THỤ CHÍNH BẠCH LIÊN HOA OOC RỒI

Sắc mặt Trác Duệ đột ngột thay đổi, xoay người bỏ đi.

Kết quả là còn chưa kịp bước ra khỏi nhà vệ sinh đã nghe thấy giọng Liễu Nhứ truyền đến đằng sau: “Trác Duệ?”

Kèm theo đó là tiếng bước chân của Liễu Nhứ.

Lúc nghe thấy Liễu Nhứ gọi tên mình, Trác Duệ căng thẳng đến mức tái mét cả mặt mày, anh ta không dám quay đầu, chỉ muốn coi như không có chuyện gì xảy ra mà rời đi.

Không ngờ hành động của Liễu Nhứ còn nhanh hơn anh ta, nắm tay anh ta từ phía sau, anh ta còn chưa kịp phản ứng lại, Liễu Nhứ đã đẩy anh ta đè lên bức tường bên cạnh.

“Là cậu thật nè. Tôi cứ tưởng mình nhìn lầm đấy.” Trong mắt Liễu Nhứ đều là sự vui mừng, anh quan sát Trác Duệ từ trên xuống dưới, híp mắt cười, “Cậu lại cao hơn rồi.”

Vốn dĩ Trác Duệ đã cao hơn Liễu Nhứ, chỉ mới một khoảng thời gian không gặp mà đã cao hơn Liễu Nhứ gần nửa cái đầu, Liễu Nhứ phải ngẩng đầu mới nhìn thẳng vào anh ta được.

Liễu Nhứ cực kỳ vui vẻ, nhưng dĩ nhiên là tâm trạng Trác Duệ không hề giống anh.

Trác Duệ cau mày thành một cục, anh ta muốn bỏ chạy, không muốn có đụng chạm gì với Liễu Nhứ. Sau một lúc giằng co trong sự bế tắc, chỉ đành nói một câu với giọng điệu bình tĩnh: “Tránh ra.”

Liễu Nhứ trông rất đẹp, khi cười càng diễm lệ tựa như một đóa hoa, hàng lông mi dài cong vút in một chiếc bóng mờ dưới mắt anh. Anh nhìn chăm chú vào Trác Duệ: “Khó khăn lắm mới bắt được cậu, mắc gì phải tránh?”

Trác Duệ bực bội: “Tôi nói anh tránh ra.”

“Không tránh đấy.” Liễu Nhứ cười hì hì. Gương mặt xinh đẹp nhưng lời nói chẳng khác gì một tên lưu manh.

Bọn họ cách nhau quá gần, mùi hương dễ chịu trên người Liễu Nhứ bay thẳng vào mũi Trác Duệ. Mặc dù Trác Duệ không thể phân biệt được đó là mùi hương gì nhưng anh ta đoán đó là nước hoa.

Trước khi quen biết Liễu Nhứ, Trác Duệ chưa từng nghĩ rằng con trai cũng sẽ xài nước hoa.

Phải thừa nhận rằng người tên Liễu Nhứ này đang thay đổi tam quan của anh ta từng chút một.

“Liễu Nhứ, anh, anh mặt dày thật.”

“Mặt không dày thì sao tán nổi cậu?” Liễu Nhứ nhích lại gần Trác Duệ, giây kế tiếp nhân lúc Trác Duệ không để ý, anh nhanh chóng hôn một cái lên môi Trác Duệ.

Ngay tức khắc, mặt Trác Duệ đỏ bừng như sắp bùng cháy. Anh ta khiếp sợ trợn mắt, vẻ mặt vô cùng tức giận: “Anh làm gì vậy?!”

Liễu Nhứ cười nói: “Hôn cậu đó. Muốn nữa không?”

“Đồ điên!” Mặt Trác Duệ đỏ kè, giơ tay chà mạnh lên miệng, anh ta nói, “Thật kinh tởm.”

Nụ cười của Liễu Nhứ vẫn bất biến, anh đã nghe câu này quá nhiều lần, mới đầu còn thấy gay gắt, về sau đã hoàn toàn chai lì. Thậm chí anh còn muốn mở rộng vốn từ giùm Trác Duệ chứ người này chỉ biết mắng mãi một một câu đó.

Trác Duệ chẳng muốn bận tâm nữa, xô Liễu Nhứ ra, vác khuôn mặt đen thui định ra ngoài.

Liễu Nhứ dí theo như miếng kẹo mạch nha, hỏi: “Cậu đi xem phim với ai thế?”

Trác Duệ nói: “Liên quan gì đến anh?”

“Đương nhiên có liên quan đến tôi.” Liễu Nhứ nói, “Chỉ cần là chuyện của cậu thì đều liên quan đến tôi.”

Trác Duệ quay đầu nhìn Liễu Nhứ, trong ánh mắt đầy sự ghét bỏ: “Anh không biết chữ phiền viết sao à? Đừng đi theo tôi nữa.”

Liễu Nhứ không biết xấu hổ, cười nói: “Tôi thích cái dáng vẻ ghét tôi lại không làm được gì tôi của cậu.”

Trác Duệ tự hiểu nói không lại Liễu Nhứ, cũng không mắng chửi được lời nào hay, còn nói tiếp nữa thì kết cục người bị chọc tức cũng chỉ có bản thân anh ta.

Vì thế anh ta quay đầu, không nói gì tiếp tục bước ra ngoài.

Liễu Nhứ vẫn bám theo anh ta lải nhải: “Tôi đi xem phim hoạt hình với cháu trai. Cậu đến đây với em gái đúng không?”

Trác Duệ không ngờ Liễu Nhứ còn biết cả chuyện anh ta có em gái, anh ta nghẹn một hơi, chẳng rõ tâm lý phản nghịch từ đâu mà ra, mở miệng nói: “Tôi đến với bạn gái.”

“…” Tiếng nói chuyện của Liễu Nhứ khựng lại, một lúc lâu sau mới nói tiếp, “Bạn gái?”

“Phải.” Trác Duệ nói, “Tôi có bạn gái rồi. Anh đừng quấy rầy tôi nữa.”

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng phì cười, Liễu Nhứ cười to: “Cậu mà có bạn gái? Không phải trong mắt cậu chỉ có học thôi sao? Ha ha ha ha ha…”

Lời nói dối của Trác Duệ bị đâm thủng, cảm giác nóng rát trên má lan tràn đến bên tai. Anh ta không giỏi nói dối, nhưng lúc này không thể không cắn răng tiếp tục nói dối: “Tôi vốn đã có bạn gái rồi, chỉ là anh không biết thôi.”

“Bạn gái cậu là năm ngón tay cô nương của cậu chứ gì? Ha ha ha ha ha…” Hình như Liễu Nhứ cảm thấy chuyện này rất buồn cười, cười mãi không ngừng được.

Trác Duệ hít thở sâu, đang định bụng nói gì đó nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì không cần phải tốn nước miếng với loại người như Liễu Nhứ, anh ta hậm hực ngậm miệng.

“Nè, Trác Duệ.” Rốt cuộc Liễu Nhứ đã chịu ngừng tiếng cười, ho khan hai tiếng rồi nghiêm túc hỏi, “Cậu vẫn còn là xử nam đúng không?”

Bước chân Trác Duệ cứng đờ, đột ngột xoay người trừng Liễu Nhứ: “Liễu Nhứ!”

Liễu Nhứ nói: “Thật luôn hả?”

“Liên quan quái gì đến anh!”

“Không sao, xử nam cũng đâu có gì phải xấu hổ.” Liễu Nhứ an ủi anh ta, “Cậu xem, tôi cũng vậy mà?”

Trác Duệ: “…”

Anh ta thật sự không thể nào hiểu nổi mạch não của Liễu Nhứ, không cách nào tưởng tượng được sao lại có người dám luôn mồm “xử” này “xử” nọ, đúng là không biết xấu hổ là gì.

À không, có lẽ Liễu Nhứ còn chẳng biết ba chữ “biết xấu hổ” viết như thế nào.

Trác Duệ từ bỏ việc giao tiếp với Liễu Nhứ, xoay người tính bỏ chạy, nhưng vừa chạy được vài bước thì bất chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc ngay ngã rẽ phía trước.

Hình như là Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan…

Trác Duệ sực nhớ đến mục đích ra khỏi rạp chiếu của anh ta, anh ta muốn nói chuyện rõ ràng với Trác Khiêm, nhưng không ngờ đến sẽ chạm mặt Liễu Nhứ trong nhà vệ sinh.

Làm sao bây giờ?

Dù cho anh ta đã chuẩn bị tinh thần sẽ nói rõ với Trác Khiêm, nhưng anh ta không có ý định nói hết ra trước mặt Thẩm Gia Lan và Liễu Nhứ. Lỡ đâu Thẩm Gia Lan và Liễu Nhứ biết được sự tồn tại của đối phương rồi lao vào đánh nhau thì tính sao?

Đầu óc Trác Duệ loạn cào cào, đứng yên một chỗ không biết phải làm sao.

Liễu Nhứ không biết Trác Duệ đang nghĩ gì, nghe thấy tiếng nói chuyện, anh hỏi Trác Duệ: “Sao giống giọng Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan vậy?”

“Là bọn họ.” Trác Duệ đau đầu đỡ trán, “Tôi đến cùng bọn họ.”

Liễu Nhứ đã quên mất mấy lời nói dối của mình, anh vui vẻ nói: “Trùng hợp quá, tôi qua đó chào hai đứa.”

Trác Duệ vội giữ Liễu Nhứ lại: “Đừng đi!”

Liễu Nhứ khó hiểu: “Tại sao?”

Đầu Trác Duệ đau như búa bổ, anh ta không biết phải giải thích mối quan hệ tay ba phức tạp giữa ba người như thế nào. Anh ta chỉ biết không thể để Liễu Nhứ và Thẩm Gia Lan biết đến sự tồn tại của nhau. Nếu không đến lúc đó không giải thích rõ ràng được thì kẻ chịu thiệt vẫn là Trác Khiêm.

Lúc này Trác Duệ không thể nghĩ nhiều được nữa, nhận ra Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan đang định đi về hướng này, anh ta hấp tấp lôi Liễu Nhứ quay lại.

“Sao vậy?” Liễu Nhứ bị Trác Duệ lôi đi nghiêng ngả nhưng vẫn chạy theo bằng bản năng, tự dưng anh thấy kích thích đến lạ.

Trác Duệ không rảnh nói chuyện, kéo Liễu Nhứ chạy một mạch vào nhà vệ sinh, trốn vào buồng gần nhất, nhanh tay khóa cửa lại.

Không gian trong buồng khá hẹp, hai người chen nhau có hơi chật chội. Trác Duệ và Liễu Nhứ gần như là mặt dán mặt vào nhau, gần đến mức Trác Duệ có thể thấy rõ hàng mi dài như chiếc quạt nhỏ của Liễu Nhứ đang khẽ run rẩy.

Liễu Nhứ hơi ngửa đầu lên, hai mắt sáng ngời nhìn anh ta, nói nhỏ: “Chúng ta đang trốn ai?”

Cả người Trác Duệ cứng đờ, mặt cũng trơ ra, anh ta không dám cử động dù chỉ một chút, lo rằng chỉ cần động chút thôi thì sẽ đụng phải nơi nào đó trên người Liễu Nhứ.

Liễu Nhứ kiên nhẫn lặp lại: “Chúng ta đang trốn ai?”

Vừa dứt câu, tiếng bước chân bên ngoài đã truyền đến. Trác Duệ vội vàng bịt miệng Liễu Nhứ lại, làm động tác suỵt.

Trác Duệ chưa bao giờ làm chuyện này, căng thẳng đến mức toát mồ hôi lạnh. Anh ta tập trung tinh thần nín thở, lắng nghe động tĩnh phía bên ngoài. Liễu Nhứ im lặng nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, lén lè lưỡi liếm một cái vào lòng bàn tay anh ta.

Trác Duệ rụt tay lại như bị điện giật, không thể tin nổi nhìn Liễu Nhứ.

Liễu Nhứ làm vẻ mặt vô tội.

Trác Duệ muốn nổi giận lại không thể nổi giận ngay lúc này, buộc mình phải đè nén cơn giận, chịu đựng đợi tiếng động bên ngoài biến mất mới gấp gáp mở cửa bước ra.

Liễu Nhứ muốn nắm lấy tay Trác Duệ nhưng bị hất ra.

“Đừng chạm vào tôi.” Trác Duệ thật sự nổi giận, cơn giận không hề nhỏ xíu nào. Anh ta xanh mặt chỉ vào Liễu Nhứ, nói năng không hề khách sáo, “Tôi chịu hết nổi rồi. Sau này anh đừng hòng dùng Trác Khiêm đến uy hiếp tôi nữa. Chuyện của các người có thế nào cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Anh muốn kể chuyện giữa chúng ta với Trác Khiêm hay không thì tùy. Nếu nó không ngại thì tôi chúc hai người hạnh phúc, nếu nó để ý thì vừa hay có thể sớm ngày vứt được miếng kẹo cao su như anh.”

Trác Duệ đã tức đến mức không còn tỉnh táo, giọng nói run lên. Những lời nói nhảm này đã chất chứa trong lòng anh ta bao lâu này, giờ đây đã bộc phát ra hết.

“Vậy đi.” Cuối cùng, Trác Duệ nói, “Từ nay không hẹn gặp lại.”

Nói xong, anh ta quay đầu định bỏ đi, nhưng ngay giây tiếp theo thì sững người.

Cứ tưởng không còn ai trong nhà vệ sinh lại có hai người đang đứng, chính là Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan với vẻ mặt ngơ ngác

Trác Duệ: “…”

Liễu Nhứ bước ra từ buồng riêng, đang định nói chuyện thì quay sang cũng thấy Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan. Anh nhìn khuôn mặt Trác Duệ đã tái nhợt, bấy giờ mới hiểu ra điều gì đó, biểu cảm dần trở nên nghiêm túc.

Thẩm Gia Lan từ từ lấy lại tinh thần, tức giận cười không ngừng, y hỏi Trác Duệ: “Anh chúc Liễu Nhứ và Trác Khiêm hạnh phúc?”

Trác Duệ: “…”

Liễu Nhứ: “…”

Trác Khiêm để ý một chuyện khác, cậu ngạc nhiên đảo mắt qua lại giữa Trác Duệ và Liễu Nhứ: “Hai người, hai người là sao?”

Liễu Nhứ thành thật nói: “Như hai đứa đã thấy.”

Trác Duệ lập tức chối: “Không, không, không, không có gì hết, vô tình chạm mặt.”

Trác Khiêm không tin: “Vô tình chạm mặt trong buồng vệ sinh?”

Trác Duệ: “…” Chính anh ta cũng cảm thấy lời giải thích này không hề có tính thuyết phục.

“Đợi đã, đây là trọng điểm sao?” Thẩm Gia Lan vò tóc, trợn mắt nhìn Trác Duệ, “Lời anh vừa nói có ý gì? Chúc bọn họ hạnh phúc là sao? Tại sao bọn họ lại cần anh chúc phúc?”

Trác Duệ há miệng nhưng không thể nói nên lời, thay vào đó anh ta dùng vẻ mặt vừa phức tạp vừa thương hại nhìn Thẩm Gia Lan.

Thẩm Gia Lan không hiểu nổi ánh mắt của Trác Duệ, cố ép cơn cáu kỉnh đang bộc phát nhìn về phía Liễu Nhứ đang giả câm giả điếc: “Anh nói đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi