THƯ KIẾM TRƯỜNG AN

Dịch giả: KìNgộ
Biên: Đình Phong

Khi Tô Trường An mở nắp đường ngầm ra, đập vào mặt hắn là mùi máu tươi nồng đậm.

Hắn cau màu, hai chân đạp đất, thân thể giống như con chim én nhảy lên đáp trên mặt đất. Tô Trường An đóng cửa lại sau đó tìm chút ít bùn đá che đi dấu vết ở cửa ngầm. Hắn làm xong những chuyện này bắt đầu nghiêm túc quan sát vị trí bản thân đang đứng.

Sau đó, hắn rất nhân đưa ra phán đoán, ở đây hẳn là phủ Thái Thú. Điều này cũng không khác so với những gì Viên Động Khôn nói.

Chẳng qua y từng nói y đã vô tình phát hiện đường ngầm này hồi còn nhỏ. Khi đó y thường dùng đường ngầm này để ra trốn ra ngoài đi chơi nên vẫn giấu bí mật này trong lòng, chưa bao giờ nói với ai.

Tô Trường An đã không còn là thiếu niên ngu ngốc ở Bắc Môn, nửa năm này số người chết tay hắn đã có mấy trăm, mấy tháng trước bên ngoài Thiên Lam viện đã chống chất vô số tử thi như gò đất. Dù như vậy, khi nhìn thấy tình cảnh trước mặt hắn cũng cảm thấy lạnh người.

Bên trong đại điện phủ Thái Thú phủ kín tử thi khô quắt, giống như bị người hút đi máu thịt, ngổn ngang nằm lại đó.

Tô Trường An cũng không hiểu rõ Man tộc lắm nên theo bản năng hắn lập tức nghĩ tình cảnh này là do bọn họ gây nên, nhưng rất nhanh sau đó hắn bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó bỗng nhướng mày.

Những thi thể như vậy, vào cái đêm Ngọc Hành chết hắn đã từng thấy qua. Cái tên tự xưng là ác thần Bách Quỷ từng dùng bí phát nào đó hấp thu máu thịt của dân chúng Trường An để tăng thần lực của mình. Chẳng lẽ Thần tộc đã trà trộn vào Man tộc rồi, hay là có Thần tộc nào đó trốn vào thành Lai Vân?

Cho dù là khả năng nào xảy ra đi nữa, cũng không thể kết luận được mục đích cuối cùng của Thần tộc nhưng có thể khẳng định việc này càng làm cho hành động sắp tới của hắn sẽ trở nên tệ hơn.

Nghĩ tới đây, Tô Trường An hít sâu một hơi, tâm trạng trầm xuống, không hề đoái hoài đến các tử thi nữa, thân hình của hắn lóe lên chạy về phía xa. Những người này tuy đáng thương nhưng họ cũng đã chết, hắn cần nghĩ biện pháp cứu những người còn sống.

Ma Thanh Linh ngẩn người, bí pháp Cửu Anh Phệ Hồn? Thứ này nàng chưa từng nghe nói qua, cũng hiểu rõ thị tộc Cửu Anh. Vì thế nàng nghĩ thứ bí pháp này hẳn là thứ võ công chẳng đàng hoàng gì.

"Ta biết trong lòng công chúa có chút lo lắng, từ trước đến nay vẫn luôn có thành kiến với thị tộc Cửu Anh nhưng việc này liên quan đến chuyện sống còn của Man Vương, hưng suy của Man tộc, kính xin công chú sớm quyết định. Nếu không chờ Phù Tam Thiên đến đây, mạng chúng ta chỉ là việc nhỏ, nhưng lỡ mất sự giao phó của bệ hạ..."

Nói đến đây, người đàn ông bọc áo đen kia ngừng lại, câu nói kế tiếp, dù hắn không nói ra thì vị thiếu nữ nhanh trí này hẳn cũng đoán được.

Ma Thanh Linh cau mày, nàng cũng không biết những lời người mặc đồ đen nói có quá hay không nhưng cũng phần nào chính xác. Việc này quan hệ trọng đại, không thể lỡ được. Bởi vậy sau một hồi suy tính, nàng hỏi: "Cần đến vật gì?"

Người mặc đồ đen cười mỉm rồi vui vẻ đáp: "Chỉ cần mỗi người ở đây trích ra một giọt tâm huyết, lấy máu làm vật dẫn, hiến tế tổ hồn Cửu Anh ta. Với lực lượng của Cửu Anh tương trợ giấu kín nơi này có thể bảo vệ chúng ta trong ba canh giờ, người ngoài không cách nào dò xét được tình huống bên trong như thế nào. "

Ma Thanh Linh lắng nghe rồi cẩn thận suy nghĩ.

Tâm huyết kết nối với tâm thần, đối với tu sĩ thì nó là thứ rất quan trọng, nhưng nếu chỉ lấy một giọt thì cũng không có nguy hiểm lớn nào cho cơ thể. Chỉ cần sau này điều dưỡng cho tốt thì cũng không nguy hại gì.

Nghĩ như vậy, nàng cuối cùng gật đầu đồng ý làm theo lời người mặc đồ đen.

Nụ cười nơi khóe miệng người mặc đồ đen càng thể hiện rõ hơn mà thái độ của y đối với Ma Thanh Linh càng thêm cung kính, y cúi đầu khen gợi: "Công chúa thật sáng suốt."

Ma Thanh Linh chỉ hơi gật đầu đối với lời khen này của y, người mặc đồ đen cũng không thấy buồn với sự đáp lại thờ ơ này của nàng, vẫn cung kính khom người rồi lui về sau. Kế đó y đi ra ngoài, tiến về chỗ mấy người lính ở trên đài cao.

Ma Thanh Linh thấy người mặc đồ đen nghiêm túc như vậy thì nghĩ cái bí pháp Cửu Anh Phệ Hồn có lẽ rất tiêu tốn thời gian. Nàng chán nản quay đầu nhìn dân chúng đang run rẩy quỳ lạy bên dưới, bỗng nhiên ánh hào quang trong mắt lóe lên, nàng đi đến bên cạnh một cô gái mặc đồ trắng.

"Ngươi, đứng lên!" Nàng nói.

Thiếu nữ đang cúi đầu khẽ giật mình, hẳn là đang rất sợ hãi nên sau một hồi lâu vẫn chưa đáp lại.

"Ta bảo ngươi đứng lên!" Ma Thanh Linh tức giận, giọng nói lớn thêm một chút.

Cô gái nọ không dám im lặng nữa, nàng vội vàng đứng lên.

Ma Thanh Linh nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, sau đó nói: "Bộ quần áo của ngươi không tệ, cởi ra đi."

Cô gái kia sững sờ rồi lập tức sắc mặt đỏ bừng. Nàng giương mắt nhìn những người thân đứng bên cạnh nhưng những người kia lại cúi đầu không dám tiếp xúc ánh mắt của nàng.

Nàng cảm thấy tuyệt vọng, cuối cùng vẫn không chống lại được sự sợ hãi đối với người con gái Man tộc trước mắt này, nàng đành vừa run vừa cởi quần áo. Đây đúng là một chuyện rất xấu hổ.

Sau khi cởi áo ngoài xong, trên người nàng chỉ còn cái quần nhỏ và cái áo yếm lộ nửa thân trần, đứng trước mặt mọi người. Điều này đối với một người con gái đứng đắn như nàng đúng là một chuyện cực kì xấu hổ. Nàng vòng hai tay che lấy thân thể của mình, nước mắt bắt đầu chảy trên gò má.

Ma Thanh Linh làm như không thấy tình cảnh của nàng, nàng chỉ mau chóng lấy bộ quần áo mặc lên người rồi xoay một vòng tại chỗ, nhưng sau đó sự vui vẻ của nàng lại mau chóng biến mất.

Từ trước đến nay nàng rất thích những bộ quần áo rực rỡ kỳ quái của Nhân tộc, nhưng làm da của nàng cũng không giống với họ, nó có màu đồng cổ. Tuy không khó nhìn nhưng khi phối hợp với một chiếc váy màu trắng thì, không cần người khác cho ý kiến, nàng cũng rất biết không thích hợp với mình.

Nàng nhìn người con gái Nhân tộc đang khóc sướt mướt, nhếch miệng, muốn đem chiếc váy cởi ra trả lại cho cô ta. Nhưng ngay lúc một vòng ánh sáng u ám bỗng bao phủ cô gái và tù binh Nhân tộc kia, không đợi nàng kịp nhận ra điều gì đang xảy ra thì người con gái ấy và những người xung quanh khô quắt lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

Chỉ sau một lúc, những tù binh này đều hóa thành thây khô, nàng giật mình vội vàng quay đầu nhìn những sĩ tốt Man tộc. Tuy họ hơi uể oải nhưng tất cả đều không đáng lo. Lúc này nàng mới yên lòng một chút.

"Không phải ngươi đã nói chỉ lấy một giọt tâm huyết thôi sao?" Ma Thanh Linh nhìn người áo đen đang được bao bọc trong lồng ánh sáng đỏ, cất tiếng chất vấn.

Cô tuy không quan tâm đến tính mạng của những người ngoại tộc này nhưng việc người mặc đồ đen dùng pháp thuật hút hết máu thịt của họ quả đúng là quá âm u đáng sợ. Loại pháp thuật này dù dùng ở Nhân, Yêu hay Man tộc thì cũng đều làm mọi sinh linh không ưa thích, nhưng dù vậy không hiểu tại sao phụ hoàng của nàng lại trước sau tin dùng loại pháp thuật này. Hôm nay người mặc đồ đen chỉ thi triển trong một khắc đã cướp đi sinh mạng của mấy vạn người, dù cho Ma Thanh Linh không quan tâm tính mạng của Nhân tộc nhưng cũng khó tránh khỏi cảm thấy việc này vô cùng tàn nhẫn. Sâu trong tâm nàng lại càng sinh ra sự cảnh giác đối với người mặt đồ đen. Nếu một ngày kia thị tộc Cửu Anh phản bội thì thị tộc Đế Giang bọn họ làm sao chống nổi.

"Công chúa có điều không rõ, phương thức tu luyện của Nhân tộc và chúng ta không giống nhau, cơ thể của bọn họ yếu hơn nên tâm huyết rất mỏng manh. Bình thường Man tộc trích ra một giọt tâm huyết sẽ không có gì nhưng bọn họ thì sẽ mất mạng." Người mặc đồ đen cất tiếng khàn khàn giải thích. Cũng trong khi đó, theo thời gian trôi qua, những giọt tâm huyết mà y lấy về đang dần dần tập hợp lại ở đỉnh đầu của y rồi từ từ hình thành một quả cầu máu cuồn cuộn thật lớn.

Sau khi quả cầu hoàn thiện, tay của hắn bắt quyết biến ảo rồi rống to một tiếng, quả cầu bỗng bành trướng lên đến độ bao phủ cả tòa thành. Giờ đây thành Lai Vân đã bị bao phủ trong một màng máu hình bán cầu.

Đứng dưới màng máu, Ma Thanh Linh cảm thấy không khỏe, nàng nhíu mày hỏi: "Xong rồi?"

"Đã hoàn thành." Người mặc đồ đen gật đầu.

"Vậy bắt đầu lấy vật kia đi." Ma Thanh Linh lạnh mắt nhìn người mặc đồ đen. Nàng chán ghét phải ở cùng y, bây giờ trên người y toàn mùi máu tươi, rất nồng nặc, làm nàng muốn nôn.

Nàng muốn mau chóng lấy thứ kia rồi mang về cho phụ vương, sau đó sẽ dâng tấu xóa bỏ cái thị tộc Cửu Anh tàn nhẫn này ra khỏi danh sách chín thị tộc lớn.

"Được!" Ánh mắt người mặc đồ đen lóe lên, dẫn mọi người đến một tòa miếu thờ hơi tan hoang an táng một vị Tinh Vẫn của Nhân tộc.

Tô Trường An cẩn thận di chuyển trong thành, dọc theo con đường này hắn đã nhìn thấy không ít thi thể, phần lớn là binh lính Nhân tộc và một ít của Man tộc, thi thể của dân thường thì không thấy bao nhiêu. Hắn vốn định tìm vài người dân hỏi thăm chút tin tức nhưng kì lạ là hắn không thấy một ai. Một tòa thành to lớn như Lai Vân mà không thấy một bóng người, từ quan to chức lớn cho đến người buôn bán nhỏ lẻ, trong tất cả các nhà, các quán bán hàng rong đều như vậy.

Hắn cũng hơi đoán được Man quân đã xua đuổi dân chúng đến một chỗ nào đó, hắn rất muốn biết bọn họ đã đi về đâu. Nơi mà có thể chứa được nhiều người như vậy thì cũng chỉ có mảnh đất trống mà quân đội bọn họ từng đóng thôi, vì thế hắn lần dò quan sát xung quanh từ từ tiến về phía mảnh đất đó.

Khi hắn bắt đầu đi về phía đó thì phát hiện ra một ít quân sĩ Man tộc đang tuần tra, điều này xác minh phán đoán của bản thân là đúng. Đồng thời hắn cũng phải tăng độ cảnh giác, cẩn thận tiến tới tránh tai mắt của quân tuần tra. Hắn không e ngại những quân sĩ này mà chỉ sợ cái tên Man tộc có tu vi Vấn Đạo cảnh, thậm chỉ có khi còn có vị Thần tộc nào đó đang ẩn núp, nên hắn không thể lơ là được.

Khi hắn đến gần nơi bọn họ từng đóng quân thì một tiếng hét chói tai truyền đến.

Tô Trường An đứng đấy cũng cảm nhận được một cỗ khí tức cực kỳ u ám, cái loại khí tức này hắn không cách nào quên, khí tức của Thần tộc.

---o0o---

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi