không thì để nó về một mình đi.”

Trác Khiêm không cãi lại Trác Duệ, gật đầu thỏa hiệp: “Được được được, em sẽ nói với cậu ấy xem sao.”

Sau đó, quả nhiên đại thiếu gia nổi giận y như dự đoán, cực kỳ tức giận, Trác Khiêm phải dỗ cả buổi chiều mới tiêu được một nửa cơn giận của đại thiếu gia.

Xế chiều, Chu Văn Nhã và Trác Tuấn Quý đi làm về nhìn thấy Thẩm Gia Lan với vẻ mặt không vui ngồi trên sô pha đều đồng thời sửng sốt.

Trác Khiêm vội giới thiệu nói đây là bạn học của cậu, muốn ở lại ăn Tết vài hôm.

Chẳng rõ có phải vui vì dạo này kiếm ra tiền hay không mà Chu Văn Nhã và Trác Tuấn Quý đồng ý một cách dễ dàng.

Ngày hôm sau là đêm giao thừa.

Cửa hàng của Chu Văn Nhã không đóng cửa nên khi trời còn chưa sáng thì bà và Trác Tuấn Quý đã cùng nhau ra ngoài.

Trác Duệ nhận tiền từ Chu Văn Nhã, dẫn theo Trác Khiêm, Trác Phi và Thẩm Gia Lan đi chợ mua đồ Tết.

Có Trác Duệ và Trác Phi, Trác Khiêm không dám đi quá gần Thẩm Gia Lan, dọc đường vẫn luôn duy trì khoảng cách vừa đủ không xa không gần. Lát sau, nhân lúc Trác Duệ đang nhờ Thẩm Gia Lan xách đồ, cậu tranh thủ kéo Trác Phi sang một bên.

Trác Phi nghe một đống chỉ thị của Trác Khiêm xong, khuôn mặt xinh xắn trề ra, lẩm bà lẩm bẩm: “Bình thường giúp anh làm này làm nọ thì chớ, tới Tết cũng không cho nghỉ. Nếu sau này anh trở thành ông chủ thì chắc chắn là một ông chủ lòng dạ hiểm độc điên cuồng bóc lột nhân viên.”

Trác Khiêm nhướng mày: “Đang nói gì đó?”

“…” Trác Phi có gan mắng thầm không có gan nhận, “Không có gì, em đang độc thoại thôi.”

Trác Khiêm hỏi nhỏ: “Có nhớ rõ lời tôi vừa nói chưa?”

Trác Phi nói: “Nhớ rồi nhớ rồi, nhớ rất rõ.”

Trác Khiêm gật đầu, xoay người định đi, bị Trác Phi ngập ngừng gọi lại.

“Ừ thì…” Mặt Trác Phi ửng đỏ, hai mắt sáng ngời nhìn Trác Khiêm, căng thẳng thấp thỏm hỏi, “Anh thân với anh Gia Lan như thế, chắc anh biết anh Gia Lan có bạn gái hay không nhỉ?”

Trác Khiêm khựng người, thầm nghĩ mới bao lâu đã anh này anh nọ, bình thường cũng có nghe Trác Phi gọi cậu là anh được mấy lần đâu

“Cậu ấy không có bạn gái.” Trác Khiêm nói xong, thấy Trác Phi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, không nhịn được nheo mắt lại, hỏi, “Hỏi làm gì?”

“Em, em hơi thích anh Gia Lan.” Trác Phi chọt hai ngón trỏ vào nhau, gần như cả mặt đều đỏ bừng, “Nếu anh Gia Lan không có bạn gái thì, anh có thể giúp em…”

Trác Khiêm vô cảm ngắt lời nhỏ: “Không phải cô có bạn trai à?”

Nhắc đến người bạn trai kia, biểu cảm của Trác Phi cứng đờ, mất tự nhiên đáp: “Chia tay lâu rồi.”

Chia tay rồi thì tốt, nên chia tay sớm với cái loại cặn bã đó. Nhưng sau khi chia tay đừng đi ngấp nghé bạn trai của cậu chứ.

Trác Khiêm tủi thân nghĩ thế.

“Vậy cô tìm người khác đi.” Trác Khiêm quạu quọ nói, “Thẩm Gia Lan không được.”

Trác Phi không cam tâm: “Tại sao?”

Trác Khiêm nói: “Thẩm Gia Lan không thích kiểu như cô.”

“Anh ấy thích kiểu như nào? Em có thể thay đổi phong cách.” Trác Phi thấy Trác Khiêm định bỏ đi, vội bám lấy, chắp tay trước ngực, cực kỳ đáng thương xin xỏ, “Anh trai tốt của em ơi, anh giúp em đi mà. Không phải người ta hay nói nữ truy nam, rào cản chỉ cách một lớp lụa hay sao? Chưa thử thì sao biết là không được?”

Trác Khiêm bất đắc dĩ: “Cô không làm được đâu.”

Trác Phi nói: “Không được cũng cần phải có lý do chứ.”

Nhỏ còn chưa nói xong, biểu cảm đáng thương đột nhiên biến đổi, dùng giọng điệu độc ác của nữ phụ nói, “N, nếu anh không nói lý do thì, em, em sẽ kể hết mấy chuyện anh vừa mới nhờ!”

Trác Khiêm: “…”

Nữ phụ ác độc nói lắp, hơi mắc cười.

Trác Khiêm chán nản nói: “Đã bảo cô không phải kiểu Thẩm Gia Lan thích rồi.”

“Anh thấy kiểu như nào?”

Có lẽ là do bị Trác Phi làm phiền mãi, Trác Khiêm không thèm nghĩ đã nói toẹt ra: “Cậu ấy thích kiểu như tôi.”

Trác Phi: “…”

Trác Khiêm hỏi: “Nghe thủng chưa?”

Trác Phi bình ổn đôi chân đang run rẩy, giọng nói yếu ớt: “… Anh, anh giỡn hả?”

“Tôi không nói giỡn.” Trác Khiêm nghiêm túc nói. Tự nhiên giờ cậu có cảm giác mình giống như bá đạo tổng tài đang bảo vệ người phụ nữ của mình. Cậu cảnh cáo Trác Phi, “Đừng nhăm nhe chị dâu của cô.”

Trác Phi: “…”

Trác Duệ và Thẩm Gia Lan đứng đợi một lúc lâu mới thấy Trác Khiêm và Trác Phi từ trong góc đi ra. Sắc mặt Trác Khiêm vẫn bình thường, riêng Trác Phi thì trông như vừa bị đả kích cực mạnh, bước đi loạng choạng, vẻ mặt đờ đẫn.

Thẩm Gia Lan nghi ngờ nhìn Trác Khiêm: “Em mới đi đâu vậy?”

Trác Khiêm chỉ đại về một hướng: “Qua kia dạo với Trác Phi một lát ấy mà.”

Thẩm Gia Lan liếc nhìn Trác Phi, sự nghi hoặc trên mặt không giảm mà còn tăng thêm.

Trác Duệ đang xách đồ kín cả hai tay cũng khó hiểu nhìn sang, anh ta nhìn Trác Khiêm, lại nhìn Trác Phi, sau đó hỏi Trác Phi: “Em không sao chứ?”

Trác Phi mềm chân, phải vịn vào kệ hàng bên cạnh mới miễn cưỡng đứng vững. Nhỏ ngơ ngác lắc đầu: “Em không sao.”

Chỉ là vừa mới bất cẩn mở ra một cánh cửa mà thôi. Ngoài việc đó là cánh cửa của người nhỏ thích và anh họ nhỏ ra thì chẳng phải chuyện to tát gì.

Trác Duệ hiểu tính đứa em gái mình hay nghĩ nhiều, nghe nhỏ nói vậy cũng không hỏi sâu thêm. Trời không còn sớm, dẫn mọi người về nhà.

Đêm giao thừa, Chu Văn Nhã chuẩn bị một bàn lớn đầy ắp đồ ăn. TV ngoài phòng khách đang chiếu Xuân Vãn, bọn họ ngồi vây quanh bàn ăn.

Trác Tuấn Quý vẫn không ưa Trác Khiêm như cũ, nhưng nể tình có người ngoài là Thẩm Gia Lan ở đây nên ông ta cũng không vạch áo cho người xem lưng.

Trái lại, thái độ của Chu Văn Nhã đối đãi với Trác Khiêm ôn hòa hơn trước nhiều, còn cười khen Trác Khiêm thi cuối kỳ được nhất lớp lần nữa.

Sau đó, khen mãi, khen tới Trác Duệ: “Duệ Duệ nhà ta cũng rất giỏi, lại thi được nhất khối. Mẹ và ba đều không cần lo lắng chuyện học hành của con.”

Trác Khiêm cười nói: “Phi Phi nhà thím cũng rất giỏi, cũng là nhất khối, tiếc là đếm ngược từ dưới lên.”

“…” Chu Văn Nhã bỗng cười hết nổi.

“Trác Khiêm!” Trác Phi đang vùi đầu gặm chân vịt giận suýt ứa nước mắt. Nhỏ đã nằm xa đến vậy còn trúng đạn, ông trời có mắt không?

Bên miệng Trác Phi còn dính dầu mỡ, không màn hình tượng, tức muốn hộc máu nhìn về phía Thẩm Gia Lan: “Anh Gia Lan, anh quản anh ấy đi.”

Thẩm Gia Lan bình tĩnh đáp: “Anh quản không được.”

Trác Khiêm: “Ha ha ha!”

Thẩm Gia Lan nói: “Anh còn phải nhờ cậu ấy đến quản.”

Trác Khiêm: “Ha ha ha ha ha!”

Trác Phi: “…” Biết vậy đã không cue Thẩm Gia Lan vào. Mẹ nó, còn chưa ăn chân vịt xong đã bị thồn một mồm cơm chó.

Chỉ có Trác Duệ yên lặng ăn cơm, ánh mắt phức tạp đảo qua đảo lại giữa Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan. Chẳng ai để ý đến bàn tay đang bê chén cơm của anh ta đã siết đến mức trắng bệch.

Ăn bữa cơm tất niên xong, Trác Duệ về phòng nghe điện thoại, từ đó không bước ra nữa.

Trác Khiêm kéo Thẩm Gia Lan cùng ngồi trên sô pha, vừa xem Xuân Vãn vừa nghịch điện thoại. Dù là trong nhóm bạn hay trong nhóm lớp thì cũng đang hoạt động sôi nổi. Mọi người lần lượt gửi lời chúc mừng năm mới.

Tề Hạo Miểu và ba người bạn cùng phòng cũng gửi tin nhắn riêng cho Trác Khiêm.

Điều khiến Trác Khiêm không ngờ đến là, Yến Thư Dương cũng gửi tin nhắn cho cậu.

Câu đầu tiên là chúc mừng năm mới.

Trác Khiêm ấn vào khung chat của cậu và Yến Thư Dương, thấy phía tên Yến Thư Dương bất ngờ biến thành “Đang nhập”, thế là cậu không chút do dự chặn rồi hủy kết bạn luôn.

Trong nhóm ký túc xá, Kiều Kiệt đang spam tin nhắn.

【Kiều Kiệt: Khiêm Nhi, nghe nói Thẩm Gia Lan đến nhà cậu ăn Tết? Thật hả? Hai người đã phát triển tới bước ra mắt phụ huynh rồi à?】

【Trác Khiêm:???】

【Lạc Trạch:???】

【Lý Gia Nhiên:???】

【Trác Khiêm: Sao cậu biết hay vậy?】

【Kiều Kiệt: Đậu mè, thật hả? Tôi có một người bạn có quen biết với nhà họ Thẩm. Hôm qua đến nhà ông nội Thẩm Gia Lan chúc Tết. Nghe nói trên dưới nhà họ Thẩm loạn cào cào. Ba mẹ cậu ta khó khăn lắm mới về được một lần, cả nhà định tổ chức lễ trưởng thành cho cậu ta. Ai ngờ cậu ta trốn ở nhà cậu không chịu về. Với cái tính cáu kỉnh đó thì cả nhà cậu ta đều không làm được gì.】

Trác Khiêm: “…”

Cậu quay đầu nhìn về phía Thẩm Gia Lan, nhận thấy ánh mắt của cậu, Thẩm Gia Lan cũng quay sang.

Trác Khiêm hỏi: “Ông nội anh vẫn còn giận à?”

Thẩm Gia Lan thở dài: “Ừ.”

“Giờ vẫn còn giận không cho anh về nhà?”

Thẩm Gia Lan ũ rũ gật đầu, tựa đầu lên vai Trác Khiêm như một chú Golden, y nói: “Có khi đợi qua Tết ông ấy sẽ hết giận rồi chịu cho anh về.”

Trác Khiêm cạn lời, không nỡ vạch trần lời nói dối của Thẩm Gia Lan, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi nhéo mặt y.

Không ngờ Thẩm Gia Lan lại quay đầu đi, đột nhiên cắn lên đầu ngón trỏ của Trác Khiêm, nhẹ nhàng cọ xát.

Trác Phi ngồi cạnh chứng kiến toàn bộ: “…” Ai, một ngày đau khổ khi có mắt.

Trác Phi bị nhồi thêm một mồm cơm chó vác khuôn mặt suy sụp bỏ đi.

Gần đến mười hai giờ đêm, Trác Khiêm đứng dậy đi vệ sinh. Thẩm Gia Lan đợi mãi không thấy cậu quay lại nên đến phòng tắm tìm thì phát hiện Trác Khiêm không ở đó.

Thẩm Gia Lan quay lại phòng khách, định gọi điện thoại cho Trác Khiêm.

Lúc này, Trác Phi bỗng lao ra, nhỏ giọng nói Trác Khiêm đang đợi y bên ngoài, bảo y hãy đi theo nhỏ.

Thẩm Gia Lan loáng thoáng đoán ra gì đó, theo Trác Phi đi ra ngoài.

Mặc dù đã là đêm giao thừa nhưng cũng không thấy mấy ai ngoài đường. Mọi người đều đang ở trong nhà ăn bữa cơm đoàn viên, xem Xuân Vãn, đôi lúc có thể nghe thấy tiếng cười nói truyền ra từ những căn nhà khác.

Ra khỏi tòa nhà, mới phát hiện tuyết đang rơi nhẹ, gió đêm thổi qua, thật lạnh.

Trác Phi quấn chặt áo ấm, bước nhanh chân về phía trước dẫn đường.

Các tòa nhà ở khu dân cư này được xây dựng san sát nhau, ít cây xanh, nhưng lại có khá nhiều đường mòn. Đi men theo con đường gần nửa tiếng, tầm nhìn chợt trở nên thoáng đãng——Bọn họ đã đến con dốc phủ đầy cỏ phía sau khu dân cư.

Ánh trăng trong vắt rọi xuống, chiếu lên từng bông tuyết đang bay lượn, dưới nền trời là một màu xanh thẩm. Ánh sáng và bóng tối đan xen vào nhau, đẹp không sao tả xiết.

Không ngờ phía sau khu dân cư lại có cảnh sắc đẹp đến nhường này.

“Đã đến mười hai giờ rồi.” Trác Phi đi đằng trước đột ngột dừng bước, nhỏ xoay người, nở một nụ cười sáng lạn với Thẩm Gia Lan, “Anh Gia Lan, chúc mừng sinh nhật.”

Nói xong, nhỏ bước sang một bên.

Bây giờ Thẩm Gia Lan mới ngỡ ngàng nhìn thấy rõ mọi thứ. Dưới chân y nào phải mặt cỏ gì, đấy là từng đóa hoa hồng nằm liền kề, san sát nhau, không thể nhìn thấy điểm cuối.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi