THỤ CHÍNH BẠCH LIÊN HOA OOC RỒI

Chính giữa bụi hoa hồng chỉ chừa một con đường hẹp đủ để một người đi qua. Thẩm Gia Lan đi dọc theo đường tiến về phía trước, ngẩng đầu nhìn thấy người ấy đang tắm trong ánh trăng và những bông tuyết đang rơi lất phất.

Trác Khiêm đứng tại nơi giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối, không thể thấy rõ biểu cảm trên mặt cậu nhưng có thể đoán được rằng cậu đang cười.

Hai tay cậu bê chiếc bánh kem cao sáu tấc, trong giọng nói ngập tràn ý cười: “Thẩm Gia Lan, chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi.”

Thẩm Gia Lan khựng lại trong giây lát, ngay sau đó tăng tốc bước chân.

Khoảnh khắc này, y có cảm giác như mình đang dẫm lên những cánh hoa, dưới chân thật mềm mại, bước đi nhẹ nhàng như không.

Y đã từng cảm thấy lòng mình trống rỗng tựa như một chiếc hố đen không cách nào lấp đầy. Thế nhưng, bây giờ, khi nhìn thấy bóng dáng Trác Khiêm đang chìm trong màn đêm, y bỗng trở thành một lữ khách tìm được điểm đến. Y đã biết được nơi trái tim mình hướng về đâu, đã biết mình phải đi về phía nào.

Quan trọng nhất là——dường như có thứ gì đó đang lấp đầy trái tim y.

Y chưa bao giờ trải qua cảm giác đầy ắp như thế, nỗi cô đơn đã từng đeo theo y như hình với bóng đã rời đi xa ngay tại thời khắc này.

Thẩm Gia Lan bước nhanh đến, y muốn ôm Trác Khiêm thật chặt, nhưng xét đến chiếc bánh kem trong tay Trác Khiêm, chỉ đành lấy lùi làm tiến, cúi người hôn lên môi Trác Khiêm.

Trác Khiêm ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, vụng về đáp lại nụ hôn thô bạo, cuồng nhiệt của Thẩm Gia Lan.

Mãi cho đến khi Trác Khiêm không thở nổi, Thẩm Gia Lan mới buông tha cho cậu. Y từ từ kéo giãn khoảng cách, lau miệng Trác Khiêm bằng ngón tay cái.

Khi Trác Khiêm nhận ra thứ Thẩm Gia Lan lau chính ra nước bọt nhễu ra của mình, khuôn mặt chợt phụt đỏ.

Hai tay đang bê bánh kem run rẩy, cố ra vẻ thản nhiên giơ về phía Thẩm Gia Lan. Cậu chán nản nói: “Gió thổi mạnh quá, nến bị thổi tắt mất rồi.”

Thẩm Gia Lan cụp mắt nhìn, hai cây nên cắm trên bánh kem đã tắt ngúm. Hai cây nến nhỏ xinh lần lượt có hình dạng của số “1” và “8”.

“Cơ mà không sao.” Trác Khiêm nói, hơi nghiêng người, “Em có mang bật lửa, anh tự châm nến lại đi.”

Thẩm Gia Lan mỉm cười nói: “Được.”

Mùa đông khắc nghiệt, trời vốn dĩ đã lạnh, gió trên trên ngọn đồi thổi không ngừng, từng đợt mạnh mẽ nối tiếp nhau.

Dù cả Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan đều mặc rất ấm áp vẫn bị gió lạnh thổi run lẩy bẩy.

Lúc đầu còn nhịn được, về sau dần dà không chịu nổi nữa, run bần bật châm lửa, ước nguyện, thổi nến, nhanh chóng hoàn thành toàn bộ quá trình.

Hoa hồng dưới chân cũng tung bay hỗn độn trong gió.

Những bông hoa hồng đó là do Trác Khiêm cố tình mua về. Cậu dùng hộp sô cô la của Thạch Hoành Hạo mua chuộc Trác Phi, nhờ Trác Phi đến canh mấy bà cô cắm từng đóa hoa xuống đất vào đêm giao thừa.

Nếu Thẩm Gia Lan muốn hoa hồng, thì cậu sẽ tặng số lượng hoa hồng nhiều nhất có thể trong khả năng của mình.

Cậu đã trông mong một khung cảnh lãng mạn, không ngờ nó lại kết thúc theo một cách chật vật thế này. Cậu bị gió lạnh thổi chảy nước mùi, hai bắp đùi run rẩy mất kiểm soát.

Tiếp đó, hai người im lặng đối mặt với chiếc bánh.

Thẩm Gia Lan không nỡ mà cất lời: “Chúng ta về nhé?”

Trác Khiêm khịt mũi: “Bánh kem thì tính sao đây?”

Thẩm Gia Lan hỏi hắn: “Em muốn ăn không?”

Trác Khiêm lắc đầu, cậu không hảo ngọt, bữa tối ăn no tức bụng, giờ còn bị gió lạnh thổi, có ăn cũng không nuốt nổi.

“Anh cũng không muốn ăn.” Thẩm Gia Lan nói thẳng, “Đưa cho em họ em giải quyết đi.”

Thế là chiếc bánh kem Trác Khiêm dày công chuẩn bị đã được giao nguyên vẹn đến tay Trác Phi sau khi hoàn thành nhiệm vụ làm công cụ đúng một lần của nó.

Trác Phi: “…”

Nhỏ bê chiếc bánh sinh nhật, nhìn theo bóng lưng Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan vội vã chạy về, nghi ngờ cuộc đời.

Anh họ nhỏ đang làm cái quái gì thế? Bày trò lãng mạn không kiểm tra thời tiết thì thôi, tốn bao nhiêu công sức mới chuẩn bị xong hoa hồng và bánh kem mà bảo vứt là vứt? Tiền chứ có phải lá me đâu!

Về đến nhà, Chu Văn Nhã và Trác Tuấn Quý đều đã về phòng, chỉ còn Trác Duệ không biết đã gọi điện thoại xong khi nào đang ngồi trên sô pha. Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ta ngẩng đầu trông ra.

“Đã muộn lắm rồi, hai đứa vừa đi đâu về vậy?”

Trác Khiêm khịt mũi, run rẩy nói: “Ra ngoài đi dạo.”

“Đi dạo?” Rõ ràng Trác Duệ không tin lý do này.

Hầu hết những người sống ở đây đều là thuê trọ, thời điểm này rất nhiều hộ gia đình đã về quê ăn Tết, số còn lại cũng đóng kín cửa không ra đường. Chỉ có một quảng trường cách khá xa mới có mấy nhóm nhỏ tụ tập, đốt pháo hoa mà thôi.

Trái lại, gần như khu này chẳng có hương vị Tết.

Trong trường hợp này, Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan có thể đi dạo ở đâu?

“Thì đi dạo quanh khu phố hai vòng…” Trác Khiêm còn định giải thích, bỗng bị Thẩm Gia Lan kéo lại.

Thẩm Gia Lan hất cằm, giọng điệu bình tĩnh nói với Trác Duệ: “Chúc mừng năm mới. Anh lo chuyện của bản thân đi, không cần xen vào chuyện của tụi em.”

Sắc mặt Trác Duệ nhăn mặt.

“À, phải rồi.” Thẩm Gia Lan nói thêm, “Em gái anh đang ở bên ngoài. Hình như không mang theo chìa khóa, anh nhớ để cửa cho em ấy.”

Nói xong, Thẩm Gia Lan kéo Trác Khiêm đi về phía phòng ngủ của cậu.

Bọn họ đi quá nhanh, đợi khi Trác Duệ phản ứng lại thì Thẩm Gia Lan đã kéo Trác Khiêm vào phòng, khóa cửa lại.

Rầm rầm rầm

Phía sau truyền đến tiếng đập cửa, kèm với giọng nói tức muốn hộc máu của Trác Duệ: “Trác Khiêm, mở cửa!”

Thẩm Gia Lan sợ Trác Khiêm sẽ quay ra mở cửa thật, chẳng nói chẳng rằng đè Trác Khiêm lên giường. Y giữ tay Trác Khiêm áp sang hai bên đầu, quỳ trên giường, đầu gối thuận thế đẩy lên, tách hai chân Trác Khiêm ra.

Có vẻ như Trác Khiêm đã bị hành động bất ngờ của y dọa, cậu trợn mắt, ngơ ngác nhìn Thẩm Gia Lan đang đè trên người mình.

Ánh đèn sợi đốt trên đầu chiếu xuống người Thẩm Gia Lan, tạo thành cái bóng bao trùm Trác Khiêm.

Trác Khiêm có cảm giác như mình đang được ôm trong vòng tay của Thẩm Gia Lan, ngay bên chóp mũi cũng quanh quẩn mùi hương dễ chịu của y.

Cùng lúc đó, tiếng đập cửa vẫn không dứt, thậm chí còn quấy rầy Chu Văn Nhã và Trác Tuấn Quý đang chuẩn bị đi ngủ.

Chu Văn Nhã ra nói chuyện với Trác Duệ một lúc.

Nghe thấy Trác Duệ bên ngoài đang bị cản trở, Thẩm Gia Lan hả hê vùi mặt vào cổ Trác Khiêm, y than vãn: “Anh họ em phiền quá.”

Trác Khiêm cảm nhận được hơi thở nóng hổi của Thẩm Gia Lan phà lên da mình lúc nói chuyện, cơ thể lại càng cứng đờ. Một lúc sau mới tìm lại được giọng nói của chính mình: “Tính cách Trác Duệ hơi kỳ cục nhưng anh ấy không có ác ý, vả lại cũng đối xử với em khá tốt.”

Thẩm Gia Lan ừ một tiếng: “Anh biết.”

Nếu không Trác Duệ cũng không phòng y như phòng trộm cướp. Hình như Trác Duệ sợ y bắt cóc Trác Khiêm hay gì, đi siêu thị cũng phải đứng giữa hai người mới chịu được.

Nhớ lại hai ngày nay bị Trác Duệ cố tình gây rối, Thẩm Gia Lan cực kỳ bực mình, há miệng cắn nhẹ lên cổ Trác Khiêm, y nói: “Có phải anh họ em đã đoán ra quan hệ của chúng ta rồi không?”

Trác Khiêm nói: “Có lẽ.”

Thẩm Gia Lan dừng một lát mới nói tiếp: “Em có ngại để anh ta biết không?”

Trác Khiêm nói: “Sớm muộn gì cũng phải biết. Nhưng có vẻ như hiện tại anh ấy vẫn chưa thể chấp nhận. Trước khi anh ấy tự mình nói ra thì em muốn duy trì hiện trạng.”

Cậu vuốt tóc Thẩm Gia Lan, “Được không?”

“Tùy em quyết định.” Thẩm Gia Lan rầu rĩ nói xong, chợt đổi chủ đề, “Nhân tiện, anh đã thành niên rồi.”

Trác Khiêm nói: “Ừ.”

Thẩm Gia Lan lại cắn lên cổ cậu một cái: “Anh nói anh thành người lớn rồi.”

Nói xong, lại đẩy đầu gối hướng lên.

Trác Khiêm giật mình, theo phản xạ định co người lại nhưng hai tay đã bị Thẩm Gia Lan giữ chặt, cậu vội vàng cầu xin: “Đừng, đừng vậy mà, em còn chưa thành niên đâu, anh!”

Thẩm Gia Lan chẳng quan tâm, như một chú Golden to tướng cọ tới cọ lui trên người cậu. Lúc thì cắn mặt cậu, lúc thì hôn lên môi cậu, những hành động thô lỗ bộc lộ rõ ràng sự bực dọc.

Trác Khiêm không có cách nào đối phó Thẩm Gia Lan, đành phải nhẹ nhàng dỗ dành đối phương từng chút một.

Thẩm Gia Lan quấn lấy lấy cậu một lúc lâu, cuối cùng ôm eo cậu nói: “Tối nay mình ngủ chung đi.”

Trác Khiêm ôm mặt Thẩm Gia Lan bằng hai tay, nhìn vào đôi mắt trông mong của y, cậu bật cười: “Đợi lát nữa ra ngoài gặp phải anh họ em thì chắc chắn sẽ không cho em ngủ chung với anh.”

Thẩm Gia Lan nhíu mày: “Vậy khỏi ra ngoài.”

Trác Khiêm hỏi: “Anh không đánh răng rửa mặt sao?”

“Không đánh.” Thẩm Gia Lan vừa nói vừa định cởi đồ Trác Khiêm ra, “Để vậy ngủ đi.”

Trác Khiêm dễ bị nhột, bị Thẩm Gia Lan xà quần như thế khiến cậu cười khúc khích, cố gắng giãy ra, suýt nữa thì té xuống giường, may là Thầm Gia Lan nhanh tay kéo cậu lại.

Chiếc giường này rất nhỏ mà chất lượng cũng kém, hai đứa con trai to đầu đùa giỡn trên đó làm nó phát ra tiếng cọt kẹt.

Trác Khiêm nghe tiếng động, đầu óc vô thức hiện ra những hình ảnh không mấy trong sáng cho lắm, mặt cậu bỗng đỏ bừng, hơi thở cũng ngày càng nóng lên.

Cậu duỗi tay đẩy Thẩm Gia Lan: “Được rồi, đừng vội cởi đồ. Đợi bọn họ đi ngủ thì chúng ta ra đánh răng rửa mặt.”

Thẩm Gia Lan thả tay, dù không kéo áo cậu nữa nhưng vẫn ôm eo cậu không buông, không vui lẩm bẩm: “Anh không muốn đánh răng rửa mặt.”

Trác Khiêm bị Thẩm Gia Lan ép đến mức khó thở, cậu đặt tay lên lưng Thẩm Gia Lan mới thấy dở thở hơn một chút. Cậu vuốt ve lưng Thẩm Gia Lan: “Chứ anh muốn gì?”

Nghe vậy, đột nhiên Thẩm Gia Lan ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Trác Khiêm với đôi mắt sáng như đèn pha.

Trác Khiêm lập tức đoán ra gì đó.

Quả nhiên, câu tiếp theo của Thẩm Gia Lan chính là: “Anh muốn em nhanh trở thành người lớn.”

Trác Khiêm: “…”

Ây da, đúng là khó đối phó với mấy đứa trẻ tuổi dậy thì thật.

Đợi đến ba giờ sáng, Trác Khiêm mới lén lút lôi Thẩm Gia Lan miễn cưỡng không muốn làm ra đi đánh răng rửa mặt.

Không biết Trác Duệ đã ngủ hay chưa mà mãi đến khi Trác Khiêm dẫn Thẩm Gia Lan về phòng như ăn trộm vẫn không thấy anh ta xuất hiện.

Hai chàng trai ngủ trên cùng một chiếc giường chưa đến một mét rưỡi đúng là có hơi chật chội. Nhất là khi Thẩm Gia Lan cứ ôm Trác Khiêm bằng cả hai tay hai chân, thỉnh thoảng lại ép cậu vào phía trong tường.

Ép tới ép lui, Trác Khiêm sực nhận ra có điều bất ổn.

“Thẩm Gia Lan!” Trác Khiêm hạ thấp giọng, nói, “Anh đừng ép em nữa. Anh đã, đã…”

Hai tai cậu nóng lên, lời còn sót lại không thể nói thành câu.

Thẩm Gia Lan ôm chặt lấy cậu, trong bóng tối không thể thấy rõ mặt Thẩm Gia Lan, nhưng có thể nghe được trong giọng nói y

phảng phất sự đáng thương: “Anh khó chịu quá.”

Trác Khiêm: “…”

Thẩm Gia Lan cọ nhẹ vào người cậu.

Trác Khiêm thở dài: “Người khó chịu là em đấy được chưa?” Bị cái thứ đó chọt vào người trên chiếc giường bé xíu thế này, người khó chịu nhất là cậu mới đúng!

Sột soạt sột soạt bận bịu gần hai tiếng, đợi khi Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan dọn dẹp xong đã gần năm giờ sáng.

Trác Khiêm chui vào trong chăn, chụt một cái lên môi Thẩm Gia Lan, như dỗ dành trẻ con: “Ngoan, ngủ đi.”

Trác Khiêm mệt thật, bị gió lạnh thổi nhức cả đầu, không lâu sau đã thiếp đi.



Khi Trác Khiêm tỉnh dậy, cửa sổ sáng trưng, ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa đang hé mở.

Trác Khiêm đưa tay ra sờ tìm bên cạnh một lát, không chạm đến được bất cứ thứ gì, trong chăn cũng đã hơi lạnh.

Cậu sững người, chợt tỉnh táo lại, bây giờ mới nhận ra Thẩm Gia Lan vốn nằm ngủ bên cạnh đã không còn ở đây nữa.

Mặc dù biết rõ Thẩm Gia Lan sẽ không chạy đi đâu được, nhưng Trác Khiêm vẫn hoang mang, hoảng hốt mặc quần áo vào, vừa lao ra cửa thì thấy Trác Phi đang ngồi trên sô pha thẫn thờ ăn sô cô la.

“Thẩm Gia Lan đâu?”

“Ở ngoài.” Trác Phi nhét phồng miệng, nói năng không rõ ràng, “Canh bãi cỏ bên sườn núi tối qua.”

Trác Khiêm lập tức chạy ra.

Ban ngày mùa đông cũng chẳng ấm hơn ban đêm bao nhiêu, dù mặt trời có ló dạng thì gió tuyết vẫn thổi vào mặt Trác Khiêm đến rát buốt.

Tuy nhiên, khu dân cư vào ban ngày náo nhiệt hơn nhiều, nhiều người ra đi dạo hít thở không khí, mấy đứa nhỏ cười đùa, chạy nhảy trên đường.

Trác Khiêm chạy thẳng tới bãi cỏ bên sườn núi phía sau khu dân cư, còn chưa đến nơi đã nghe tiếng mấy đứa nhóc bảy tám tuổi đang ở đó.

“Anh ơi, anh cho tụi em một đóa thôi, được không ạ?”

“Hoa đẹp quá à!”

“Anh ơi, anh ơi, tụi em cũng muốn hoa nữa, anh cho tụi em với.”

Ba cô bé rất đáng yêu đang nói, các bé vây quanh Thẩm Gia Lan, thậm chí còn có một cô bé ôm chân Thẩm Gia Lan không chịu buông, ngẩng đầu làm nũng: “Anh ơi, được không ạ?”

Thẩm Gia Lan xụ mặt, không hề dao động: “Không được.”

Cô bé trề môi, trông có vẻ sắp khóc đến nơi.

Trác Khiêm bước tới, nhìn ba cô bé vây quanh Thẩm Gia Lan, lại nhìn mấy đứa nhóc khác đang mong đợi nhìn về hướng này, buồn cười hỏi Thẩm Gia Lan: “Chuyện gì vậy?”

Thẩm Gia Lan quay đầu nhìn Trác Khiêm, trong phút chốc, biểu cảm dữ tợn như Diêm Vương lập tức hóa tủi thân. Y đứng giữa ba cô bé, trông như một đứa nhỏ lớn đầu bị bắt nạt.

“Tụi nó muốn cướp hoa hồng của anh.” Thẩm Gia Lan méc Trác Khiêm, “Anh không cho, tụi nó lại khóc.”

Trác Khiêm tiến đến kéo tay Thẩm Gia Lan, lôi y ra khỏi vòng vây của ba cô bé, cậu nói: “Có nhiều hoa hồng thế cơ mà, cho mấy bé vài bông cũng đâu có sao.”

Thẩm Gia Lan kiên quyết từ chối: “Anh không muốn.”

Sau đó Trác Khiêm lại phải dỗ một trận nữa mới dỗ được Thẩm Gia Lan miễn cưỡng nhượng bộ, đồng ý để Trác Khiêm cho mấy đứa nhóc này mỗi đứa một bông.

Cuối cùng, Thẩm Gia Lan còn không quên nhấn mạnh, mỗi đứa chỉ được nhận một bông, còn không thì khỏi lấy.

Trác Khiêm bất đắc dĩ nói được, được, được.

Mấy đứa nhóc nhận được hoa hồng, mới giây trước còn đang đau buồn giây sau đã vui ra mặt. Các cô bé ngọt ngào nói cảm ơn anh rồi cùng nhau chạy đi.

Trác Khiêm nhìn theo bóng dáng đã chạy đi xa với vẻ mặt đầy tình cha, nói với Thẩm Gia Lan: “Tụi nhỏ dễ thương quá.”

Thẩm Gia Lan bĩu môi: “Dễ thương chỗ nào? Chỉ biết õng ẹo đòi cướp hoa của anh thôi. Một đám con nít quỷ.”

Trác Khiêm không nhịn được bênh vực mấy đứa bé đó: “Tụi nhỏ chỉ làm nũng thôi, không có sự cho phép của anh thì chúng không dám đụng vào hoa hồng đâu.”

Thẩm Gia Lan im lặng vài giây, đưa tay nắm cằm Trác Khiêm, buộc cậu phải quay đầu lại nhìn y.

Trác Khiêm thắc mắc nhướng mày nhìn Thẩm Gia Lan.

Thẩm Gia Lan nghiêm túc hỏi: “Em thích con nít lắm à?”

Trác Khiêm ngẫm nghĩ: “Bình thường.”

Không phải con nít nào cậu cũng thích. Cậu chỉ thích mấy đứa nhỏ đáng yêu mà còn phải ngoan ngoãn nữa mới được.

Chẳng biết hai chữ này đã chọc vào cái gai nào của Thẩm Gia Lan, ánh mắt y chợt trở nên dữ tợn, y giữ mặt Trác Khiêm bằng hai tay, thô bạo nói: “Có anh ở đây, cả đời này em đừng mơ có con. Anh sẽ không cho phép em có con.”

Không đợi Trác Khiêm đáp lời, y lại nói, “Anh cũng không muốn có con.”

Trác Khiêm ngẩn ra, miệng hơi hé mở.

Thẩm Gia Lan thấy Trác Khiêm không nói gì, còn tưởng Trác Khiêm hối hận, y sốt ruột hỏi: “Nghe chưa?”

“Nghe rồi, nghe rồi…” Trác Khiêm nắm tay y, xoa dịu y, “Em không tính có con, cho dù có muốn cũng sẽ đến cô nhi viện nhận nuôi.”

Thẩm Gia Lan nhấn mạnh: “Không được tự mình sinh.”

Trác Khiêm rất chi là vô tội: “Em có muốn tự sinh cũng đâu có sinh được.”

“…” Ánh mắt Thẩm Gia Lan không tự chủ được mà lia xuống bụng Trác Khiêm.

Trác Khiêm sợ cái đầu nhỏ của Thẩm Gia Lan lại nghĩ bậy đến những thứ không nên nghĩ, vội bước đến che mắt Thẩm Gia Lan.

Sau khi xoay đầu Thẩm Gia Lan đi chỗ khác, Trác Khiêm mới buông tay ra, sầu não nhìn đống hoa hồng trên đất: “Phải xử lý những bông hoa hồng này thế nào đây? Thà cho tụi nhỏ hết còn hơn.”

Cái mà cậu tiếc là tiền hoa hồng và tiền nhờ mấy cô dì cắm hoa. Tiêu hết lương làm thêm lần trước không nói, còn phải lấy một phần tiền tiết kiệm bù vào mới đủ.

Cứ nghĩ phải dọn sạch đống hoa hồng này khiến lòng cậu đau như cắt.

Sau đó, lòng cậu mới đau được nửa chừng thì nghe thấy tiếng xe chạy đến.

Nhìn theo hướng tiếng động phát ra, cậu thấy bốn chiếc xe tải nhỏ đang chạy tới gần, phía sau còn có vài người đi theo hóng hớt. Có sáu người bước xuống từ bốn chiếc xe. Chào hỏi với Thẩm Gia Lan xong thì bắt đầu thu gom đống hoa hồng dưới đất.

Trác Khiêm hoang mang: “Bọn họ đang làm gì vậy?”

“Mang hoa hồng đi.” Thẩm Gia Lan trả lời, “Anh muốn đem quà em tặng về nhà, bảo quản thật kỹ.”

Trác Khiêm vốn định nói có thể những bông hồng này sẽ không bảo quản được bao lâu sau một lần vận chuyển đâu, nhưng thấy vẻ mặt vui vẻ của Thẩm Gia Lan, cậu không đành lòng nói ra.

Cậu bỗng nhớ đến một chuyện: “Anh dậy lúc mấy giờ?”

Thẩm Gia Lan không đáp lời Trác Khiêm, giả bộ đang chăm chú giám sát người ta thu gom hoa hồng.

“Thẩm Gia Lan!” Trác Khiêm nhận ra điều gì đó, giận dữ nói, “Em hỏi anh dậy lúc mấy giờ?”

Thẩm Gia Lan biết rõ không thể trốn tránh câu hỏi của Trác Khiêm được, bèn lí nhí đáp: “Thì hồi sáng sớm.”

“Sớm cỡ nào?”

“Chắc là lúc trời chưa sáng.”

Trác Khiêm hít thở sâu: “Cụ thể mấy giờ?”

“Hình như là…” Thẩm Gia Lan kéo dài giọng, thấy có vẻ Trác Khiêm quyết không bỏ qua nếu không nhận được câu trả lời, đành phải nói, “Năm giờ.”

Trác Khiêm: “…”

Nói cách khác, cậu vừa mới thiếp đi thì Thẩm Gia Lan đã bò dậy ra ngoài ngay rồi. Bảo sao những bông hồng này không bị ai lấy mất, hóa ra là do Thẩm Gia Lan đã đứng canh từ lúc trời còn chưa sáng.

“Thẩm Gia Lan, anh điên rồi à? Giờ là mùa đông chứ không phải mùa hè! Tuyết còn đang rơi đó!” Trác Khiêm nổi giận, cậu không hiểu nổi làm sao Thẩm Gia Lan có thể đứng canh giữa trời đông đến tận giờ này, không sợ bản thân cóng chết ư?

Trước lời trách móc của Trác Khiêm, Thẩm Gia Lan xưa nay quen thói kiêu ngạo lại ấm ức, tủi thân cúi đầu, không nói một lời, chỉ khẽ cắn môi.

Trác Khiêm tiến lại gần sờ mặt Thẩm Gia Lan, quả nhiên đã lạnh cóng.

Trong chốc lát, Trác Khiêm giận đến mức không biết nên nói gì. Cậu muốn hung hăng mắng Thẩm Gia Lan một trận, nhưng nhìn đôi môi tím ngắt vì lạnh của Thẩm Gia Lan lại chẳng nỡ nói một câu tàn nhẫn nào.

Cuối cùng, Trác Khiêm thở dài, dặn dò: “Sau này đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa. Hoa hồng thôi mà, không có thì em sẽ mua cho anh.”

Những người đó thu dọn hoa hồng đưa lên xe tải nhỏ rồi rời đi, Trác Khiêm cũng vội vã lôi Thẩm Gia Lan về nhà.

Mùng một Tết, Chu Văn Nhã và Trác Tuấn Quý lu bu với công việc, để lại mấy đứa trẻ trong nhà.

Có Trác Duệ canh me không rời nửa bước, Trác Khiêm không tìm được cơ hội đến nhà Thẩm Gia Lan. Rơi vào đường cùng, cậu đành phải dỗ Thẩm Gia Lan nhờ người đưa quần áo để thay và bài tập nghỉ đông lại đây.

Cứ thế, Thẩm Gia Lan đã ở lại nhà Trác Khiêm, nhưng không phải đêm nào Trác Khiêm cũng ngủ chung với Thẩm Gia Lan. Chuyện này tùy thuộc vào việc Thẩm Gia Lan có cướp được Trác Khiêm từ Trác Duệ hay không.

Một tuần trôi qua, quan hệ của Thẩm Gia Lan và Trác Duệ đã phát triển tới mức ghét nhau như chó với mèo.

Thẩm Gia Lan chỉ muốn tránh xa Trác Duệ, nhưng Trác Duệ không để y được như ý muốn. Chẳng những đi đâu cũng kè kè theo y và Trác Khiêm mà còn hay đi chen vào giữa y và Trác Khiêm.

Trác Khiêm bị kẹp giữa cũng không dễ chịu hơn là bao. Lòng cậu hướng về phía Thẩm Gia Lan, nhưng dù cậu có ẩn ý giải thích với Trác Duệ bao nhiêu lần thì anh ta cũng không chịu nghe.

Theo thời gian trôi qua, Trác Khiêm chỉ còn cách nhắm mắt làm ngơ, cuối cùng đành phải trốn tránh Trác Duệ cùng Thẩm Gia Lan.

Kỳ nghỉ đông sắp kết thúc, Trác Khiêm mua vé để đi xem phim với Thẩm Gia Lan nhưng vì hai anh em Trác Duệ và Trác Phi vẫn đang ở nhà nên cậu mua cả vé xem phim cho hai người đó.

Đương nhiên, tiền mua vé đều do Thẩm Gia Lan trả.

Kể từ khi Trác Khiêm trở nên thủng túi do dùng toàn bộ tiền lương làm thêm để mua hoa hồng và phí trang trí, cậu quyết định từ nay về sau sẽ tập trung ăn bám Thẩm Gia Lan.

Dù sao thì Thẩm Gia Lan cũng rất sẵn lòng.

Về hành động Trác Khiêm chủ động mời mình đi xem phim, Trác Duệ rất ngạc nhiên, thậm chí còn hơi vui mừng. Anh ta tưởng rằng sau bao nhiêu nỗ lực của mình thì Trác Khiêm đã nghĩ thông.

Kết quả, vừa vào rạp chiếu phim thì anh ta ngớ người. Cúi đầu nhìn hai tấm vé xem phim mà Trác Khiêm đưa cho, mãi không thể lấy lại tinh thần.

Rốt cuộc vẫn là Trác Phi vội nhận lấy hai tấm vé xem phim của nhỏ và Trác Duệ, vui vẻ nói cảm ơn.

Trác Khiêm có tật giật mình, không dám nhìn vào mắt Trác Duệ, nói nhanh: “Thời gian kết thúc của hai bộ phim này gần sát nhau. Bên hai người nhanh hơn bọn em khoảng năm phút, sau khi kết thúc cứ đợi bọn em bên ngoài là được.”

“Đã rõ.” Trác Phi cất vé xem phim vào túi, một tay ôm hộp bắp rang, một tay bưng Coca, cười toe toét nói, “Cảm ơn anh đã mua bắp rang và Coca cho em ạ.”

Trác Khiêm phất tay: “Không cần cảm ơn.” Lo canh chừng anh trai cô là được.

Nói xong, cậu kéo Thẩm Gia Lan đi như bay.

Trác Duệ nghẹn một bụng lửa, cho đến tận khi anh ta và Trác Phi vào rạp vẫn không nguôi ngoai, ngược lại càng có xu hướng bùng nổ.

Phim bắt đầu chiếu, đèn trong rạp được tắt đi, xung quanh chìm vào bóng đêm, chỉ có ánh sáng từ màn ảnh nhấp nháy lúc ẩn lúc hiện chiếu lên mặt Trác Duệ.

Tiếng dẫn truyện vang lên bên tai nhưng Trác Duệ không tài nào nghe lọt một chữ.

Không hiểu tại sao, mạch suy nghĩ của anh ta lúc này lại trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Đầu anh ta phát đi phát lại những hồi ức khi Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan ở bên nhau như một cuốn phim. Anh ta sực nhận ra mình đúng là thằng ngu. Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan chưa từng có ý định giấu giếm, là anh ta vẫn luôn cố tự lừa gạt bản thân rằng hai người họ chỉ đơn thuần là thân thiết đến mức không biết giữ khoảng cách.

Giờ nghĩ lại, rõ ràng bọn họ chính là kiểu quan hệ đó, họ đã thể hiện điều đó rõ ràng như vậy rồi.

Còn Liễu Nhứ thì sao?

Liễu Nhứ là thế nào nữa?

Và cả chuyện giữa Liễu Nhứ và anh ta…

Ngọn lửa giận trong lòng Trác Duệ chợt hóa thành một cơn kích động. Anh ta không muốn lưỡng lự, quanh quẩn thêm nữa. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ chút tình cảm đối với Đỗ Học Gia, anh ta chưa từng giấu giếm bất cứ nỗi lòng nào.

Những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này khiến anh ta nhịn đến mức khó chịu, đến mức anh ta cũng không ngờ mình có thể nhịn lâu đến vậy.

Anh ta không muốn nhịn nữa.

Trác Phi đang tập trung xem phim giật mình vì Trác Duệ đột ngột đứng dậy, vội hỏi: “Anh định ra ngoài sao?”

Trác Duệ nói: “Anh đi vệ sinh.”

Trác Phi ò một tiếng, nhanh chóng nghiêng người nhường đường cho Trác Duệ.

Trác Duệ bước ra khỏi rạp, lập tức gửi tin nhắn WeChat cho Trác Khiêm, nói anh ta có chuyện quan trọng cần Trác Khiêm ra đây nói chuyện. Sau khi gửi tin xong thì anh ta đến nhà vệ sinh.

Trong nhà vệ sinh chỉ có một người đang đứng trước bồn rửa tay, nghe tiếng bước chân của Trác Duệ cũng không ngẩng đầu lên.

Dù chỉ thấy góc nghiêng của người đó nhưng Trác Duệ vẫn nhận ra ngay lập tức.

Liễu Nhứ?!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi